Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 46: Mộc Vương



Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú ngồi xe ngựa trở về vương phủ, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ trên lưng màu trắng của tiểu thú.

Hắn gõ nhưng lại giống như mát xa.

Bùi Thủy thoải mái đến mức buồn ngủ, nàng ghé vào trên đùi Phượng Cửu Mộc mơ màng ngủ.

"Tiểu gia hỏa."

Bùi Thủy mơ mơ màng màng nghe được Phượng Cửu Mộc kêu nàng.

Nàng lười phản ứng với Phượng Cửu Mộc.

Cho dù hầm canh, cũng không tới phiên người khác.

Ý này còn không phải nàng chỉ có thể cho hắn hầm canh sao?

Bùi Thủy vì cứu Phượng Vũ lúc trở lại nàng cố ý ngã gãy chân. Làm bốc cháy lửa giận trong người Phượng Cửu Mộc, tranh thủ đồng tình của người nam nhân này, hắn cho rằng nàng thật sự muốn hiến thân cho hắn hầm canh?

Nằm mơ!

Nàng chỉ là không đành lòng nhìn đứa nhỏ đáng thương bỏ mạng.

Nàng là người, không đúng, nàng là thú không phải cho mình vĩ đại, mà là người khác đối với nàng thế nào, nàng sẽ đối với người đó như thế.

Nàng không muốn thiếu Phượng Vũ một mạng, nàng không có khả năng.

Nam nhân tàn nhẫn độc ác muốn đem nàng hầm canh giống như Phượng Cửu Mộc, nàng hận không thể kéo hắn cùng xuống địa ngục, chôn cùng với nàng.

"Tiểu gia hỏa, ngươi rất để ý Phượng Vũ? Nếu lần sau ngươi dám chạy bổn vương liền giết Phượng Vũ, ngươi cảm thấy được không?"

Bùi Thủy đột nhiên mở mắt ra, buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt đen như quả nho phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Cửu Mộc.

Hừ.

Ta thừa biết cái người sạn phân như ngươi chịu cứu Phượng Vũ chắc chắn không có tốt lành gì.

Dùng một mạng sống của một đứa trẻ đi uy hiếp thú, Phượng Cửu Mộc quá ác độc, quá âm hiểm.

Đôi mắt nguy hiểm Phượng Cửu Mộc nheo lại, hắn nuôi tiểu gia hỏa mấy tháng vậy mà nó còn một lòng muốn chạy trốn, muốn rời khỏi hắn. Hôm nay Phượng Vũ và tiểu thú lần đầu tiên gặp mặt, tiểu súc sinh cứ như thế mà che chở Phượng Vũ.

Tiểu súc sinh này chẳng lẽ lại coi trọng Phượng Vũ?

Phượng Cửu Mộc nghĩ đến khuôn mặt nhỏ non nớt của Phượng Vũ, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng ngũ quan tinh xảo đã dần dần xuất hiện, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một tiểu tử tuấn tú.

Tâm tình Phượng Cửu Mộc nháy mắt không tốt.

Hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm tiểu thú, nhắc nó tới.

Thân thể Bùi Thủy bỗng nhiên bay lên trên không, chưa biết xảy ra chuyện gì, dung nhan thanh lãnh của hắn đã phóng đại trước mắt, chóp mũi thiếu chút nữa đã chạm vào chóp mũi đen tuyền của nàng.

Bùi Thủy bị dọa đến ngưng thở, tròng mắt đen bóng có chút hoảng loạn, vốn dĩ chân sau lơ lửng giữa không trung lại bị hắn dùng một cái tay khác nâng, còn nâng mông nó.

Bùi Thủy nội tâm chửi đậu má, không biết hắn lại bị thần kinh gì nữa?

"Ngươi thích thượng hài tử Phượng Vũ kia đúng không? Hửm?" Giọng nói hắn rất nhẹ, còn cố ý kéo dài âm cuối lên xuống thats thường, biểu hiện cảm xúc của chủ nhân dường như không tốt lắm.

Bùi Thủy trợn tròn mắt, thích thượng Phượng Vũ?

Thảo nê mã (*)!

(*) Câu chửi tục

Lão tử giống là loại dã thú thích hài tử lắm sao?

Nàng cùng tên nam nhân có tư tưởng dơ bẩn này quả thực không có cách nào hiểu nhau được.

Bùi Thủy không muốn quan tâm đến Phượng Cửu Mộc, hắn biến thái, biến thái sẽ không thay đổi

Phượng Vũ mới chừng mười tuổi, linh hồn lúc trước của tiểu thú là một thiếu nữ hai mươi tuổi, ở trong mắt nó Phượng Vũ chính đứa trẻ, cho dù nó hính thèm khát khó nhịn, cũng sẽ không thích một tiểu hài tử.

Thèm khát?

Bùi Thủy nghĩ đến từ này đôi mắt liền có chút mơ hồ, nội tâm phiêu phiêu, chóp mũi ngửi được hương thơm thanh lãnh, nàng hơi kích thích hít vào.

Phượng Cửu Mộc phát hiện tiểu thú có chỗ không ổn, đôi mắt thanh lãnh hiện lên một tia dị quang.

Dừng lại một giây.

Môi mỏng hắn chợt lạnh.

Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, hình ảnh dừng trong không gian còn dư lại một người một thú.

Lông mi đen Phượng Cửu Mộc rũ xuống, giống như hai chiếc quạt nhỏ màu đen che đi nữa đôi mắt, môi mỏng chậm rãi mím chặt. Làn sương mờ ảo trong mắt hắn lập tức biến mất, dường như mây mù đã được kim ô đẩy ra, ánh nắt như thiêu đốt nhìn tiểu thú.

Ánh mắt như thiêu đốt khi nhìn nó, không phải hắn sinh ra cảm giác đặc biệt gì với nó, mà là muốn thiêu sống tiểu gia hỏa cầm thú kia.

Bàn tay mang lóe sáng vung lên ném tiểu thú đi, lúc ngửa đầu ngã xuống đầu nó bị kẹp lại giữa hai chân hắn.

Thân thể màu trắng của Bùi Thủy vặn vẹo muốn lật qua tới, bỗng nhiên bị Phượng Cửu Mộc bóp chặt hai má, mắt thú mê ly nhìn Phượng Cửu Mộc lấy viên thuốc trong tay, biểu tình lành lạnh đút vào miệng nàng.

Bùi Thủy lập tức giật mình, ý thức khôi phục hơn phân nửa giận dữ mở to mắt.

Hay cho cái tên sạn phân, ngươi muốn mưu hại chủ tử nhà ngươi hả!

Phi!

Phi phi phi!

Bùi Thủy mãnh liệt phun nước miếng trong miệng ra, mắt nhìn nước miếng phun ra bay lên mặt ngọc của Phượng Cửu Mộc, nàng có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Giây tiếp theo, Phượng Cửu Mộc phất tay áo trước mặt Bùi Thủy, giống như có gió lạnh thổi qua mắt thú nàng nhắm lại một cách khó chịu, và lúc mở ra, nàng có cảm thấy hít thở không thông.

Bùi Thủy nhìn chằm chằm như chuông đồng phản chiếu dung nhan Phượng Cửu Mộc, Bùi Thủy nội tâm kích động không chút gợn sóng, nàng đã chịu kinh hãi cực đại.

Mẹ nó!

Sạn phân muốn che chết nàng!

Mệnh nàng sao lại khổ nhứ thế!

Bùi Thủy trong lòng yên lặng rơi lệ. Một lát sau nàng hít hít cái mũi, kinh ngạc phát hiện, sạn phân chỉ bưng kín miệng nàng, cái mũi nàng không bị che.

"Lần sau ngươi còn làm chuyện này với bổn vương, bổn vương lập tức sẽ bóp chết ngươi." Giọng nói trầm thấp của Phượng Cửu Mộc rất nguy hiểm và gây sốc.

Chuyện này là chuyện gì?

Là chuyện phun nước miếng vào hắn sao?

Bùi Thủy chấn kinh gật gật đầu với hắn, lại lắc đầu, giống như nàng biết sai rồi, thái độ nhận sai cũng rất tốt.

Phượng Cửu Mộc nhìn nó thật sự sợ, mới vừa lòng buông miệng nó ra, lấy khăn từ trong tay áo ra cẩn thận xoa lòng bàn tay, ánh mắt kia tựa như rất ghét bỏ tiểu thú.

Tránh được một kiếp.

Bùi Thủy xoay người qua một bên, duỗi chân trước ra ôm lấy đầu gối trái của hắn chuẩn bị lật người lại, chân gãy của nàng được cột bằng trúc, động một chút liền rất đau, nhúng nàng không muốn bị Phượng Cửu Mộc cho nằm ngửa, tư thế kia quá khó chịu, cũng quá khó coi.

Bùi Thủy thử lật vài lần nhưng vẫn không thể lật qua, lại nghe được Phượng Cửu Mộc trong miệng hừ lạnh.

Nàng xoay đầu, mắt thú bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn, có chút ngây ra.

Người nam nhân này lớn lên giống như tiên nhu, đôi mắt đẹp phong hoa tuyệt đại, làm sao lại làm ra chuyện ngược đãi động vật nhỏ chứ?

Ai!

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bùi Thủy liếm liếm khóe miệng lại nếm được vị ngọt, kinh ngạc phát hiện thì ra Phượng Cửu Mộc cho nó ăn viên thuốc ngọt, khô nóng trong người nàng cũng dần dần bình tĩnh, giống như đống lửa bị nước lạnh khốn trôi, loại cảm giác này vô cùng mát lạnh, sảng khoái.

Một bàn tay nâng nửa người nó lên, lật người nó lại, trong lúc lơ đãng động tác vô cùng nhẹ nhàng, chân tiểu thú bị thương cũng không cảm nhận được đau đớn.

Bùi Thủy thuận theo ghé vào trên đùi hắn, đầu màu trắng nghiêng trong lòng ngực hắn, tròng mắt đên nhánh yên lặng chuyển động.

Viên thuốc Phượng Cửu Mộc vừa rồi cho nó ăn lấy từ chỗ Khổng thái y. Là giải dược giải khô nóng trong người nàng sao?

Bùi Thủy nhướng mắt nhìn.

Lão già thúi, ai kêu ngươi cho Phượng Cửu Mộc giải dược?

Lão tử một chút cũng không muốn ăn giải dược, lão tử muốn gây tai họa cho Phượng Cửu Mộc.

Trong lòng Bùi Thủy gào thét, Phượng Cửu Mộc dường như phát hiện sự khác thường của nó ánh mắt rũ xuống, tiểu thú chậm rãi nhắm mắt lại, đem tâm tình thất vọng giấu đi.