Đường Lý

Chương 8: Học sinh của lớp ba này, có ông đây bảo kê!



Sau khi tan học, ở phía khu rừng nhỏ...

Từ trước đến nay Phùng Dụ có tính hiếu thắng vô cùng lớn, hơn nữa ở trong trường luôn không coi ai ra gì. Vậy nên không ai dám động đến cậu ta. Việc lần này khiến cậu ta không thể nào cho qua được.

Những cuộc hẹn gặp mặt để giải quyết vấn đề giữa bọn con trai là chuyện hết sức bình thường.

Phùng Dụ gọi thêm năm sáu đứa cùng lớp đi khiêu chiến với bọn lớp một, nói là phải phân định thắng thua.

Lúc này, các học sinh khác đều đã tan học hết. Vậy nên khu rừng nhỏ ở bên cạnh trường học yên tĩnh vô cùng, chỉ có đám người của Phùng Dụ đang đợi mấy đứa lớp một đi qua đây.

Đợi khoảng mười phút...

Bọn lớp một cũng dẫn theo một đám người đến rồi.

“Đây là đi tìm người giúp đỡ rồi còn gì.” Phùng Dụ nhìn thấy mấy đứa khối chín đi cùng, cậu ta lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của chúng ta, sao lại để mấy đứa khối chín này tham gia vào được?”

“Ai mà thèm quan tâm chứ!”. Ở phía bên kia cũng hùng hổ đáp lại: “Mày có học ở khối tám hay khối chín thì thế nào cũng sẽ bị bọn tao đánh cho tơi tả thôi!”

Nhìn thấy tình hình cuộc chiến lần này, Lý Thụy sợ hãi nuốt nước bọt mấy lần. Cậu lùi nhẹ  một bước rồi ghé tai Phùng Dụ thì thầm khuyên nhủ: “Mày, hay là chúng ta đừng vậy nữa. Làm to chuyện thì cũng không tốt đâu.”

Ở tuổi này ai mà chẳng thích nói bậy một chút. Nhưng cũng chỉ là nói miệng rồi tỏ ra hung hăng thế thôi.

Thế nhưng nhìn vào tình hình hôm nay thì có vẻ như sắp đánh nhau thật...

Mấy đứa ở khối chín phía bên kia thì đã quá quen với việc đánh nhau rồi, đặc biệt hơn nữa hôm nay chỉ có mấy người Phùng Dụ bọn họ nên rõ ràng không thể chiếm ưu thế được.

Thành thật mà nói thì Lý Thụy cảm thấy rất sợ.

“Sợ cái mẹ gì chứ!” Phùng Dụ đang vô cùng cáu nên cậu ta không thể hiểu được dáng vẻ sợ sệt của Lý Thụy.

“Để xem bọn nó có bản lĩnh khỉ gió gì!”

Phía bên kia cười ồ lên, chế giễu nói: “Muốn đánh thì đến đây nào. Sợ thì nhận thua đi, đừng có mà chần chừ.”

Cả hai bên đều rất ngang bướng, bọn chúng không ai nhượng bộ ai.



Khi Trình Phóng phóng xe đi qua đúng lúc nhìn thấy mấy thằng nhóc này đang vây quanh lại trong rừng. Bọn chúng đang gây sự với nhau, khí thế phừng phừng.

Trình Phóng nhìn thêm mấy lần nữa, anh cảm thấy rất thú vị nên dừng xe lại.

Hồi cấp hai, Trình Phóng cũng từng học ở ngôi trường này. Vậy nên lúc đó anh biết rằng, ở chỗ khu rừng nhỏ đó thường hay có người đến hẹn đánh nhau như vậy.

Thế nhưng nào có ai dám hẹn Trình Phóng.

Họ đều biết rằng Trình Phóng là người thế nào, ngay cả anh cũng biết điều đó.

Bùn loãng thì không thể trát tường được. Đánh người ta đến chết, căn bản không hề nương tay chút nào.

Người nào mà dám động đến Trình Phóng thì coi như là xong đời!

Trình Phong vẫn đang quan sát. Bọn nhóc đó vẫn chần chừ chưa hành động, nhưng chửi nhau thì mỗi lúc lại càng hăng hơn.

“Rồi có đánh hay không vậy… hay chỉ có võ mồm thôi sao?” Trình Phóng uể oải ngồi lên xe, một chân thì đặt lên bồn cây ở bên cạnh, cười thành tiếng rồi nói một câu.

Mấy đứa đó nghe thấy liền nhìn về phía anh.

Bởi vì cách chỗ bọn chúng khá xa nên cũng không nhìn rõ được là ai.

“Là bọn lớp ba không dám đấy chứ!”. Một đứa ở bên lớp một trả lời lại, nó còn gân cổ lên nói: “Lớp chúng nó có giáo viên chủ nhiệm mới đến. Không phải chúng nó sợ hay sao?”

Lúc trước khi mà chưa có giáo viên chủ nhiệm thì đứa nào cũng vừa ngạo mạn vừa ương bướng.

“Tên bà ý là Minh Hạnh. Ai sợ chứ!” Phùng Dụ phản bác đầu tiên.  

Phùng Dụ thấy khó chịu khi có người nói cậu ta sợ con gái như vậy.

Vừa dứt lời, Phùng Dụ đã trực tiếp lao tới, đánh nhau với tên cầm đầu ở phía bên kia.

Mấy đứa đứng đằng sau còn chưa kịp xông lên thì ở bên tai đã truyền tới tiếng nổ vang của xe máy. Thế nhưng mấy giây sau lại hết. Trình Phóng bước một bước dài, trực tiếp đến kéo Phùng Dụ ra.

Anh kéo một cách vừa mạnh mẽ lại vừa dứt khoát.

“Tất cả dừng lại cho ông!” Trình Phóng giương đôi mắt sắc bén của mình lên. Mặc dù anh đang cười nhưng lại làm cho bọn nhóc kia phải khiếp sợ.

“Mày vừa nói cái gì cơ?” Trình Phóng quay đầu lại hỏi Phùng Dụ: “Ai là chủ nhiệm lớp mày?”

Lúc này Phùng Dụ mới nhận ra là Trình Phóng.

Phùng Dụ trong chốc lát ngẩn người ra. Một lúc sau mới ấp úng đáp lại: “Giáo viên chủ... chủ nhiệm... là… là Minh Hạnh ạ...”

“Phải gọi là cô giáo Minh!” Trình Phóng đột nhiên giận dữ, tay anh vẫn chưa buông Phùng Dụ ra, còn to tiếng mắng mỏ: “Không biết lớn nhỏ gì hết.”

Phùng Dụ cũng rất nghe lời. Cậu ta ngẩn người ra rồi ngượng ngùng sửa lại: “À, là cô giáo Minh Hạnh ạ...”

Cuộc chiến này vừa mới bắt đầu mà bỗng nhiên lại bị dừng lại, làm cho lũ kia càng cảm thấy khó chịu. Chúng liền kêu lên: “Nào, tiếp tục đi.”

Trình Phóng thả lỏng hai tay, đẩy Phùng Dụ ra đằng sau. Anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía bọn chúng.

Chỉ với ánh mắt này cũng đủ làm cho người khác sợ hãi.

Bọn lớp một bị dọa sợ đến mức không dám tiến lên phía trước.

“Đánh cái gì mà đánh hả? Còn nhỏ mà chỉ biết đánh nhau thôi à?”



Trình Phóng nhướng mày, chuyển sang dạy dỗ lại bọn nhóc này.

Anh đưa mắt nhìn ra đằng sau một lượt rồi lại quay người lại. Giọng anh trở nên cứng rắn, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Anh đây tên là Trình Phóng!”

“Là đại ca của mấy nhóc lớp ba này, anh đây sẽ bảo kê cho bọn nó!”

“Cái thằng nhóc thối này! Lông còn chưa mọc hết mà còn học đánh nhau cơ à? Nên về nhà thì phải về nhà, bài tập thì phải làm đi chứ!”

Ai mà lại không biết tiếng tăm của Trình Phóng cơ chứ.

Anh là đại ca, là đại ca của nhóm lưu manh. Ở trong giới Trình Phóng rất được hoan nghênh. Nếu chọc giận anh thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp được.

Cũng chẳng ai lại muốn rước họa vào thân.

Vậy nên chưa đến hai phút, mấy đứa lớp một đành cam chịu rời đi.

Phùng Dụ đứng dậy hét lớn, khen Trình Phóng thật lợi hại.

“Anh Phóng à, anh quả thật là danh bất hư truyền!” Đôi mắt của Phùng Dụ sáng lên, cậu ta lại càng thêm ngưỡng mộ Trình Phóng.

“Anh còn chưa làm gì mà đã dọa cho chúng nó chạy mất dép rồi.”

“Anh Phóng này, có thật là sau này anh sẽ bảo vệ bọn em không vậy?”

Trình Phóng căn bản là không quan tâm đến lời nói của Phùng Dụ.

Trình Phóng trừng mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Mấy đứa cũng cút xéo về đi!”

Phùng Dụ bị nhìn như vậy thì chỉ cười hi hi, cậu ta gãi gãi đầu rồi nói: “Sau này cho dù anh có nói gì, em cũng đều nghe theo anh hết.”

Kệ mấy thứ khác đi, phải bày tỏ lòng trung thành với Trình Phóng trước đã.

“Thế thì mau mau xéo đi.” Trình Phóng ngẩng đầu lên nói với cậu ta.

Phùng Dụ vô cùng nghe lời, nhanh chóng cùng mấy đứa bạn rời đi.

Mấy đứa nhóc vừa đi thì Minh Hạnh mới vội vàng chạy đến.

Cô đang ở phòng làm việc chữa bài tập thì thấy học sinh ở lớp vội vàng chạy đến, nói là mấy đứa lớp ba với lớp một chuẩn bị đánh nhau rồi.

Lúc đó Minh Hạnh không suy nghĩ gì nhiều, chạy luôn qua đây.

Thế nhưng đúng lúc cô đến thì nhìn thấy lũ học sinh quay về.

Cô đành dừng bước. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trình Phóng.

Cô ngẩn người ra, không ngờ anh lại ở chỗ này.

Nhất thời cô không biết nên làm thế nào.

“Tôi giải quyết xong bọn nhóc kia thì cô mới đến. Làm sao có thể làm giáo viên chủ nhiệm được chứ?”

Trình Phóng cười thành tiếng, anh muốn trêu ghẹo cô một chút.

Minh Hạnh liền kinh ngạc, hỏi anh: “Cậu đánh bọn chúng sao?”

Nói câu này ra, Minh Hạnh không hề nghi ngờ gì, bởi vì trong mắt cô Trình Phóng chính là hạng người như thế .

Trình Phóng cứ như vậy nhìn cô, không nói tiếng nào.

“Không, cậu không thể đánh bọn chúng được.” Minh Hạnh không dám nói nhiều với anh. Chỉ là do lúc đó cô cũng lo cho học sinh của mình, nên mới nhẹ nhàng nói với anh như vậy.

Có chuyện gì thì có thể từ từ rồi nói, chứ đừng giải quyết vấn đề bằng bạo lực.

“Ông đây không thích làm chuyện đấy.” Trình Phóng khinh khỉnh hừ một tiếng.

Cô còn tưởng anh đã đánh lũ nhóc vắt mũi chưa sạch kia.

Minh Hạnh không hiểu rõ nguồn gốc của vấn đề, lại còn đến sau cùng. Dù thế nào cũng không thể hiểu được.

Cô nuốt nước bọt, nhìn nhìn Trình Phóng rồi hỏi anh: “Cậu… tại sao… lại ở đây?”

Trình Phóng không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ quay người lại ngồi lên xe của mình rồi nói: “Tôi đi đây.”

Nói xong, anh lái xe đi thẳng.

Sau khi đã đi được khá xa, Trình Phóng nhìn vào gương chiếu hậu. Anh thấy trong rừng cây vắng vẻ yên tĩnh chỉ còn lại một bóng dáng cô đơn đứng đó.  

Trình Phóng từ từ giảm tốc độ rồi nhìn vào gương chiếu hậu, anh nở một nụ cười rồi quay đầu xe vòng lại chỗ vừa nãy.

Trình Phóng dừng xe bên cạnh Minh Hạnh.

“Lên đi! Tôi đưa cô về.”

Minh Hạnh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Trình Phóng. Cô cảm thấy anh thật khó hiểu nên không thể nhịn được mà tỏ ra nghi ngờ anh.

Sau đó cô lại lắc đầu, rồi từ chối anh: “Không cần đâu. Tôi tự đi về được.”

Nói xong cô còn bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn cậu.”

“Cô không thích tôi hay là ghét cái xe này?” Trình Phóng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh nhìn thẳng cô. Anh thấy trong lòng cô đang hoảng sợ.

Bảo cô ngồi lên xe của Trình Phóng thì thà rằng đi bộ còn hơn. Minh Hạnh cảm giác đi được nửa đường thì anh sẽ ném cô từ trên xe xuống.

Đương nhiên là cô không dám ngồi xe của anh rồi.



Trình Phóng ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi sẽ không đuổi cô nữa.”

Không đuổi đi nữa, vậy là có thể tiếp tục sống ở đây rồi.

“Sao cơ?” Minh Hạnh thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ.

“Đi thôi, tôi lái năm phút là tới.”

“Bây giờ tôi chưa về được.” Minh Hạnh sợ đến mức tim đập thình thịch, vẻ mặt của cô co rúm lại, cô nói tiếp: “Tôi quay về trường đã, vẫn còn bài tập cần chữa.”

Nói xong, Minh Hạnh không dám nhìn anh. Cô mím nhẹ môi rồi quay người đi về phía trường học.

Trình Phóng cứ đứng như vậy, đứng nhìn hình bóng của cô.

Nhìn cô đi một cách khó khăn trên con đường nhỏ trong khu rừng đó...

Nghiêng bên nọ rồi lại lệch bên kia. Dường như bất cứ lúc nào cô cũng có thể ngã xuống.

Anh cứ đứng như vậy quan sát cô. Cho đến khi cô bước vào cổng trường thì lúc này Trình Phóng mới có phản ứng. Anh thu lại ánh mắt.

Được rồi! Trình Phóng hiểu rằng cô đang tránh anh.

Cô không muốn ngồi thì là không muốn thôi.



Ngày hôm sau. Phùng Dụ tự hào khoe câu chuyện tuyệt vời mà Trình Phóng đã làm hôm qua.

“Anh Phóng của tao chắc chắn là lợi hại nhất. Anh ấy chỉ mới trừng mắt rồi nói mấy câu mà làm cho bọn lớp một sợ tè ra quần luôn.”

“Anh Phóng nói, sau này bọn lớp ba chúng ta đã có anh bảo kê!”

Phùng Dụ vô cùng đắc chí, nhướng mày hỏi: “Lợi hại không?”

Lúc này là giờ tập thể dục giữa các tiết học. Phùng Dụ đứng đằng sau hàng của lớp nói chuyện hăng say. Cậu ta không những không tập mà còn nói chuyện ồn ào. Ngay cả mấy đứa nữa cũng vây quanh cậu ta để nói chuyện.

Minh Hạnh đã nhắc nhở mấy lần, nhưng cũng chẳng có đứa nào quan tâm đến cô.

Chúng đều không coi như nghe thấy.

Thật là! Chỉ có cái lớp ba này mới hỗn loạn như vậy.

Minh Hạnh hét khản cả cổ..

Cô rõ ràng là đang rất tức giận.

Trước khi Minh Hạnh gào khản cổ thì chúng còn tỏ ra nghe lời một chút. Chúng không tập thể dục thì cũng sẽ đứng nguyên ở vị trí của mình.

Hôm nay vừa lúc cô hiệu trưởng đến trường. Thấy cảnh tượng này bà liền gọi Minh Hạnh qua rồi nhẹ nhàng nói với cô mấy câu.

Đại khái là bà dặn cô nên quan tâm nhiều hơn đến lớp, vấn đề kỷ luật của lớp kém quá rồi.

Minh Hạnh không nói gì hết, cô chỉ biết gật đầu thay cho câu trả lời.

Thế là sau giờ tập thể dục giữa giờ, khi học sinh đều quay về lớp hết, cô gọi mấy đứa trong nhóm của Phùng Dụ đứng lại.

Vẻ mặt của Minh Hạnh vô cùng nghiêm túc. Bởi vì cô đang rất tức giận, hơn nữa còn bị cô hiệu trưởng phê bình nên tâm trạng không được tốt.

“Cô hỏi các em, bây giờ là lúc nào rồi?”

“Bây giờ sao? Mười giờ rưỡi.” Phùng Dụ còn cười cợt, thái độ rất không nghiêm túc trả lời lại cô.

“Là giờ tập thể dục giữa giờ!” Minh Hạnh giọng trở nên cứng rắn: “Đã là giờ tập thể dục, vậy sao mấy đứa không tập cho hẳn hoi mà còn đứng đó nói chuyện gây ồn ào hả?”

“Nói gì cơ” Nói gì đâu?”

Ánh mắt Phùng Dụ lạnh lùng lướt qua cô, tỏ vẻ khinh khỉnh nói: “Cô quản được em sao?”

Phùng Dụ thích nói thì nói, không thích tập thì không tập, cô quản cậu ta nhiều như thế làm gì cơ chứ.

“Cô là giáo viên chủ nhiệm của em, đương nhiên là phải quan tâm đến em rồi.” Minh Hạnh tức đến mức tay run rẩy.

“Cô quản được thì hẵng nói, cô chủ nhiệm vô dụng ạ!” Phùng Dụ vừa nói vừa khinh bỉ nhìn cô.

Minh Hạnh nuốt cục tức vào trong, cứ như thể không nghe thấy thằng nhóc đó nói gì, cô nói tiếp: “Vì vừa nãy mấy đứa đã không tập nên bây giờ làm lại một lần nữa, tập tốt thì mới được về lớp.”

“Không làm.” Phùng Dụ cũng rất cứng đầu đáp trả: “Không về lớp càng tốt, em cũng không muốn học.”

Cậu đang muốn thi gan với Minh Hạnh.

Cô có nói gì thì cũng vô dụng.

Minh Hạnh vừa tức giận vừa bất lực, nhưng cô cũng hết cách rồi. Thấy sắp đến tiết tiếp theo, cô đành nghiến răng quay người rời đi.

Nhìn thấy cô đi rồi, Phùng Dụ liền vui vẻ đắc ý huýt sáo. Cậu ta chuẩn bị đi tìm nơi nào đó để giải tỏa một chút.

Thế nhưng vừa mới quay người lại, trong nháy mắt, Phùng Dụ thấy Trình Phóng đang đi về phía mình. Đột nhiên cậu ta không biết anh từ chỗ nào đi ra.

 

------oOo------