Đường Độc Là Một Đôi

Chương 68: Nam Chính Đi Vả Mặt!



Bởi vì thi đấu không cho phép che mặt, khi chuẩn bị vào bàn mọi người rất không tình nguyện tháo mặt nạ xuống. Gương mặt ngây ngô mang tính trẻ con lộ ra khiến nhân viên đến hướng dẫn có chút giật mình, trên mặt toàn là coi khinh lười che giấu.

“Đậu phộng, lão tử muốn đánh người!” Mã Hồng Tuấn đỏ cả mặt. Ngũ quan thanh tú đã dần gầy xuống, còn đôi gò má hơi có chút phì nhưng vẫn hiện ra vài phần đáng yêu. Đương nhiên, đây chỉ là nhìn dung mạo.

“Được rồi, mọi người ráng nhẫn nại một chút.” Đường Tam cũng nhịn không được nhíu mày, trấn an nói.

Nhìn khoảng sân rộng lớn trống trải xung quanh, vô số người xem đang gào thét, hoan hô. Ở trung tâm của sân ở phía trước, là một tòa chủ tịch thai (đài) toàn một màu vàng, phía sau đài chủ tích này chính là khu khách quý đã được cải tạo.
Khoảng sân rộng rãi, đường kính trên một trăm năm mươi thước, phía trước là những đội ngũ đã tiến vào sân lúc trước được xếp hàng chỉnh tề rồi. Mỗi khi có một học viện vào sân đều có người chuyên môn tiến hành giới thiệu.

“Đội cuối cùng vào tràng chính là Sử Lai Khắc học viện đội ngũ. Sử Lai Khắc học viên, trước có tên là Lam Phách học viện, một năm trước mới đổi thành Sử Lai Khắc. Trước tiên mau nhìn xem trang phục của bọn họ kì dị đến mức nào, bọn họ báo danh khẩu khí rất lớn, là Quán quân không có đối thủ. Quả là một ý nghĩ rất tự tin, hi vọng bọn họ có thể có những biểu hiện xuất sắc.”

Nghe người chuyên môn giới thiệu, người xem trên khán đài đã toàn bộ cười ầm lên, âm thanh đầy vẻ cười nhạo chế giễu.

“Mẹ kiếp, lão tử không nhịn được nữa.” Đái Mộc Bạch vội đi nhanh về phía trước, hai nắm đấm nắm chặt lại, Đường Tam ở sau lưng hắn có thể cảm thấy rõ ràng thân thể Đái Mộc Bạch đã cứng đờ lại, có thể bộc phát bất gì lúc nào.
“Lão đại bình tĩnh.” Thẩm Tu bộ dáng khí định thần nhàn, ý vị thâm trường nheo lại con mắt: “Mọi người ngẫm lại, chờ đến lúc chúng ta dùng thực lực nghiền áp đối thủ… Đúng rồi, nhớ còn phải hỏi bọn họ mặt có đau không ~”

Mười hai người trao đổi ánh mắt nồng nặc sát khí, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ngược lại xung quanh tiếng đàm phán bình luận càng to, đáy lòng họ lúc này càng cuộn trào vi diệu, rất có loại cảm giác hưng phấn ‘đám ngu xuẩn các ngươi đến lúc đó quỳ xuống mà xin tha đi’.

“Hử, tiểu Tu nói cáu gì mà có thể khiến họ bình tĩnh trở lại rồi?” Phất Lan Đức đứng ở xa nhìn, tràn đầy nghi hoặc chọt Đại Sư: “Tiểu Cương, nhân phẩm của ngươi sao lại cao vậy. Một thiên phú tuyệt hảo lễ độ còn chưa tính, còn có tiểu Tu ngoan ngoãn nghe lời làm nghĩa tử… Đệt, sao lão tử lại không có loại vận khí này!”
Liễu Nhị Long kéo cánh tay Đại Sư, nghe vậy khúc khích cười, mĩ diễm không gì sánh được: “Phất Lan Đức ngươi hâm mộ phải không!”

Từ khi nghe Đường Tam Thẩm Tu nói, Đại Sư ngầm đồng ý để Liễu Nhị Long tới gần, đối với một ít động tác thân mật đỏ mặt cũng không cự tuyệt gay gắt. Liễu Nhị Long thấy ông ấy mềm đi thì bước càng nhanh, từng chút từng chút dính lên. Hiện tại Liễu Nhị Long có thể nói là xuân phong mãn diện (đại khái là mặt mày hớn hở), cả người đều cảm thấy hạnh phúc.

Đại Sư nhẹ nhàng vỗ tay Liệu Nhị Long, gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, ta cũng thấy mình rất may mắn.”

Có người yêu thương, có nghĩa tử ngoan ngoãn, có đồ đệ trầm ổn, đây là hạnh phúc xa vời mà trước kia ông không dám hi vọng. May mắn, ông không sai quá nhiều.

Đại Đấu Hòn Tràng lấy ngân sắc trang trí làm chủ đạo, có thể chứa tám vạn người xem. Bốn phía đều treo Hồn Đạo Khí phát sáng làm người ta cảm giác xa hoa, còn có cảm giác đại khí rộng rãi.
Trên đài hàng khách quý thứ hai ngồi bốn người Sử Lai Khắc bát quái đều quen: Tuyết Tinh thân vương, còn có ba vị giáo uý Thiên Đấu Gia học viện. Mà khách quý hàng cao nhất chỉ có ba người.

Ở giữa là một người mặc trường bào màu đỏ kim, đầu đội một cái vương miện bằng vàng khảm kim cương, mặt tròn như mặt trăng, nhìn qua trông có vẻ lớn hơn Tuyết Tinh thân vương một chút, trên khuôn mặt cũng có vài nét giống nhau. Chỉ có điểm khác là khí độ của người này thì Tuyết Tinh thân vương không thể so sánh, mặc dù có chút già nua nhưng vì ngồi ngay ngắn ở chỗ này khiến cho người ta có cảm giác trung tâm. Tựa như tất cả đều vây xung quanh hắn. Không thể nghi ngờ là Thiên Đấu Đế Quốc Hoàng Đế Bệ Hạ.

Bên trái là một lão già so với lão ta còn nhiều tuổi hơn. Toàn thân bao trùm bằng trường bào màu đỏ, trên đầu đội một cái vương miện năm cạnh bằng bạch kim, hai mắt khép hờ tựa như đang ngủ, vai hắn khá nhỏ, thân hình cao gầy giống như một cây thương. Từ kim quan ngũ giác trên đầu có thể đoán được người này là Bạch Điện Kim Giáo Chủ Võ Hồn Điện.
Bên phải Hoàng Đế Bệ Hạ là phụ thân của Ninh Vinh Vinh, tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông Trữ Phong Trí.

Hoàng Đế Bệ Hạ và Trữ Phong Trí đọc diễn văn xong, Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư chậm rãi đứng lên, theo hướng dẫn của thị nữ cung đình đi tới bên cạnh vị chủ lễ, bắt đầu tiến hành rút thăm.

“Vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, Thương Huy học viện đối chiến Tử Tinh học viện.”

“Vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, Áo Khắc Lan học viện đối chiến Hỏa Diễm Quang Huy học viện.”

“Vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đối trận Sử Lai Khắc học viện.”

“Được rồi, vậy bên dưới bắt đầu tiến hành trận đầu của vòng dự tuyển đại tái đầu tiên, chính là do Thiên Đấu hoàng gia học viện đối trận Sử Lai Khắc học viện. Xin mời các học viện còn lại lui ra khỏi sàn đấu. Xin mời hai học viện tham gia thi đấu trận tới chuẩn bị thật tốt. Nửa canh giờ sau, trận đấu chính thức bắt đầu.”
Đụng độ với các học viện khác, đám người của Sử Lai Khắc học viện cũng đều không quá chú ý, nhưng khi bọn họ nghe được đối thủ của mình trong vòng rút thăm thứ nhất này chính là đội phó của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, vẻ mặt mọi người không khỏi có chút cổ quái.

Áo Tư Tạp thì thào nói: “Sẽ không xảo hợp như vậy chứ?”

Mã Hồng Tuấn bẻ ngón tay mình, phát ra liên tiếp những tiếng “cốt cách (răng rắc)”, “Thật tốt quá. Bọn chúng không phải đã đuổi chúng ta ra hay sao? Lần này phải cho bọn chúng hiểu rõ được cái gì gọi là thực lực.”

“A, lần này muốn kiềm chế cũng không được ~” Thẩm Tu cũng vì sự trùng hợp này mà cười: “Tại sao mình lại không được lên sàn đấu chứ…”

Mấy người không thể lên sàn đấu sôi nổi đem ánh mắt u oán ném lên người Đường Tam, Đường Tam bật cười: “Được rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu quyết định, Đái Mộc Bạch, ta, Tiểu Vũ, Kinh Linh, Giáng Châu, Thái Long lên đài, các ngươi đừng nghĩ nữa.”
“Không có việc gì không có việc gì. Mọi người nhìn chúng ta hung hăng hành bọn họ là được rồi.” Hai tay Tiểu Vũ chống nạnh, đúng là muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng: “Đặc biệt là Thẩm Tu, nhìn tư thé oai hùng của Tiểu Vũ tỷ mình cho tốt!”

Thẩm Tu rất lãnh diễm cao quý ha hả một tiếng: “Ngươi đúng là rất khéo kéo một tay cừu hận.”

“Một phút đồng hồ.” Đứng trong khu nghỉ ngươi trống trải, Đường Tam dựng thẳng một ngón tay, cười tủm tỉm nói: “Một phút đồng hồ giải quyết như thế nào?”

“Phải! Tới một phút đồng hồ!” Đái Mộc Bạch tà đồng lãnh quang bốn phía, tà khí cười: “Lúc trước bọn họ làm chúng ta khuất nhục rời khỏi học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, bây giờ đẻ bọn họ hưởng thụ một chút cái cảm giác kì diệu thiên chi kiêu tử đến chó nhà có tang.
Mười hai con người đứng đối diện nhau, sôi nổi lộ ra nụ cười “dữ tợn”, mà bên kia đội viên Thiên Đấu học viện đang hưởng thụ chỗ nghỉ chuyên dụng nhịn không được rùng mình một cái. Sao lại có cảm giác không ổn lắm… .

Nối tốt là một phút đồng hồ thì đúng một phút đồng hồ.

Từ lúc lên sân khấu đến khi kết thúc cùng lắm cũng chỉ mất ba giây ngắn ngủi mà thôi. Phó đội Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, toàn đội bị diệt, cả bảy người trọng thương, máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất.

Đường Tam đứng ở giữa đài thi đấu, mắt lạnh nhìn đối phương mang lão sư của đội rổng giận bọn hộ trái quy tắc, bảo đây là gϊếŧ người. Hắn cười, bảy phần lạnh lùng ba phần khinh thường, khiến cho toàn trường khϊếp sợ với đệ tứ Hồn Hoàn, trong lúc nhất thời khí thế mười phần: “Vị phụ trợ sự của bọn ta có năng lực trị liệu. Năng lực ấy đủ làn ra cả đài thi đấu. Cái này cũng không phải trị liệu cho bọn ta, mà lo cho bọn chúng. Nếu bọn ta thật sự muốn gϊếŧ người sẽ trị liệu cho đối thủ à? Xem ra, bọn họ không cần, học tỷ Giáng Châu, dừng lại đi.”
Giáng Châu dịu dàng cười, thu hồi quyền trượng đang phát sáng trong tay, lẳng lặng đứng ở cuối.

Hồn Sư bên ta ngay từ đầu trị liệu cho đối thủ chính là miệt thị lớn nhất của bọn chúng.

Thẩm Tu ở dưới không nhịn được cười, mãn nhãn đều là thiếu niên đại khí trầm ổn trên đài, Tam ca của y… Ái nhân của y…

=============================

Tác giả có lời muốn nói: Dán chính văn ~ Sau này sẽ có tác dụng.

“Ngươi nói ai là cóc ghẻ?” Người thứ nhất bước ra ngoài chính là Thái Long.

“Ai mặc cái bộ trang phục vàng vàng pha màu xanh biêng biếc thì chính là nói người đó. Đúng, ta xem trên đầu các ngươi còn thiếu cái nón xanh nữa, nếu mà có thêm thì mới thật sự là hoàn mỹ.” Mở miệng chính là một gã thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, người này trước kia bọn Đường Tam không có gặp qua, sắc mặt có chút trắng bệch, vóc người cao gầy, trong đôi mắt nhỏ có vẻ tiểu nhân, tràn đầy vẻ khinh thường.
“Lão tử sẽ cho ngươi biết ai là cáp mô.” Thái Long nắm chặt tay đứng phắt lại, tính tình hắn cũng không phải tốt lắm, bị đối phương kích như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được.

“Thái Long, quay lại!” Thanh âm của Đường Tam vang lên, Thái Long vừa vung nắm tay đến giữa không trung liền phải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Tam,” Tam thiếu gia, ta….”

Đường Tam lạnh nhạt nói: ” Làm như vậy thì có tác dụng gì, muốn động thủ thì hãy đợi lên đài rồi hãy nói. Ngươi không biết là ở nơi này cấm các thành viên của hồn sư học viện đánh nhau hay sao? Đây cũng chỉ là một đám chó con không có chủ mà thôi, mau mau cút đi chỗ khác.”

Sắc mặt Đường Tam phía sau mặt nạ cũng rất yên lặng, nhiều nhất cũng chỉ mang theo vài phần không kiên nhẫn, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn những người của Thương Huy học viện đó.
“Ngươi nói ai là cẩu?” Người của Thương Huy học viện không chút hàm dưỡng, trong nháy mắt liền xông tới, khí thế bức người, nhìn qua cũng có vài phần thực lực.

Đái Mộc Bạch hết sức ăn ý tiếp lời,” Kẻ nào ở đó sủa loạn lên, đó chính là chó. Chính là một đám chó con không có ai quản lý, Tiểu Tam, mặc dù chỗ này không cho phép động thủ nhưng vẫn có thể tự vệ. Ta cũng không ngại việc đưa đám tiểu cẩu này về nhà.”

Mọi người của Thương Huy học viện vô cùng giận giữ, đúng lúc này thì một âm thanh trầm ổn vang lên: “Các ngươi làm gì vậy?”

Nghe thấy âm thanh đó, trên nét mặt của những đệ tử Thương Huy học viện trở nên cung kính, nhanh chóng tách sang hai bên, từ phía sau lưng bọn họ, một lão giả ước chừng sáu mươi tuổi đang đi tới, cũng mặc trên người một bộ trang phục hồn sư màu nguyệt bạch, chỉ là trên trang phục có thêu những sợi chỉ vàng óng ánh.
Phất Lan Đức vốn đang ở một bên lạnh lùng bàng quan, mắt nhìn thấy người này, không khỏi giật mình một cái.

Mã Hồng Tuấn ngoác mồm cười lớn: “Kìa, chủ nhân của đám tiểu cẩu này tới rồi kìa, ngươi mau mang những con tiểu cẩu này đi mau đi, đừng ở chỗ này sủa loạn lên nữa, vạn nhất lại tùy tiện phóng uế ra một góc nào đó thì sẽ làm bẩn cái sân này mất.”

Ngoài sự liệu của mọi người Sử Lai Khắc học viện chính là lão giả đó chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, cũng không có hành động gì, ngược lại trầm giọng quát: “Đi.” Nói xong lập tức xoay người hướng đến khu vực nghỉ ngơi, những đệ tử của Thương Huy học viện quay mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nói gì nữa, trái lại còn mau chóng theo sau.

Mập mạp ha ha cười nói: “Chủ nhân quả nhiên không giống, rất biết nghe lời.”
“Được rồi, mập mạp.” Phất Lan Đức trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, sau đó nhắm mắt lại nhưng quang mang trong mắt vẫn có chút lo lắng.

Phất Lan Đức nhíu mày nói: “Không ngờ lão già này lại đến Thương Huy học viện, xem ra lần này tư chất của đệ tử Thương Huy học viện hẳn khá lắm. Chẳng lẽ bị thẹn như vừa rồi mà không phát tác gì, tu dưỡng tăng tiến vậy sao?”

Mã Hồng Tuấn vội vàng tiến sát đến người Phất Lan Đức, vội hỏi: “Lãi sư, lão đầu vừa rồi là ai? Ngài cũng biết à?”

Phất Lan Đức vuốt cằm nói: “Cái lão già này, vũ hồn của hắn hết sức đặc thù, là một loại vũ hồn hữu hình vô chất, có thể sinh ra các loại huyễn cảnh, khiến người khác bị lạc trong huyễn cảnh đó, nếu như hắn làm thật lực, đủ để sinh ra huyễn cảnh khiến đối thủ tự hại mà chết, chúng ta gọi hắn là Vũ hồn Vi Tàn Mộng. Lão già này cực kì âm độc, các ngươi đừng nhìn bề ngoài mà cho rằng hắn không có động tĩnh gì, kỳ thật sẽ báo thù các ngươi sau đó, mấy người các ngươi cũng cẩn thận một chút cho ta. Lúc trước hồn lực của hắn đã hơn sáu mươi cấp, bây giờ sợ rằng đã ngoài bảy mươi cấp rồi.”