Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 50



Tô Dẫn Nguyệt mặc kệ Lưu Sắt, trở về trướng ngủ. Thật ra y không hề buồn ngủ, chỉ là không muốn nghe Lưu Sắt dông dài. Với lại, y đang bận tâm đến cơn đau đầu vừa rồi. Khoảnh khắc đó, y như chợt nhớ ra gì đó, mơ hồ, nhưng không hiểu sao lại khiến tim y đau ê ẩm.

Khi mở mắt ra, y không nhớ được gì cả. Chung quanh là những con người lạ lẫm, tình huống lạ lẫm, quân trướng lạ lẫm.

Mất một thời gian y mới dần thích ứng được với cuộc sống quân doanh, dần hiểu ra đây là một nhánh quân đặc biệt, chuyên giết chóc, sống tàn nhẫn, mục tiêu là tiêu diệt Quân thị.

Lưu Sắt nói y mang thù giết cha, nói Quân thị giết cả nhà y, diệt cửu tộc của y, ngay cả chính y cũng chỉ là con cá Hoàng đế Quân thị để lọt lưới. Mặc dù y không nhớ được gì, nhưng lại có chút ấn tượng mông lung.

Mà kỳ lạ thay, y không hề có cảm giác hận Hoàng đế Quân thị, ngược lại, càng gần kinh đô, y càng có cảm giác mong ngóng gặp lại, không thể chờ thêm. Đây là tại sao? Nói thật, chính y cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Trong mộng thường xuyên xuất hiện một người, xuất hiện bóng lưng của một nam nhân, tay dắt một bóng dáng bé nhỏ. Bóng người một lớn một nhỏ bị kéo dài, không hiểu tại sao lại có cảm giác rất cô độc. Nam nhân nọ có ánh mắt sâu thẳm, lần nào cũng chỉ lẳng lặng nhìn y, nét mặt lạnh nhạt, rồi sau đó dắt tay đứa nhỏ bên cạnh, xoay người rời đi.

Y từng cố gắng mở to mắt để nhìn rõ khuôn mặt nam nhân kia, nhưng dù y cố gắng thế nào cũng chỉ nhìn thấy được cặp mắt đó. Cô độc, trách cứ, đau lòng, thất vọng, tuyệt vọng. Yêu hận phức tạp đan xen, ánh mắt tựa như muốn tiêu diệt tất cả.

Tô Dẫn Nguyệt khẽ run, đầu đột nhiên đau nhức, mồ hôi lạnh từ trên trán trượt dọc xuống. Y nhắm mắt, thở dốc một hồi, không dám hồi tưởng tiếp nữa.

Lúc này Lưu Sắt bưng bữa tối vào, thấy y nằm trên giường đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng đi tới, ân cần hỏi: “Dẫn Nguyệt, huynh sao thế?”

Tô Dẫn Nguyệt mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Lưu Sắt khựng lại, lúng túng nói: “Không có gì, nghĩ tới bữa tối huynh ăn không nhiều, hẳn là sẽ đói, cho nên mang đồ ăn vào cho huynh.”

Tô Dẫn Nguyệt hòa hoãn, chờ cơn đau qua đi, nghỉ thêm một lát, thấy không còn đau nữa, mở mắt, sờ bụng, quả thật thấy bụng trống rỗng, cũng có chút đói.

Y không khách khí cầm bát đũa lên, ăn mấy miếng, lại thấy Lưu Sắt vẫn đứng đó không đi, y nhăn mày hỏi: “Ngươi còn việc gì sao?”

Lưu Sắt đang tỉ mỉ quan sát y, đột nhiên chạm mắt với y, chợt giật mình, vội tránh mắt, cười khan nói: “Không có, không có… Hôm nay huynh có nhớ ra gì không?” Lưu Sắt dè dặt hỏi, giọng điều kỳ quái.

Tô Dẫn Nguyệt nhìn ánh mắt lấm lét như kẻ trộm của hắn, trong lòng thấy không vui, buông bát đũa, không muốn ăn nữa.

“Hả? Sao không ăn nữa? Đồ ăn không vừa miệng sao?”

“Không phải.” Tô Dẫn Nguyệt lắc đầu, “Bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy, ai có thể ăn được?”

Lưu Sắt như đột nhiên nhận ra, vỗ đầu nói: “Là ta sơ ý. Vậy huynh ăn đi, nếu như có việc, cứ gọi ta tới.”

“Được.” Tô Dẫn Nguyệt gật đầu, không nhìn hắn, cầm bát đũa lên, cúi đầu chậm rãi ăn.

Lưu Sắt lúng túng đứng đó, thấy y không đáp lời mình, do dự một hồi, lại len lén liếc vài lần, cuối cùng xoay người ra khỏi trướng.

Tô Dẫn Nguyệt buông bát đũa, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Lưu Sắt hồi lâu, đột nhiên ánh mắt lóe lên, rồi dần tối lại.

Một ngày lại một ngày trôi, thời gian qua nhanh, mấy ngày liên tiếp, binh lực của triều đình yếu ớt, đại quân phái đi liên tục bại lui, không chịu nổi một cuộc tiến công. Trong triều, lòng người lo lắng, sợ hãi. Người người suy đoán vận số của Hoàng triều Quân thị đã tận, theo nhau góp sức cho phản quân Lưu thị.

Lưu Sắt thủ đoạn thâm độc, lòng dạ hẹp hòi, dẫn đầu phản quân đốt giết cướp đoạt, không tội ác nào không làm, không được lòng dân. Thế nhưng phần đông đại quân của hắn là man nhân Tây Bộ, khỏe mạnh vô cùng, trời sinh tàn nhẫn, lấy một chọi mười, rất khó đối phó.

Trước đó vài ngày, phản quân Lưu Sắt vừa đánh hạ thành Yển, cách kinh đô trăm dặm, mặc dù nguy ngập nhưng vẫn có nguy cơ cứu vãn. Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, khí thế phản quân đột nhiên tăng vọt, thế tới hung hãn, dốc sức dồn đánh, lại có cao nhân bày mưu phía sau. Vì vậy, chỉ mấy ngày đã lần lượt đánh hạ Dận Châu, Loan Châu, Hòa Vọng và Đẳng Địa.

Dận Châu, Loan Châu lần lượt nằm ở phía đông và tây kinh đô, kinh đô Khẩn Lâm chỉ còn trông chờ vào phía nam. Ba thành lớn vây quanh kinh đô, có lực lượng hùng hậu canh gác, địa thế gập ghềnh, dễ thủ khó công.

Nhưng mấy ngày nay phản quân liên tiếp đánh hạ ba tòa thành, tạo thành thế bao vây hoàng thành kinh đô, vốn nên thừa thắng xông lên mà tấn công trực diện, lại không biết nghe theo lời ai, mấy vạn phản quân đột nhiên dừng tấn công, dựng quân doanh tạm ở bên ngoài kinh đô, muốn ép Hoàng đế Quân thị tự nguyện thoái vị nhường ngôi.

Tình thế vô cùng cấp bách, binh lực vương triều Quân thị yếu ớt, phần lớn quan viên đã lén trốn đi, vương triều Dục Tiện hưng thịnh một thời lúc này như lá héo trong gió, sao chống cự được với mấy vạn phản quân bên ngoài thành?

Kế sách hiện giờ chỉ có nhanh chóng triệu hồi binh mã của Quảng An vương gia, một chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau mới có thể giữ được vương triều Quân thị lung lay sắp đổ.

Nhưng vấn đề là, phản quân Lưu Sắt vây quanh kinh đô, kế sách điều binh cứu giá này truyền ra ngoài bằng cách nào? Sai ai đi đây? Đây là vấn đề phức tạp nhất.

Quảng An vương gia đang ở thành Dương xa xôi, nơi đó hoang vu hẻo lánh, tin tức tới chậm, muốn truyền tin ngay dưới mắt Lưu Sắt, thật là chuyện khó như lên trời. Đã liên tục phái người lẻn ra ngoài, nhưng vẫn không có tin tức gì, ngay cả người đưa tin dường như cũng bặt vô âm tín, hành tung không rõ.

Kế này không thực hiện được, chỉ có thể tìm cách khác.

Quân Doanh Thệ cùng thần tướng Triệu Dược đã ở ngự thư phòng mật đàm nhiều lần, hôm nay tình thế rất bất lợi cho Quân thị, nếu bàn về thoái vị nhường ngôi, Lưu Sắt hoàn toàn không đủ tư cách. Mà tâm huyết của Quân thị từ xưa đến nay, mặc dù có phải chết thảm dưới đao của Lưu Sắt, hắn cũng quyết không bỏ ngôi chạy trốn. Cũng vì vậy, mật đàm nhiều lần, lại vẫn không có kết quả.

Lão thừa tướng Triệu Dược đã phụ tá Quân thị nhiều năm, hôm nay chúng thần triều đình sợ hãi, đại đa số quan viên đã vứt bỏ chức vụ mà chạy trốn, bỏ nước giữ mạng, trong triều chỉ còn lại một số ít quan viên trung thành tận tâm giữ vững vị trí, chuẩn bị sẵn sàng hy sinh báo quốc.

Chúng thần một lòng muốn chết, điều này chứng tỏ một vấn đề.

Triệu Dược bước ra khỏi ngự thư phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, đột nhiên nhớ ra đã mấy ngày liền ông chưa ra khỏi ngự thư phòng một bước, trong lòng cảm thán, đội quân Dục Tiện hết sức chống cự, bại lui nhiều lần, hôm nay đã đánh tới cửa rồi. Vận số của Quân thị… sợ rằng cũng sắp tận…

Ông lắc đầu thở dài rồi rời đi, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Sinh coi như nhân kiệt, chết cũng hi sinh oanh liệt.

Triệu Dược phụ tá Quân thị nhiều năm, mạng già một cái, cùng lắm thì cùng Hoàng đế bệ hạ xuống hoàng tuyền, hầu hạ lão hoàng đế. Nghĩ như thế, tâm trạng được trấn an vài phần. Ông cười to mấy tiếng, vuốt râu, phóng khoáng rời đi.

Trái lại, Quân Doanh Thệ, lúc này đã mang thai tám tháng, thân thể nặng nề, sức khỏe suy yếu, vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng quốc gia nguy ở sớm tối, hắn không thể không sốc lại tinh thần xử lý quốc sự.

Phản quân vây thành đã nằm trong dự liệu của hắn. Thế nhưng thế đến hung hãn lại là điều hắn không ngờ tới.

Nghĩ tới đây, hắn lại không khỏi cười giễu. Tô Dẫn Nguyệt bản lĩnh như thế nào? Võ công cao cường, thông hiểu binh pháp, phản quân có sự trợ giúp của y, có được thành quả ngày hôm nay cũng không có gì lạ.

Quân Doanh Thệ lắc đầu, cười giễu, vịn ghế cẩn thận đứng dậy, một tay chống sau hông, một tay đỡ bụng, chậm rãi bước ra thư phòng.

Bóng đêm đen đặc, vài ngôi sao nhỏ thưa thớt đọng trong màn đêm, đôi khi nhấp nháy, lúc lại ảm đạm chớp tắt. Quân Doanh Thệ ngắm nhìn, không biết tại sao lại cô đơn và chua xót đột nhiên mãnh liệt tràn vào trái tim hắn, căng trướng đến khó chịu.

Mấy ngày liền không rời khỏi thư phòng một bước, ngay cả hận thù cuồn cuộn cũng trở nên tê liệt. Hắn bần thần, trong lòng lại chỉ có mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của người đã rời đi. Hắn ngẩn người, rồi đột nhiên lắc đầu, muốn xua những hình ảnh khiến lòng hắn rối loạn ra khỏi óc.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống, lặng lẽ đổ lên thân hình mập mạp của hắn. Thân hình không hề đẹp, thân hình chật vật như vậy, lại làm cho người nào đó đang núp trong bóng tối chấn động, không sao rời được tầm mắt.

Quân Doanh Thệ đứng một hồi, hình như mệt mỏi, thân hình lảo đảo. Gió đêm lạnh lẽo mà hắn lại mặc không nhiều. Vừa nghĩ như thế, chân khẽ động, nặng nề nện bước đi vào trong ngự thư phòng.

Ánh mắt trong góc tối đuổi theo bóng dáng hắn, dính chặt không rời.

Quân Doanh Thệ trở vào thư phòng, đèn dầu trong phòng đã hơi tối, hắn ngồi xem tấu chương, đứa nhỏ trong bụng lại nghịch ngợm không yên. Hắn xoa bụng mấy cái trấn an lại không hề có tác dụng. Hắn suy nghĩ một lúc, thở dài, dứt khoát đặt tấu chương xuống, nằm trên tháp nghỉ ngơi chốc lát.

Hắn mới sai thái giám mang tháp này vào mấy ngày gần đây, mặc dù không quá quý hiếm, sang trọng, nhưng rất thoải mái. Hiện tại quốc sự bộn bề, triều đình nguy ở sớm tối, hắn liền ăn ngủ trong ngự thư phòng, lại ngay cả tẩm cung của mình cũng nhiều ngày chưa trở về.

Đèn dầu dần tắt, Quân Doanh Thệ vừa an ủi thai nhi, vừa cảm thấy buồn ngủ. Hắn gắng sức nâng hai mí mắt nặng nề lên, lý trí đấu tranh một hồi, cuối cùng dần thiếp đi.

Ngọn đèn trong ngự thư phòng giãy dụa rồi phụt tắt, bóng đêm đen đặc lập tức bao trùm khắp gian phòng rộng lớn, tất cả trở nên yên ắng, lặng lẽ, không chút âm thanh.

Một lúc lâu sau, một bóng người chậm rãi xuất hiện, lẳng lặng không một tiếng động đi tới bên giường, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn bóng người trên tháp, nhìn thật sâu, lại không biết đang nghĩ gì.