Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 329



Ngay cả khi không cần quay lại, nàng cũng có thể biết rằng Riftan đang nhìn nàng với ánh mắt đẫm máu. Max thẳng lưng lên và giả vờ quyết tâm. Và chỉ khi đã ở rất xa họ, nàng mới cẩn thận nhìn qua vai rồi ngẩng đầu lên nhìn Kuahel.

Anh ta đang nhìn xuống nàng với đôi mắt kỳ lạ, như thể nàng là một con vật quý hiếm. Max khẽ thở dài với vẻ mặt vô tư.

“Vậy thì… Ngài muốn kiểm tra về tổ Basilisk sao?”

“Chính xác mà nói, tôi muốn kiểm tra về đường hầm nối với tổ Basilisk.”

Kuahel thẳng thừng đáp lại. Anh ta dường như không có ý định bình luận về sự xấu xí của nàng. Max, người đang rất căng thẳng, thả lỏng đôi vai của mình.

“Nhưng tôi đã ghi chép tất cả những gì tôi biết… và giao nó cho ngài rồi.”

“Nó sẽ không là tất cả đâu. Sẽ luôn có những thông tin không thể lập thành văn bản.”

Anh ta vừa nói vừa sải bước đến chỗ những người lính đang tấp nập dỡ trại. Binh lính đã thu xếp gần xong hành lý của họ. Anh ta dẫn nàng vào một doanh trại quân đội vẫn chưa bị phá bỏ.

Max đứng ở cửa ra vào và nhìn xung quanh không gian thiếu ánh sáng. Có một lò lửa với ánh sáng lập lòe ở một bên của doanh trại, bên cạnh là một chiếc bàn dài và vài cái ghế. Đó dường như là nơi mà các Thánh Kỵ sĩ đã hội họp. Anh ta lấy ra một tờ giấy da đã được cuộn lại từ một chiếc hộp nhỏ bên cạnh bàn và trải nó lên bàn.

“Nếu định sử dụng đường hầm đó trong chiến tranh, chúng ta phải kiểm tra mọi ngóc ngách. Và phu nhân là người duy nhất biết cấu trúc của đường hầm.”

“Này, ngài định xâm nhập vào thành phố qua đường hầm đó ư?”

Nàng hỏi khi bước đến bàn và nhìn xuống tấm giấy da. Trên tờ giấy màu vàng là bản đồ của Cao nguyên Pamela mà nàng đã nhìn thấy trong mọi cuộc họp. Anh ta mở nắp lọ mực, kiểm tra bên trong rồi đưa cho nàng và trả lời.

“Tôi ước mình có thể, nhưng… Có quá nhiều yếu tố rủi ro. Trước hết, đường hầm quá dài. Từ tổ Tử xà đến thành phố sẽ mất ít nhất năm giờ. Nếu lũ quái vật có đủ phương tiện để phá hủy đường hầm hoặc chặn phía trước và sau để chúng ta bị cô lập ở giữa, chúng ta có thể gây thêm thiệt hại cho phe mình.”



Trước những lời đó, Max cảm thấy ớn lạnh nơi khóe ngực.

“Cánh cửa ở lối vào đường hầm… nếu ở lối ra cũng giống như vậy, sẽ rất khó để thâm nhập vào bên trong.”

Nàng nhớ lại mình đã chạy vào đường hầm sau khi đuổi theo con goblin. Dù đã thử mở cửa một lần nữa nhưng nó vẫn không nhúc nhích, vì vậy cuối cùng nàng phải di chuyển dọc theo đường hầm. Nếu họ không tìm ra cách đóng mở cánh cửa, lối đi đó sẽ trở nên vô dụng.

“Những lối đi bí mật do Warlock tạo ra thường được trang trí bằng đầu rắn. Thứ đó… Khi di chuyển thứ đó, cửa sẽ mở hoặc đóng lại. Tôi đã nhìn thấy các thiết bị tương tự một vài lần trong tàn tích… Tôi vẫn chưa thể tìm ra phương pháp hoạt động chính xác."

"Người phải tìm ra nó."

Anh ta nói chắc nịch. Max nghiêm túc gật đầu.

“Về thiết bị đó… sẽ có dữ liệu được ghi chép lại. Tôi đã luôn nghĩ nó không quá quan trọng nên tôi đã bỏ qua… Tôi sẽ xem xét nó ngay.”

"Tốt lắm. Nhưng trước đó, xin hãy bắt đầu bằng việc vẽ cấu trúc của đường hầm.”

Nàng cau mày.

"Tôi không biết nhiều chi tiết. Chúng ta đã không có nhiều thời gian. Tôi chỉ có thể xác nhận rằng đường hầm được kết nối với thành phố bằng phép điều hướng.”

“Người chỉ cần vẽ bản phác họa sơ thôi. Sẽ tốt hơn là không có gì.”

Anh ta nói một cách gay gắt và ra hiệu với người lính đang đứng ở lối vào doanh trại.

"Hãy chuẩn bị một bữa ăn cho hai người.”

Sau đó, không cần sự đồng ý của nàng, anh ta kéo ghế ra và gật đầu, như thể hỏi nàng sao còn đứng đó mà không làm việc. Dù hơi khó chịu vì thái độ ngạo mạn nhưng Max nhớ lại rằng vị linh mục đã cứu nàng khỏi một tình thế vô cùng xấu hổ. Sau đó nàng thở dài và ngồi xuống ghế.

***

Đội quân băng qua vùng đồng bằng tuyết trắng qua các hẻm núi hẹp của Cao nguyên Pamela. Đội quân di chuyển từ 20 maltion (khoảng 32 km) đến 25 maltion (khoảng 40 km) một ngày, và trong những ngày may mắn, họ có thể đi được quãng đường 40 maltion (khoảng 64 km). Nhưng dần dần, tốc độ di chuyển của họ ngày càng chậm.

Bộ binh nhanh chóng kiệt sức vì cuộc hành quân khắc nghiệt, và việc dẫn dắt quân đội càng trở nên khó khăn khi ngày càng có nhiều đơn vị tụt lại phía sau. Riftan, người ngồi trên ngựa và nhìn xung quanh những người lính, nhướng mày nghiêm túc.

"Sẽ tốt hơn nếu giảm tốc độ lại.”

Công chúa Agnes, người đang cưỡi ngựa bên phải của chàng, cau mày và phản bác.



“Nó vẫn đủ chậm. Chúng ta phải di chuyển nhanh hơn để tiết kiệm lương thực.”

“Khoảng cách mà một bộ binh có thể đi trong một ngày là có hạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả binh lính sẽ gục ngã trước khi chúng ta bắt đầu cuộc chiến. Sẽ tốt hơn nếu tăng thời gian nghỉ ngơi giữa những lần hành quân để bộ binh có thể đảm bảo sức chịu đựng, và quãng đường di chuyển tối đa mỗi ngày không được quá 20 maltion.”

Cô ta nhìn những người đàn ông của Whedon với ánh mắt đầy suy tư, rồi gật đầu miễn cưỡng.

"Ta nghĩ cậu nói đúng. Ta sẽ phải nói chuyện với các chỉ huy vào tối nay.”

Riftan quay lại nhìn đội quân của Balto và Arex đang tiến xa về phía trước. Kuahel là người có thể nói chuyện, nhưng vấn đề là Richt Bleston và chỉ huy của Arex.

Cả hai đều sở hữu tính cách hấp tấp và hiếu chiến đến mức khó chịu, buộc phải hành quân một cách không thương tiếc mà không tính đến khả năng chịu đựng của quân đội. Chàng nhếch môi khó chịu.

“Đừng nói là tôi đã gợi ý. Họ sẽ cố chống lại nó.”

Một nụ cười chua chát nở trên môi công chúa. Chàng đã cẩn thận để không phát biểu nhiều nhất có thể trong các cuộc họp chiến lược. Đó là vì Richt Bleston, người cố gắng can thiệp trong mọi trường hợp. Chàng không muốn làm hỏng chiến lược mà mình đang nghĩ trong đầu vì anh ta, và chàng cũng không muốn làm cho cuộc thám hiểm trở nên khó khăn với một cuộc xung đột vô ích.

Chàng thúc vào eo Talon, cẩn thận xem xét chiến lược trong đầu - gần như đã hoàn thành. Khi đến thời điểm thích hợp, chàng sẽ phải tập hợp các chỉ huy lại với nhau và giải thích kế hoạch của mình, nhưng chàng dự định trì hoãn nó càng lâu càng tốt. Chàng không muốn cho đối phương cơ hội để mắng mỏ mình.

Chàng liếc nhìn xung quanh những người lính của Whedon đang diễu hành, trong đầu bận tâm đến việc phải làm gì với Richt Bleston. Sau đó, qua những khuôn mặt rám nắng của những người đàn ông, gương mặt trắng trẻo của người vợ lọt vào mắt chàng.

Theo phản xạ, Riftan cưỡi Talon chậm lại. Nàng xuống ngựa và bước đi với tốc độ như những giáo binh. Như thể nàng xuống khỏi yên ngựa để cho Rem nghỉ ngơi một chút.

Riftan nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy và sớm cau mày gay gắt. Nàng đi ra sau Ruth, thấp người xuống và bắt đầu dùng hai tay đẩy lưng cậu ta khi cậu ta bước đi loạng choạng.

Khóe môi của Riftan cứng lại khi chăm chú nhìn cảnh tượng thảm hại. Chàng biết rằng nàng rất thoải mái với Ruth. Chàng cũng biết rằng không có sự hấp dẫn lý trí giữa hai người. Mặc dù vậy, chàng cảm giác như da mình bị thiêu đốt mỗi lần nhìn thấy nàng thân thiện với cậu ta.

Riftan cố nhớ xem nàng đã từng đối xử với chàng như vậy chưa. Dường như đã từng có một lần. Nhưng lâu lắm rồi, và bây giờ mối quan hệ của hai người còn tệ hơn so với những người khác. Riftan nhận thức rõ rằng đó hoàn toàn là lỗi của chàng.

Chàng cay đắng nhìn nàng và Ruth, rồi quay đầu lại. Sau đó, một tiếng hét yếu ớt vang lên từ đâu đó. Riftan ngẩng cao đầu. Những đoàn quân đi trước ngừng di chuyển, tụ tập lại và bàn tán điều gì đó.

Ban đầu, chàng không thể hiểu tại sao. Cho đến khi ngửi thấy mùi máu tanh, chàng mới nhận ra có điều bất thường đã xảy ra và thúc Talon. Và qua những hiệp sĩ đang vất vả chỉnh đốn hàng ngũ không có tổ chức, chàng nhanh chóng băng qua cánh đồng và tiến về phía trước.

Ở một bên của ngọn đồi phủ đầy tuyết, một vũng máu đặc quánh đập vào mắt chàng. Riftan dừng Talon lại. Bên cạnh vũng máu là những đống xác bị chặt đầu, kế đó là hàng loạt những cái đầu trắng như thạch cao bị treo trên những cây cột dài.

Chàng nheo mắt nhìn cảnh tượng, rồi đến gần một hiệp sĩ đứng cạnh cái xác và hỏi.



"Cái quái gì đây?"

Đáp lại câu hỏi của chàng, người đàn ông phương Bắc nhún vai và điềm tĩnh nói.

"Đây là những kẻ đào ngũ của Balto, chúng đã bị bắt khi cố ăn cắp thức ăn và bỏ trốn."

Riftan đanh mặt lại. Thông thường, đó là một hành động gay gắt chỉ có thể được thực hiện cho những tên phạm tội phản quốc. Chàng nhìn xung quanh khuôn mặt của những người lính đang xôn xao vì kích động, và sau đó hét lên một cách gắt gỏng.

“Bỏ đống xác xuống ngay! Các người không nghĩ rằng lũ quái ngửi thấy mùi máu sẽ có thể lao đến sao?"

“Nhưng Lãnh chúa Bleston đã bảo tôi treo chúng lên cho mọi người xem. Nếu không làm gương, sẽ có những tên ngốc tìm cách đào ngũ lần nữa.”

Người đàn ông phản bác với vẻ mặt không hài lòng. Riftan trừng mắt nhìn người đàn ông phương Bắc với đôi mắt băng giá, sau đó rút kiếm và chĩa vào cổ anh ta.

"Nếu cậu không mang đống xác xuống ngay, ta cũng sẽ treo cổ cậu bên cạnh chúng."

Một nỗi sợ hãi thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông trước hành động của chàng. Vị hiệp sĩ nhìn lên chàng như thể cảnh giác, rồi bắt đầu lấy đầu xuống khỏi cây cột với một thái độ miễn cưỡng. Riftan nhìn cảnh tượng với đôi mắt cay đắng, và đưa ra chỉ thị cho những người lính của Whedon đang đợi phía sau chàng.

“Các người cũng đào đất và giúp loại bỏ các xác chết đi!"

Ngay sau khi lệnh của chàng được đưa ra, một số binh sĩ lấy xẻng từ xe ngựa của họ, tiến đến gần và bắt đầu đào bới mặt đất đóng băng. Riftan, người đang theo dõi như thể đang giám sát họ, đột nhiên tối sầm mặt. Vợ chàng đang đứng lơ đãng giữa đám binh lính ồn ào.

Nàng thẫn thờ nhìn về phía cuối hàng cột với khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi. Trong khoảnh khắc đó, chàng không thể bỏ rơi nàng chút nào.

Riftan nhảy khỏi Talon và sải bước về phía nàng. Sau đó, chàng nắm lấy cánh tay nàng, bắt nàng quay đi và nhanh chóng đi qua những người lính đã ngừng hành quân. Cơn sốc trong mắt nàng như một con dao găm xuyên thẳng vào phổi chàng.