Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 295



Max cứng cả người. Gương mặt lạnh lùng của Riftan đập vào mắt nàng qua vai Kuahel Leon. Annette mở lời thay vì nàng, người đang do dự vì không biết phải nói gì.

“Có thể, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian để điều tra một khu vực rộng lớn như vậy với phép thuật của chúng tôi.”

Trước câu trả lời cẩn thận của cậu ấy, đôi lông mày mảnh của hiệp sĩ hơi nhướng lên. Dường như anh ta đang yêu cầu sự hợp tác tích cực hơn. Trước áp lực âm thầm đó, các pháp sư trao đổi ánh nhìn với nhau. Selic thở dài sau một khoảnh lặng tinh tế.

“Chúng tôi ở đây để điều tra tàn tích, không phải để làm điệp viên. Thực tế là chúng tôi vẫn chưa thoả thuận về việc chúng tôi có thể thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Trước khi đưa ra quyết định, bọn tôi phải thảo luận với nhau.”

"Nếu chúng ta không thể ngăn chặn âm mưu của các pháp sư hắc ám, Tháp Thế giới sẽ bị đặt trong một tình thế khó khăn.”

Kuahel nói một cách khô khan. Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên rằng mình phải đi đến một thỏa thuận với họ. Đối với một người luôn dẫn đầu hàng ngũ, dường như người chỉ huy không quen với việc phải có được sự đồng ý của các thành viên trước khi đưa ra quyết định.

“Một khi công chúng biết rằng chính những pháp sư hắc ám đứng sau Liên minh Quái vật, thì đó chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Giáo hội Tin lành sụp đổ và Giáo phái cũ lên ngôi. Trong trường hợp xấu nhất, rất có thể bi kịch của quá khứ sẽ lặp lại. Ứng cử viên cho vị trí Đức Giáo hoàng - người được Giáo hội Công giáo ủng hộ, nổi tiếng là một người theo chủ nghĩa cực đoan.”

"Ngài đang đe dọa chúng tôi sao?"

Annette gầm gừ như thể sẽ lao đến anh ta bất cứ lúc nào. Ngay cả trong bầu không khí đẫm máu, Thánh Kỵ sĩ vẫn bình tĩnh.

“Đó không phải là điều đáng suy nghĩ từ quan điểm của bên thứ ba. Nếu sức mạnh của lực lượng Liên minh Quái vật cứ để nguyên như vậy, không chỉ tính mạng của nhiều người sẽ bị đe dọa, mà sự hòa giải giữa Tháp Thế giới và Hội Thánh cũng sẽ mãi mãi tan theo mây khói. Lục địa Phía Tây sẽ rơi vào tử địa của chiến tranh.”

"Mất bao lâu để đến đây?"

Miriam, người đang nhìn xuống mảnh pha lê, đột nhiên hỏi. Riftan trả lời sau khi đã khóa chặt miệng với vẻ mặt tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Ta nghĩ sẽ mất khoảng một tuần. Trừ khi xảy ra tai nạn giữa chừng.”

Trước những lời nói đó, biểu hiện của các pháp sư trở nên thụ động hơn. Kuahel nhăn trán và nói như thể phản bác lai.

"Bọn ta sẽ bảo vệ mọi người."

"Nếu tôi nhớ không lầm, cậu đã thất bại hai lần."

Riftan cười lạnh nhạt.

"Nếu là tôi, tôi sẽ không chắc chắn như vậy."

Khuôn mặt của Kuahel trở nên vô cảm như thể đang đeo một chiếc mặt nạ. Có vẻ như sự thù địch giữa hai người đã chạm mức nguy hiểm. Không chịu nổi bầu không khí đẫm máu, Max cẩn thận mở lời.

“Cho đến nay… Chúng ta đã tiết kiệm củi và đá mana để sưởi ấm bằng cách sử dụng nguồn suối nước nóng. Để di chuyển một quãng đường mất đến 2 tuần cả đi lẫn về, ngài sẽ cần nhiều đá mana và thức ăn hơn hiện tại. Nó sẽ mất nhiều nguồn lực hơn, cho dù là kéo xe hàng hay chăm sóc bầy ngựa. Sẽ rất khó khăn trong hoàn cảnh hiện tại. Trước hết, tốt hơn là chúng ta nên quay trở lại Lục địa Phía Tây và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn…”

“Ít nhất chúng ta cần kiểm tra xem vị trí và quy mô của thành phố quái vật có giống như mô hình minh họa ở đây hay không.”



Kuahel kiên quyết lắc đầu.

“Chúng ta không thể dừng cuộc điều tra và quay trở về khi chỉ phát hiện một mô hình pha lê như thế này. Sẽ mất một vài tuần để quay về và một vài tuần nữa để có được sự chấp thuận của Hội đồng và thành lập nhóm điều tra một lần nữa. Trong lúc đó, đội quân quái vật sẽ tấn công các ngôi làng và gia tăng số lượng xác sống. Chúng ta không có thời gian để trì hoãn nữa.”

"Ngài đang nói rằng nếu chúng tôi hy sinh vì mục đích đó thì cũng không vấn đề gì sao?"

Royald cằn nhằn với vẻ mặt không hài lòng.

“Nếu chúng ta di chuyển xa hơn về phía Bắc từ nơi đây, chúng ta không chết đói thì cũng sẽ chết cóng. Nếu bầy ngựa kiệt sức, chúng ta sẽ phải lê lết đến thành phố với hàng tá gánh nặng trên vai. Cơ thể sắt thép của ngài có thể chịu đựng được, nhưng chúng tôi sẽ lạnh đến chết đấy. Ngài thực sự muốn điều đó sao?"

"Ta sẽ không kéo tất cả mọi người theo.”

Kuahel vừa nói vừa đặt một tay lên thái dương đau nhói của mình.

“Ta dự định cử một lượng nhân lực tối thiểu đến đây để tiến hành một cuộc điều tra bí mật. Cần khoảng sáu pháp sư có thể sử dụng phép thuật tìm kiếm.”

Anh ta nhìn quanh các pháp sư với đôi mắt mệt mỏi và nói thêm một cách lịch sự.

“Thật không may, phép thánh không thể mô phỏng độ chính xác của phép tìm kiếm của mọi người. Ta cần sự giúp đỡ của các bạn."

Riftan cố gắng can thiệp, nhưng Kuahel nhanh chóng chặn lại.

“Cậu cũng biết tầm quan trọng của việc thu thập thông tin trước một cuộc chiến. Hàng trăm… không, hàng chục nghìn sinh mạng đang bị đe dọa. Tôi hiểu sự lo lắng của cậu dành cho vợ mình, nhưng hãy nghĩ đến những thiệt hại sẽ xảy ra nếu cuộc chiến xâm lược không thành công.”

"Cậu...Cậu thì có thể hiểu được điều gì?"

Như thể không thể chịu đựng thêm nữa, Riftan mở hai cánh tay đang khoanh lại và bước lại gần Kuahel. Chàng gầm gừ dữ dội như một con chó hoang đang tức giận.

“Làm sao một người đã sống cả cuộc đời như một tu sĩ, có thể hiểu được cảm giác khi vợ của mình, người anh ta vừa mới gặp lại sau ba năm, suýt chết trước mắt anh ta hai lần?”

Max sửng sốt trước cảm xúc vỡ òa đột ngột. Riftan đã sẵn sàng để nắm lấy cổ áo anh ta ngay lập tức. Như thể cố gắng ngăn cản tình huống đang trở nên tồi tệ hơn, Elliot vội vàng nắm lấy vai chàng.

"Chỉ huy, tôi nghĩ ngài đã kích động quá rồi."

Riftan nhìn anh ta, sau đó liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Max, rồi lùi lại kèm theo một câu chửi thề nhỏ. Sự căng thẳng này đã kéo dài bao lâu rồi, Selic thở dài thườn thượt.

"Tôi hiểu ngài muốn nói gì. Nhưng, như tôi đã nói khi nãy, trước khi đưa ra quyết định, chúng tôi muốn nói chuyện với nhau.”

Anh ta nhìn lại khuôn mặt của các pháp sư.

"Có thể sẽ có một số tình nguyện viên."

Mỗi người trong số các pháp sư đều trở nên câm lặng và ngậm chặt miệng. Chỉ có Miriam nói rằng mình sẵn sàng tham gia. Tuy nhiên, cậu ấy không có năng khiếu về việc tìm kiếm hay việc sử dụng phép thuật tìm kiếm.

"Các pháp sư của Gnome đi được không?”

Royald nói một cách tự nhiên đến mức kinh tởm.

"Pháp sư của Sigru cũng được đấy."

Annette đáp lại bằng một nụ cười khẩy.

“Và tớ biết tất cả mọi người đều biết cách thực hiện phép thuật tìm kiếm dựa trên nguyên tố Gió.”

“Tớ là pháp sư Nước! Nó không chính xác như các pháp sư Đất hay Gió.”

“Chúng ta hãy bàn với nhau… sau khi ra khỏi đây có được không?”

Max van nài. Thật là xấu hổ khi nhìn họ tranh cãi và đẩy rủi ro cho nhau trước mặt những người mang đầy tinh thần hiệp sĩ.

“Điều tra nơi này là việc ưu tiên. Có thể có một bí mật khác được che giấu ở đây.”

“Ý hay đấy. Dù sao thì, tôi cũng phải thảo luận với Calto… Hãy quay về và bàn bạc vấn đề này một cách nghiêm túc."



Geoffrey sẵn lòng đồng ý. Họ lập tức kết thúc cuộc tranh cãi gay gắt và rời khỏi phòng, bắt đầu kiểm tra các bức chạm khắc và các bức tường của ngôi đền. Nàng đã nghiên cứu rất lâu xem có những công cụ phép thuật hay những căn phòng bí mật khác hay không, nhưng không tìm thấy điều gì đặc biệt cả.

Cuối cùng, họ trở về doanh trại trước khi mặt trời lặn mà không thu được kết quả gì. Họ ngồi xuống trước lò sưởi, ăn một bữa tối muộn và nhìn vào mắt nhau. Có lẽ cảm thấy bầu không khí thật khó chịu, Annette vội vàng mở miệng.

"Vậy, các cậu nghĩ ai là người phù hợp để khám phá thành phố quái vật?"

"Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu tình nguyện."

Royald nói và nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy hy vọng. Annette khịt mũi.

“Thành thật mà nói, tớ muốn tận mắt chứng kiến một thành phố quái vật. Nhưng tớ không muốn tình nguyện vì tớ không thích.”

Cậu ấy chợt cau mày.

“Và tớ không muốn trở thành một con rối cho Hội thánh. Tớ được sinh ra ở Nornuin. Đó là nhà và quê hương của tớ. Thật ra, tớ không quan tâm vùng đất này có trở thành biển lửa hay không.”

"Cậu không thấy xấu hổ khi nói những lời ích kỷ như vậy sao?”

Miriam nhìn cậu ấy với ánh mắt khinh thường. Max cũng rất tức giận trước những lời nói lạnh lùng đó. Nhưng Annette không chớp mắt.

“Tại sao tớ phải xấu hổ? Tổ tiên của chúng tớ đã bị xua đuổi bởi những người sống trên mảnh đất này và phải di cư ra giữa biển cả. Từ ban đầu, tổ tiên của tớ đã sống ở trên núi. Tại sao tớ phải mạo hiểm cho những người đã đuổi chúng tớ ra ngoài?"

“Này, hãy cùng nhau hợp tác tốt trong cuộc chiến này. Nếu Hội thánh và Tháp Thế giới hòa giải, chúng ta sẽ có thể sống tự do trên mảnh đất này.”

Annette chỉ nhún vai với vẻ mặt chua chát.

“Tớ không thấy hối tiếc cho cậu hay những người khác. Và tớ không muốn làm em trai hay gia đình tớ phải buồn vì sự bình yên của mảnh đất này.”

“Mọi người đều như nhau cả.”

Miriam lạnh lùng nói.

“Dù lý do là gì, cậu đã đồng ý gia nhập đội, và cậu phải chịu trách nhiệm như chúng tớ. Nếu bất kỳ người nào viện cớ để trốn tránh, thì không ai sẽ mạo hiểm cả.”

Một sự im lặng nặng nề ập xuống. Max nhìn ngọn lửa đang cháy với đôi mắt u ám và tự hỏi bản thân mình muốn làm gì.

Nàng cũng không mong muốn đi đến một nơi nguy hiểm. Nhưng khi nhớ đến những người đã chết một cách thảm thương và khóc lóc trong chiến tranh, nàng tự hỏi liệu mình có thể làm gì để ngăn chặn một bi kịch như vậy xảy ra hay không.

Ngay sau đó, khuôn mặt của Riftan xuất hiện trong tâm trí nàng. Có ổn không khi dằn vặt một người đã vì nàng mà phải chịu đựng quá nhiều? Nàng cắn môi. Không phải nàng nên đặt Riftan lên hàng đầu cũng như Annette đối với em trai của cậu ấy sao? Khi nàng cân nhắc một suy nghĩ như vậy, Selic và các pháp sư cao cấp tiến vào doanh trại.

"Các pháp sư khác nói gì?"

Miriam đứng dậy và hỏi. Họ đã báo cáo tình hình hiện tại cho các pháp sư cao cấp ở lại trên bức tường đá và thảo luận về những việc cần làm trong tương lai. Selic, người ngồi trước đống lửa với vẻ mặt mệt mỏi, mở miệng nói.

“Mọi người quyết định chọn hai pháp sư từ bên trên và gửi họ xuống đây ngay khi hừng đông ngày mai, và sẽ chọn thêm 4 người trong số chúng ta.”

“Vẫn còn mười hai pháp sư ở trên đó. Tại sao phải chọn bốn người trong chúng ta?”

Nevin thở dài trước sự phản đối của Royald.

“Này, anh bạn đang bất mãn. Hầu hết các pháp sư còn lại ở bên trên là pháp sư của Kavala và Undaim. Cả hai thuộc tính đều không giỏi trong việc sử dụng phép thuật tìm kiếm, còn các pháp sư của Urd đều thông thạo các thuật của tất cả các thuộc tính, nhưng… “

Anh ta dừng lại một chút, nhìn Selic và nói thêm.

“Về mặt thể chất, rất khó để điều tra một khu vực khắc nghiệt như vậy. Mặt khác, có hai pháp sư cao cấp của Sigru, tớ và Geoffrey, và hai pháp sư Đất. Chưa kể tất cả đều trẻ và khỏe mạnh.”

"Ai ở bên trên quyết định tham gia?"

Geoffrey nhún vai trước câu hỏi của Miriam.

“Các pháp sư của Kavala đã tình nguyện, nhưng không ai có thể dùng phép tìm kiếm ngoại trừ Alburn... Có lẽ Alburn sẽ đi. Ngoài ra, Elena rất giỏi trong phép thuật chữa bệnh, nhưng cô ấy hầu như không sử dụng phép thuật tìm kiếm, vì vậy cô ấy sẽ bị loại trừ… Họ nói rằng họ sẽ loại bỏ rất nhiều trong số những pháp sư còn lại.”

"Đó sẽ là cách công bằng nhất."



Annette nói, vuốt cằm như thể thấy hứng thú. Nevin gật đầu.

“Và trong số chúng ta, tớ và Geoffrey quyết định tình nguyện. Từ những gì tớ đã nghe, có lẽ kẻ phản bội cũng sẽ tham gia vào đội tìm kiếm. Vì vậy, tớ chỉ cần chọn một trong số các cậu.”

Anh ta lần lượt chỉ vào Annette, Max, và Royald. Miriam ngay lập tức phản đối.

"Tại sao cậu lại loại trừ tớ?"

“Cậu rất giỏi trong việc tấn công bằng phép thuật, nhưng thành thật mà nói, ngoài kỹ năng đó ra thì không còn gì khác để xem nữa. Pháp sư tấn công và pháp sư chữa trị đều vô dụng trong nhiệm vụ này. Phép thánh của các Thánh Kỵ sĩ có thể chữa trị cho mọi người ở một mức độ nào đó. Chúng tôi đã quyết định chọn trong số những người có kỹ năng thuần thục về phép thuật thứ cấp như tìm kiếm, giao tiếp và tàng hình. Xem xét số lượng thực phẩm có thể phân phát cho đội tìm kiếm, nhiều người hơn là không cần thiết.”

Miriam có một biểu hiện dữ tợn trên khuôn mặt, như thể lòng kiêu hãnh của cậu ấy đã bị tổn thương. Geoffrey giả vờ như không nhìn thấy cậu ấy và hỏi tiếp với thái độ vui vẻ.

"Được rồi. Vậy thì, ai sẽ đi đây?”

Max lần lượt nhìn vào khuôn mặt của Annette và Royald. Royald im lặng với vẻ cứng đầu, và Annette cũng lộ rõ thái độ không hài lòng trên khuôn mặt. Max cũng không dám giơ tay, sợ Riftan sẽ nổi cơn. Khi họ giữ im lặng, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ miệng của vị pháp sư cao cấp.

"Mọi người đều không thích nó, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác mà phải kéo một người theo."

“Tại sao chúng ta không chọn ra nạn nhân theo cách thú vị hơn?”

Royald, người trông như sắp chết, đột nhiên nói với đôi mắt tỏa sáng. Annette nhìn anh ta đầy nghi ngờ. Anh ta bật dậy khỏi chỗ ngồi và chạy ra khỏi doanh trại, sau đó quay lại với một túi da nhỏ. Max nhìn nó với ánh mắt tò mò. Royald mở gói đồ và lấy ra hai viên xúc xắc và một xấp bài lá.

"Tại sao chúng ta không quyết định số phận của mình với trò chơi xúc xắc này?"

"Cậu giống như một đứa trẻ xấu tính vậy."

Miriam chỉ trích thẳng thừng.

“Ai mà không biết cậu là một con bạc? Cậu đang nghĩ đến việc đẩy mọi thứ cho kẻ ngốc ngây thơ này sao?”

Miriam nói, chỉ vào Max, Max nhảy cẫng lên với vẻ mặt khó hiểu.

"Ai, ai là kẻ ngốc ngây thơ chứ!" (2 người cưng quá chừng)

“Còn ai ngoài cậu nữa? Tớ đang nghĩ đến việc một người vừa quay về từ cõi chết lại một lần nữa khiến người đàn ông đó phải mạo hiểm.”

Max cảm thấy một sự sỉ nhục mạnh mẽ trước những lời nói như thể sự thật là nàng sẽ nằm ở vị trí cuối cùng. Không phải chỉ mới ngày một ngày hai mà Miriam đối xử với nàng như một đứa ngốc nghếch, nhưng không cần phải thiếu tôn trọng nàng công khai như vậy trước mặt các pháp sư cao cấp…! Max phẫn nộ thốt lên.

“Đó là một sự can thiệp vô nghĩa! Cậu sẽ ngạc nhiên khi biết tớ giỏi trò chơi này như thế nào. Tớ đã từng thắng số tiền mà có thể mua được cả con ngựa bằng trò xúc xắc đấy!”

Nàng tự tin la lớn khi nhớ lại trò chơi xúc xắc cách đây rất lâu mà nàng đã quét sạch những đồng vàng của Riftan. Cả Miriam và Annette đều nhìn nàng đầy nghi hoặc.