Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 37: Hợp đồng của họ đã bị hủy hoại



Ngày 18 tháng 9, Mai thị đã đi vào mùa thu, ban ngày thời tiết

sáng sủa, ánh mặt trời nhiệt liệt, vào buổi tối nhiệt độ không khí sẽ có giảm xuống, không lạnh không nóng, thoải mái sảng khoái. Buổi tối 8 giờ, đón gió đêm từ từ thổi tới, khách sạn quy mô nhất trong Mai thị— Cực Quang đúng thời gian vì đại tiểu thư Giang gia tổ chức tiệc sinh nhật long trọng, khách mới như mây, cơ hồ đều là nhân vật có uy tín danh dự các nước, còn có các thiếu gia thiên kim của các gia đình khác.

Ban học trong lớp kiêm bạn bè tốt của Giang Thu Dương — Tống Văn đi qua giữa nhóm người, trên người mặc một kiện tây trang màu đen phẳng phiu, tóc trên đầu đã tạo kiểu chỉnh tề, cùng bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường như hai người khác nhau.

Hắn cáo biệt cha mẹ, dự định đi tìm Giang Thu Dương, hắn không thích ở trường hợp nghiêm trang này nọ ngốc thêm, này thực dễ dàng làm linh hồn tự do của hắn bị nghẹn đến hư —— hắn tình nguyện viết thêm một phần tác nghiệp, cũng không muốn ở chỗ này ngốc. Đương nhiên, tiền đề là không phải hắn tự động não.

Hắn từ vài vị thiên kim nhà giàu bên người đi qua, họ mặc váy sang quý cao định, trong tay cầm champagne, đầy mặt tươi cười tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, hắn không cẩn thận liền nghe đầy lỗ tai như này.

"Ai, các cô có nghe nói không, đại tiểu thư Giang gia là giả."

"Đương nhiên có nghe nói, Giang gia mở tiệc sinh nhật này còn không phải là muốn mượn cơ hội tuyên bố thiên kim thật sao? Làm đến thần bí như vậy mà."

"Người thiên kim thật kia, không phải là đồ nhà quê đi?"

Tống Văn sau khi nghe thấy ba chữ "Đồ nhà quê" này, thân hình vô cùng tự nhiên mà xoay một cái, ở trước bàn ăn với khoảng cách rất gần họ dừng lại, làm bộ lấy đồ ngọt, một bên ăn một bên quang minh chính đại mà nghe lén.

Quan hệ giữa hắn và Giang Thu Dương lại thân thiết, Giang Thu Dương cũng đặc biệt thích Đào Hựu Tình, làm anh em tốt của bạn mình, hắn đương nhiên muốn ở lại nghe họ sẽ "Nghị luận" chị gái của anh em tốt hắn thế nào, lúc cần thì hắn còn muốn động tay ra mặt, bênh vực lẽ phải!

Vài vị thiên kim không có khác thường, thần sắc tự nhiên bàn tán nổi lên Đào Hựu Tình.

"Tôi đoán hơn phân nửa là đồ nhà quê nha, thật không biết Giang gia vì cái gì còn muốn nhận về. Nếu là tôi thì đã từ bỏ, tiếp tục xem Giang Nhã Lăng là hàng thật."

"Giang Nhã Lăng coi trọng hòa khí, nhưng tôi nghe người khác nói tính tình của cô ấy kỳ thật không tốt lắm nha, lần này thiên kim thật đã trở lại, có thể cô ấy sẽ xé người kia hay không đây?" Cuối cùng, thêm hai tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.

"Ha ha ha, có cảm giác có cảm giác. Tôi nghĩ lại, l thiên kim thật kia nói không chừng còn là nha đầu thúi thổ đến không biên, sợ là lần đầu tiên gặp trường hợp lớn như này, lát nữa khẳng định sẽ xấu mặt, ha ha."

"Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, nói không chừng còn nhỏ bụng ruột gà, mỗi ngày quậy phá muốn đuổi Giang Nhã Lăng đi đây. Bất quá nói đến, tôi đã thật lâu không thấy qua thiếu gia thiên kim nhà ai xấu mặt ở trường hợp này, ngẫm lại ta liền chờ mong."

Tống Văn nuốt vào ngụm điểm tâm ngọt cuối cùng, bỗng nhiên xoay người quét qua họ một cái, bình tĩnh mà xoa ngón tay rồi mở miệng: "Mấy người chị gái ơi, tôi biết đại tiểu thư Giang gia trông như thế nào."

Vài vị thiên kim kia bị hoảng sợ, kinh hoảng mà đem ánh mắt tụ ở trên người hắn, phát giác là nam sinh kia diện mạo tuấn lãng, tức khắc khoan dung không ít, trong đó có một người còn rất có hứng thú mà hướng hắn mở miệng: "Vậy ngươi nói cho chị biết đi, cô ấy trông như thế nào."

"Chị ấy lớn lên," Tống Văn vừa nói vừa hồi ức, tiện đà hướng họ lộ ra một cái mỉm cười to, "So với mấy người đều đẹp hơn."

"Mấy người so sánh với chị ấy..... A, cũng không thể để chị ấy so với mấy người, này đối với mấy người mà nói quả thật là khổ hình, còn là tàn nhẫn."

Vài vị thiên kim kia tức khắc tức muốn hộc máu, miệng cũng tức giận.

Nhưng Tống thiếu gia căn bản không để bụng, hắn lại lộ ra cái tươi cười thiên chân vô tội, khách khách khí khí nói: "Vậy mấy chị gái hãy chậm rãi trò chuyện, tôi đi trước." Sau đó thoải mái hào phóng đi thoáng qua họ, dường như không có việc gì tiếp tục đi tìm Giang Thu Dương.

Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì không xứng được hắn tôn trọng.

Tống Văn lại đi đến phía trước thì thấy có tốp năm tốp ba thiên kim tụ tập ở bên cạnh Giang Nhã Lăng, lâu lâu sẽ vỗ vỗ bả vai người kia, tựa hồ là đang an ủi.

Chờ hắn đến gần mới biết được họ đang nói cái gì, sau khi nghe được nội dung hắn cố tình chậm bước chân lại, may mắn họ đều chuyên chú nói chuyện nên không ai chú ý tới hắn.

"Nhã Lăng cô không cần khổ sở, dù sao cũng là người con Giang gia dưỡng hơn hai mươi năm, người kia vừa trở về khẳng định so không bằng cô, tôi tin tưởng Giang đổng họ vẫn thương cô nhất."

Họ cũng không biết tình hình thực tế trong đó, chỉ biết đại tiểu thư Giang gia đã trở lại, nhưng nhìn thấy Giang Nhã Lăng còn ở Giang gia không bị đuổi đi liền cho rằng vợ chồng Giang Hải Minh khẳng định vẫn là thương yêu nàng nhất, vì thế sôi nổi lại đây an ủi nàng, nhân cơ hội để cho quen mắt.

Giang Nhã Lăng im lặng không nói gì.

Một người khác phụ họa nói: "Đúng cậy đúng vậy, dù tôi chưa gặp cô ấy, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là đồ nhà quê khẳng sẽ kém hơn cô, lão thử mặc vào hoàng bào cũng vẫn là lão thử, không có giáo dưỡng, về sau xấu mặt vẫn sẽ bị người chê cười. Chờ cô ấy làm xấu mặt ba mẹ cô, rất nhanh liền không để bọn họ thích, cô vẫn là tiểu thư được sủng ái nhất Giang gia."

Liên tục có người phụ họa: "Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy khí chất cùng giáo dưỡng của cô ấy đều không hơn cô, thiên kim tiểu thư nào có dễ làm như vậy."

Tâm tình Giang Nhã Lăng rốt cuộc tốt lên, mặt ngoài hòa khí như cũ: "Được rồi, mọi người đừng nói nữa, cô ấy cũng là con của ba mẹ tôi."

Có người thấy thế, nói: "Cô a, chính là thiện lương, nhưng ngàn vạn không nên để người ta khi dễ nha, đồ nhà quê không kiến thức còn nhỏ mọn."

Tống Văn nghe được một trận không nói nên lời, cảm thấy chính mình lỗ tai cũng đã chịu ô nhiễm, nhanh tiếp tục tìm Giang Thu Dương, tìm cả buổi rốt cuộc ở một phòng trang điểm tìm được Giang Thu Dương —— cùng với Đào Hựu Tình.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người thật Đào Hựu Tình, ánh mắt đầu tiên liền ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy Đào Hựu Tình đang ngồi ở trên ghế da châu Âu thật lớn, khúc khuỷu lười nhác chống cằm, hai chân giao điệp, cổ chân tinh tế tuyết trắng diễm lệ như hỏa cao, lễ phục là váy dài đỏ mỏng lặng lẽ vươn, mang theo vũ mị nửa che nửa lộ.

Tống Văn lần đầu tiên cảm thấy có người mặc màu đỏ thích hợp như vậy—— nàng thật sự rất thích hợp mặc màu đỏ, giống hoa hồng ngạo nghễ nở ra, lại giống ngọn lửa nóng thiêu đốt, khí thế mãnh liệt không thể đỡ mà cắn nuốt tâm mỗi người, làm người cam nguyện cúi đầu xưng thần.

Là người ai cũng thích cái đẹp, thích chính mình đẹp, cũng thích nhìn người khác đẹp, bởi vì cảnh đẹp ý vui.

Hắn cảm thấy lời vừa rồi mình nói quá đúng —— chị ấy không nên cùng so sánh với ai, bởi vì chuyện này đối với người đó mà nói thật ra quá mức tàn nhẫn, chị ấy đẹp không thể cự tuyệt hay hoài nghi.

Đúng lúc này, hắn thấy cặp mắt đào hoa thu thuỷ của Đào Hựu Tình bỗng nhiên nhìn về phía mình, trong mắt mang theo ánh sáng sáng ngời lại đẹp mắt. Hắn thấy nàng nhẹ nhàng mà mở môi đỏ ra hỏi một câu: "Vị này chính là?"

Giang Thu Dương quay đầu nhìn hắn một cái, đứng dậy hướng hắn đi đến, nói: "Nga cậu ất là bạn em, chị, em giới thiệu một chút, cậu ấy ngô ——"

Tống Văn một phen bưng kín miệng hắn, nghiêm trang mà nói: "Chào chị, xin cho phép em tự giới thiệu. Em là Tống Văn, học chung lớp với Thu Dương, năm nay mười bảy, độc thân chưa lập gia đình, không có sở thích xấu, là một thiếu niên năm tốt." Tiếp theo nghiêm túc nói, "Nếu chị nguyện ý, em có thể vì chị làm anh rể của Thu Dương, em đều OK."

Giang Thu Dương trở tay che vẻ mặt cáo của hắn: "Cút."

Đào Hựu Tình chống đầu nhìn hài người, khẽ cười nói: "Vậy chỉ sợ không được."

Nàng nói: "Bởi vì chị đây thích nữ."

Tống Văn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Thu Dương, vẻ mặt đau kịch liệt mà nói: "Thật xin lỗi Thu Dương, chúng ta chỉ sợ...... Không thể thành anh em."

Qua mấy ngày hắn liền đi chuẩn bị giải phẫu đổi giới tính, dũng cảm theo đuổi tình yêu!

Giang Thu Dương lộ ra một cái mỉm cười"Thất lễ" với chị gái, sau đó che miệng Tống Văn, mỉm cười nói: "Cậu lại không đứng đắn với chị tôi thử xem, tin tôi đem đầu chó của cậu chặt xuống hay không?"

Tống Văn vội vàng xin tha: "Dừng dừng dừng, anh hai anh hai, cậu là anh hai rồi, tôi đi, đừng làm loạn kiểu tóc của tôi, đợi lát nữa bị mẹ tôi thấy kiểu tóc tôi bị rối loạn, bà sẽ mắng tôi!"

Đào Hựu Tình có thể nhìn ra quan hệ tốt của bọn họ, cười tủm tỉm, không nói lời nào. Giang Thu Dương buông hắn ra, hỏi hắn tới làm cái gì, hắn đúng sự thật bẩm báo: "Bên ngoài quá nhàm chán, đề tài nói chuyện đều không thích hợp với linh hồn tự do này của tôi."

"Bọn họ hàn huyên về chị đúng không?" Đào Hựu Tình giơ giơ lên mi.

Tống Văn sửng sốt một chút.

Đào Hựu Tình rất có hứng thú mà nhìn hắn: "Bọn họ nói chị cái gì, có thể nói cho chị nghe một chút không?"

Tống Văn vội vàng cười nói: "Ha, không có gì, thật sự không có gì, chị ơi chị không cần nghe mấy cái này."

Lời nói của những người đó đều không dễ nghe, người bình thường nghe xong đều sẽ không thoải mái. Mỗi người đều có lòng tự trọng, hắn không hy vọng những lời này sẽ thương đến Đào Hựu Tình.

Nàng không có làm sai cái gì, vì cái gì muốn phải nhận mấy lời chửi bới này đây?

Đào Hựu Tình cười nói: "Đừng lo lắng, gặp được loại chuyện này chị vốn dĩ cũng không trông cậy vào có thể nghe được lời hay, cậu chỉ cần nói là được, chị vừa lúc nhàm chán, coi như làm là giúp chị đây giải buồn."

Tống Văn cuối cùng không lay chuyển được Đào Hựu Tình, nói đại khái, đem lời không dễ nghe lời nói hàm hồ qua đi. Trong lòng Đào Hựu Tình kỳ thật hiểu rõ, đơn giản chính là có người cảm thấy nàng không ra sáng được, sẽ làm Giang gia mất mặt, so với người ở Giang gia 24 năm đại tiểu thư Giang Nhã Lăng không bằng, nàng cùng Giang Nhã Lăng không hợp vân vân.

Sau khi Tống Văn nói, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đem lời mấy người kia nói với Giang Nhã Lăng  thuật lại cho nàng, sau đó thật cẩn thận mà nhìn nàng.

Đào Hựu Tình rất có hứng thú mà giơ giơ lên mi: "Ha? Họ nói như vậy? Cảm thấy chị không bằng Đào Nhã Lăng?"

Giang Thu Dương sợ nàng không cao hứng, chạy nhanh đổi đề: "Đúng rồi chị, điệu nhảy đầu tiên chị muốn mời ai tới nhảy nha?"

Trong tiệc thì điệu nhảy đầu tiên có ý nghĩa không bình thường, nhân vật chính của bữa tiệc mời bạn nhảy cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, này đại biểu nhân vật chính coi trọng người này. Mà ở loại thời điểm giới thương mại tụ ở bên nhau, hàm nghĩa của bữa tiệc cũng sẽ được gia tăng, nhân vật chính mời ai, khách khứa liền sẽ tự nhiên mà đem cái hành vi này giải đọc thành, bọn họ muốn cùng người đó hợp tác.

Sinh trưởng trong hoàn cảnh này, nhóm thiếu gia thiên kim kia rõ ràng xem đây là quy tắc bất thành văn này, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho đứng cha mẹ đứng phía sau bọn họ cùng gia nghiệp chống đỡ bọn họ tiêu dao suиɠ sướиɠ.

Đương nhiên, vợ chồng Giang Hải Minh cũng không có ép nàng một hai phải lựa chọn đối tác của Giang gia thành bạn nhảy của mình, nàng tự do, nàng muốn chọn ai khiêu vũ thù chọn người đó.

Đào Hựu Tình chỉ nhẹ nhàng mà lướt qua khuôn mặt mình, không nói một lời, dường như tiến vào trầm tư.

Tống Văn nhất thời đứng dậy, tư thế so cái kiện mỹ tiên sinh, trầm giọng nói: "Vị nữ sĩ mỹ lệ này, trước mặt ngài có một vị thiếu niên ưu tú nói cậu ấy nguyện ý."

Giang Thu Dương ghét bỏ mà liếc nhìn hắn một cái: "Là ngươi? còn không bằng chị ấy chọn tôi."

Đào Hựu Tình vừa động mày, nhìn về phía hắn: "Còn có thể chọn người trong nhà?"

"Có thể." Giang Thu Dương nói, "Chỉ cần chị nguyện ý, ai cũng có thể."

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng mà "A" một tiếng, lặp lại mà nói thầm hắn nói: "Ai cũng có thể a......"

Ánh mắt nàng chậm rãi rơi xuống ở bên chân Giang Thu Dương, lẳng lặng mà, bắt đầu phát ngốc tới, trong đầu cũng chỉ dư lại một vấn đề.

—— Viên Sơ Nhụy cô có tới không?

......

Hoắc Minh Ân mặc tây trang rất rộng, mang mắt kính tinh tế, ít khi nói cười mà đi theo phía sau Viên Sơ Nhụy, trong tay cầm một cái túi nhỏ màu đen.

Viên Sơ Nhụy mặc lễ phục váy dài màu trắng bao mông, tất cả tóc đen thả ở sau đầu, dung mạo thanh lệ động lòng người, cũng không quay đầu lại mà đi ở đằng trước, hoa văn thêu kim sắc phức tạp chấm bên ngoài đáp hoa hồng màu trắng lấy kim sắc vì nút thắt, trầm mặc mà cùng trên áo cô tương khấu. Bộ lễ phục này phô ra dáng người lại không mất hiên ngang, làm khi cô di chuyển càng cao quý đến giống như một vị nữ vương.

"Cậu vốn dĩ có thể không cần tới." Viên Sơ Nhụy nói.

Hoắc Minh Ân bình tĩnh đẩy một mắt kính chút: "Đại Viên đổng có lệnh, không dám không tới."

Viên Diệu Văn vốn là muốn đích thân tham dự tiệc sinh nhật này, kết quả ngày hôm qua cảm lạnh cảm mạo, chỉ có thể thương tiếc ngốc tại trong nhà, nhưng ông lại thật sự muốn nhìn con gái vợ chồng Giang Hải Minh sinh ra ở như vậy trường hợp như vậy biểu hiện như thế nào, vì thế phái thư ký của Viên Sơ Nhụy, để hắn tới giúp ông nhìn một cái, quay đầu lại lại cùng ông miêu tả một phen.

Phát sinh chuyện như vậy, không ai sẽ không tò mò thiên kim thật, cho dù là bạn bè vợ chồng Giang Hải Minh nhiều năm cũng không ngoại lệ.

Hoắc thư ký: Bị bắt tăng ca.

Viên Sơ Nhụy đồng tình nói: "Trở về nhớ rõ dỗ bạn gái cậu cho tốt."

Hoắc Minh Ân là thư ký cô, mà cô là Tiểu Viên Đổng tập đoàn Viên thị, này liền ý nghĩa Hoắc Minh Ân làm việc không chỉ có tiền lương cao, còn tràn ngập tính đột phát, không biết khi nào liền có nhiệm vụ mới nện xuống, thật sự có ngại quan hệ tình nhân thân mật giao lưu.

"Này không sao." Hoắc Minh Ân nói, "Cô ấy nói cô ấy cũng muốn nhìn, khi về tôi miêu tả cho cô ấy một chút."

Viên Sơ Nhụy: "......"

Viên Sơ Nhụy: "Tôi thấy cậu là tự nguyện tăng ca."

"Tiểu Viên Đổng ngài thì sao?" Hoắc Minh Ân nói, "Trước kia ngãi rất ít tham gia loại tiệc sinh nhật này."

Viên Sơ Nhụy nghe vậy, ánh mắt sâu xa mà đầu về phía trước, nhìn nhóm người chen chúc nơi sân yến hội, không trả lời ngay.

Vì cái gì?

Đương nhiên là vì hợp đồng.

Lại hoặc là...... Là vì không để nàng thất vọng.

—— Vậy cứ như lời nói đã định, ngày đó cô nhất định phải tới, tôi muốn thấy cô!

Họ đã nói trước.

Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng: "Ngẫu nhiên tham gia một chút, cũng không có sao."

Sau bọn họ, Quan Mỹ Lâm cùng Trì Tuyết Oánh cũng tới rồi, còn có Chu Dĩ Nhu, từ trước đến nay Chu Dĩ Nhu đều không vắng họp tại tiệc sinh nhật đại tiểu thư Giang gia, bất luận là lúc trước, hay là sau này.

Rất nhanh buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, trụ trì bữa tiệc như cũ là đương gia vợ chồng Giang Hải Minh. Đào Hựu Tình tạm thời không lộ mặt, Giang Nhã Lăng cùng Giang Thu Dương tâm tư không đồng nhất mà đứng ở dưới sân khấu nhìn họ, họ hướng trình diện khách khứa tỏ vẻ cảm tạ, như thường nói một đoạn mở màn, lúc sau lập tức đi vào vấn đề chính.

Ánh mắt mọi người tụ tập trên người bọn họ, ăn ý liễm thanh chờ đợi, nơi sân to vắng lặng không tiếng động như vậy.

Giang Hải Minh khí độ trầm ổn đứng ở trên sân khấu, nhìn những nhân vật có danh có uy tín dưới sân khấu, trấn định mà đã mở miệng: "Hôm nay mời chư vị bận rộn bớt thời giờ tham dự, không chỉ là vì sinh nhật con gái nhỏ, còn bởi vì chúng tôi muốn cùng chư vị nói một chuyện."

Giang Hải Minh trầm mặc, tiện đà một lần nữa mở miệng, thần sắc tự nhiên nói ra chuyện ôm nhầm con gái năm đó, loại chuyện này ở trong mắt một ít người có lẽ xuẩn độn vô cùng, nhưng bọn họ không để bụng cái nhìn của người khác, này sẽ không ảnh hưởng suy nghĩ của bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của bọn họ. Hơn nữa đây là sự thật, chỉ có nói ra sự thật, đối với chuyện Đào Hựu Tình trở lại Giang gia mà nói mới công bằng.

Trong tay Viên Sơ Nhụy cầm một ly champagne, trầm mặc đứng ở trong đám người, lẳng lặng mà nhìn chăm chú tất cả. Trì Tuyết Oánh bởi vì chưa công khai với Quan Mỹ Lâm, cho nên không thể quang minh chính đại mà bồi Quan Mỹ Lâm, chỉ có thể đứng ở bên cạnh cô cùng Hoắc Minh Ân nhìn chăm chú vào trên sân khấu.

"Con bé là vô tội, dưỡng nhiều năm như vậy cũng có cảm tình" Giang Hải Minh thẳng thắn nói, "Cho nên từ giờ trở đi, Nhã Lăng chính là tam tiểu thư của Giang gia."

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh môi nhấp rượu, Trì Tuyết Oánh thấp giọng nói: "Ừm, tôi đoán tam tiểu thư Giang gia nhất định rất không cao hứng."

Đúng như lời cô ấy nói, Giang Nhã Lăng xác thật không cao hứng, chén rượu trong tay đều sắp bóp nát, nhưng trên mặt vẫn còn duy trì mỉm cười, nỗ lực gắn bó thiện lương nhân thiết của nàng trước mặt người ngoài.

Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng: "Không sao cả."

Vật quy nguyên chủ, vốn nên như thế.

Giang Hải Minh nâng tay lên, chỉ dẫn ánh mắt mọi người nhìn về phía bên cửa đang đóng chặt: "Mà con gái ruột của chúng tôi cũng sẽ trở lại vị trí vốn có của nó, cho nên kế tiếp mời chư vị cho phép tôi giới thiệu con gái tôi với mọi người một chút —— Giang Hựu Tình!"

Giọng nói rơi xuống đất, cửa đóng chặt đột nhiên bị người mở ra, Viên Sơ Nhụy nâng lên nhiều qua, quao quao, tiếng kinh hô bên cạnh hết đợt này đến đợt khác nổ lên.

Trong nháy mắt nàng giống như nhân vật thần nữ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dung mạo tuyệt thế —— thần nữ từ phía sau cửa chầm chậm bước ra, vương miện trên đỉnh đầu nạm mãn kim cương nhỏ, tóc rơi xuống kết hợp thành ánh sáng sáng chói lại mỹ lệ. Dáng người nàng cao gầy lả lướt tinh tế, da thịt như là núi cao thượng thuần tịnh như tuyết, trắng muốt lạnh băng, ngũ quan còn tinh xảo đến không gì sánh được, đẹp tựa như ảo mộng, làm người kinh ngạc cảm thán liên tục.

Khí độ nàng trầm ổn đứng ở bên cạnh vợ chồng Giang Hải Minh, tựa như một vị công chúa thật sự, phảng phất nàng sinh ra là như thế, luôn quý khí bức người, cao quý không thể thành.

Tống Văn cố ý đi đến bên mấy thiên kim nhà giàu đã trào phúng nàng khi nảy, thấy họ đều nhìn đến ngây người, nhẹ nhàng mà bồi thêm một câu: "Mấy chị gái, tôi nói rất đúng phải không?"

Vài vị thiên kim kia phục hồi tinh thần lại, lại nhìn hắn, tức khắc cảm thấy trên mặt nóng rát đến đau. Khi nảy họ còn cười nhạo người ta là đồ nhà quê, kết quả người ta căn bản không quê, thậm chí đẹp hơn họ gấp trăm ngàn lần! Như, như này sao có thể không tát họ đau mặt, hận không thể tìm cái khe đất chui vào đi!

Họ cuống quít xua đuổi hắn, lấy việc này che giấu điểm thẹn của chính mình.

—— Cùng vị Giang Hựu Tình này so sánh thì Giang Nhã Lăng thật là không tính cái gì.

Chu Dĩ Nhu cũng là cảm thấy như vậy, trong nháy mắt này cô rốt cuộc phát hiện Đào Hựu Tình xinh đẹp cực hạn, vẻ đẹp của nàng có tính xâm lược, dễ dàng có thể đánh hạ tâm của mỗi người, làm nhân tâm cam tình nguyện mà quỳ gối ở dưới váy nàng, chỉ vì để cuộc đời này của nàng thành tín nhất mà chăm sóc.

Nhưng cô nhớ tới thời gian 5 năm kia của mình cư nhiên ngu xuẩn mà để nàng qua một bên, trên mặt thật giống như bị người hung hăng mà tán một bạt tai, làm cô vừa hổ vừa thẹn, ảo não không thôi.

Nhìn xem bộ dáng của Đào Hựu Tình hiện tại, 5 năm kia cô làm chuyện ngu xuâne gì? Đào Hựu Tình đã từng thích cô như vậy, đã từng chỉ thuộc về một người cô!

Hiện tại thì sao? Hiện tại thì sao.

Cô không tự giác dùng sức mà siết chặt ly rượu, ánh mắt tràn ngập hối hận gắt gao mà nhìn chằm chằm Đào Hựu Tình.

Đào Hựu Tình đứng ở trên sân khấu, ánh mắt bình thản đảo qua ánh mắt mỗi người dưới sân khấu, cho đến khi nàng nhìn đến người nàng tâm tâm niệm niệm kia, bên môi rốt cuộc đẩy ra một mạt cười an tâm lại đẹp đến làm người không thể chống đỡ được. Nàng cũng nhanh thu hồi ánh mắt lại, làm như không có việc gì mà nhìn vợ chồng Giang Hải Minh.

Chu Dĩ Nhu nhạy bén mà bắt được lúc nàng cười, nàng vì cái gì sẽ lộ ra nụ cười động lòng người như gậy? Nàng nhìn cái gì?

Chu Dĩ Nhu lòng đang ghen ghét, phần ghen ghét này càng ngày càng nghiêm trọng, khiến cô nhịn không được nhìn về phương hướng có thể làm nàng hiểu ý cười, ánh mắt tựa như băng bén nhọn.

—— Viên Sơ Nhụy, cư nhiên lại là Viên Sơ Nhụy!

Cô hôm nay cũng rất chán ghét Viên Sơ Nhụy!

Đôi mắt Viên Sơ Nhụy không chớp mắt mà nhìn bạn nhỏ ngày thường hi hi ha ha bình tĩnh ở trên sân khấu, chính mắt chứng kiến nàng xinh đẹp kinh sợ toàn trường, bắt được tâm của mọi người —— bao gồm cô.

Đúng vậy, bao gồm cô.

Đào Hựu Tình mặc váy đỏ lên sân khấu thời điểm, loá mắt đến giống như là bầu trời nắng gắt, làm người vô pháp bỏ qua nàng —— thậm chí tim đập thình thịch, còn sinh ra ý muốn hoang đường đem nàng ôm vào trong ngực, hôn môi lên mặt nàng, hôn lên cổ nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng.

Đặc biệt là khi nàng đứng ở trên sân khấu lặng lẽ tìm kiếm thân ảnh của cô, thời điểm khi tìm được liền lộ ra một tươi cười an tâm, tâm cô rất nhanh như là muốn tạo phản, trong đầu không tự giác hiện lên một ý tưởng —— cô cảm thấy nàng đáng yêu, đáng yêu đủ để cho người điên cuồng.

Cô không biết đây là một loại cái dạng cảm tình gì, khó được xuất hiện một tia vô thố, đau đầu mà rũ mắt xuống, tâm tư không rõ mà xoay chuyển rượu trong tay.

Cô chẳng lẽ chính là thích sao?

Cô thích...... Đào Hựu Tình? Cái người bạn nhỏ có đôi khi không đứng đắn?

Thực mau cô liền nhận thấy được một cổ địch ý, cô thong thả ung dung mà ngẩng đầu, uổng phí cùng Chu Dĩ Nhu tầm mắt chạm vào nhau, các cô trong nháy mắt này hoàn toàn mất đi nhan sắc, trong mắt lẫn nhau chỉ còn lại có đối phương.

Không khí cứng đờ, ẩn ẩn toát ra ánh lửa linh tinh nguy hiểm.

Viên Sơ Nhụy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng là không biết như thế nào, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện Chu Dĩ Nhu đã từng có được Đào Hựu Tình 5 năm, trong lòng cư nhiên sinh ra một tia...... Đố kỵ.

Ý thức được điểm này, lúc sau, cô cảm thấy kinh ngạc, tâm tình là phức tạp nói không nên lời, nhưng sự thật như thế, xô thích Đào Hựu Tình, thích đến có thể vì người khác đã từng được nàng thích mà cảm thấy đố kỵ —— cái này tốt lắm, cô bại bởi Đào Hựu Tình.

Chu Dĩ Nhu trước dịch khai ánh mắt tràn ngập địch ý của mình, Viên Sơ Nhụy nheo lại đôi mắt, phát ra một tiếng "Sách". Trì Tuyết Oánh nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nói: "Không như thế nào."

Trì Tuyết Oánh ôm cánh tay, hiếu kỳ nói: "Tôi như thế nào cảm thấy cậu có điểm không cao hứng? Làm sao vậy, nhìn đến nghệ sĩ mình mắt sáng như vậy, cậu không thích sao?"

Viên Sơ Nhụy nhướng mày một chút, cười như không cười mà nhìn nàng: "Cậu thích? Có phải hay không còn muốn hôn nàng, ôm nàng, ngủ cùng nàng?"

"Dừng." Trì Tuyết Oánh nói, "Xin đừng bôi nhọ trong sạch của tớ, tớ có người, nếu như tớ bị hiểu lầm, nàng ấy sẽ không để yên a."

Viên Sơ Nhụy lại xoay ly rượu trong tay, đạm nhiên hỏi: "Cho nên cậu sẽ muốn hôn người mình thích, muốn ôm người mình thích, còn muốn ngủ cùng người mình thích, phải không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Trì Tuyết Oánh hỏi lại, "Cậu chẳng lẽ sẽ hôn, sẽ ôm, sẽ ngủ với một người căn bản cậu không thích?"

Viên Sơ Nhụy có được đáp án, quay đầu nhìn về phía Hoắc Minh Ân: "Cậu cũng vậy?"

Hoắc Minh Ân bình tĩnh nói: "Mỗi người đều là như thế này."

Thích sẽ sinh ra tính xúc động, mỗi người đều như thế, bao gồm cô.

Đúng vậy, bao gồm cô.

Viên Sơ Nhụy có được đáp án, xác minh là cô động tâm rồi, cô đã thích Đào Hựu Tình, ngoài ý liệu, tình lý bên trong.

Cô lẳng lặng nhấp rượu, suy nghĩ sôi nổi. Cô cũng không kháng cự thích Đào Hựu Tình, chỉ cô cảm thấy thần kỳ, không nghĩ tới cô cư nhiên sẽ thích thượng một vua tự luyến, nhưng cẩn thận nghĩ thì lại phát giác này không phải không có đạo lý.

Đào Hựu Tình có khuynh hướng ỷ lại cô, cô lại dung túng nhường nhịn Đào Hựu Tình, thậm chí có thể để nàng hôn chính mình, cô cũng không biết tính tình mình tốt như thế, vẫn là từ lúc bắt đầu đã chú định sẽ thua trên người nàng.

Hiện tại điều duy nhất cô có thể xác định chính là cô huỷ hoại hợp đồng rồi, cô tự hủy, một ngàn hai trăm vạn.

Một ngàn hai trăm vạn đối với cô mà nói không tính cái gì, nhưng cô không biết Đào Hựu Tình nghĩ như thế nào, cũng không biết Đào Hựu Tình hiện tại có nguyện ý yêu đương hay không, rốt cuộc nàng bị Chu Dĩ Nhu tàn nhẫn thương tổn qua như vậy, miệng vết thương kia sẽ không thể mau khỏi hẳn. Bất quá cô có thể bồi nàng trị liệu miệng vết thương đó, cô có thời gian cũng có kiên nhẫn.

Chỉ là cô không muốn nghe đến Đào Hựu Tình cự tuyệt mình, thẳng thắn cũng khả năng bị cự tuyệt, tỉ lệ năm năm chỉ một nửa, tựa như đánh bạc một hồi. Nhưng trên thế giới này không ai thích bị cự tuyệt, đặc biệt là bị người mình thích cự tuyệt.

Vậy rốt cuộc cô nên thành khẩn đưa một nghìn hay trăm vạn hay không, đem tâm ý mình nói rõ?

Cô nâng mắt lên nhìn hướng Đào Hựu Tình, phảng phất đang tìm đáp án.

Trên sân khấu, vợ chồng Giang Hải Minh chính nói đến điệu nhảy đầu tiên, kế tiếp là thời gian Đào Hựu Tình mời bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy đầu tiên.

Viên Sơ Nhụy đôi mắt híp lại, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia nói, đột nhiên có chủ ý.

Nếu một hồi Đào Hựu Tình chọn cô làm bạn nhảy, vậy sau khi kết thúc điệu nhảy cô liền dứt khoát nhận thua, chính thức bắt đầu theo đuổi nàng. Ngược lại, nếu nàng lựa chọn người khác trở thành bạn nhảy của nàng......

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Vậy một ngàn hai trăm vạn này, cô sẽ khiến Đào Hựu Tình bỏ ra, thế nào cũng phải làm nàng động tâm với cô, chủ động đầu hàng không thể chối!

Đây là hậu quả nàng không chọn "Bạn gái" làm bạn nhảy, Tiểu Viên Đổng cũng không phải là bạn gái ăn chay.

Nháy mắt tầm mắt toàn trường hội tụ ở trên người Đào Hựu Tình, nàng nhẹ nhàng xách lên làn váy, đi xuống sân khấu, tất cả mọi người ngừng thở cũng không tự giác mà bắt đầu cầu nguyện phần may mắn kia đánh đến trên người mình.

Giang Nhã Lăng dời ánh mắt đi, muộn thanh uống rượu, cho dù trong lòng có trăm ngàn cái bất mãn, cũng không thể ở ngay lúc này nói ra, phá mặt mũi vợ chồng Giang Hải Minh, mình cũng không có kết cục tốt. Nhưng là nghĩ đến Đào Hựu Tình cực kỳ nổi bật, bản thân liền hận đến ngứa răng, hận không thể hết thảy khởi động lại, cái gì cũng chưa xảy ra.

Đột nhiên, có một bàn tay duỗi đến trước mặt, thanh âm Đào Hựu Tình tùy theo dừng ở bên tai.

"Cùng nhau nhảy một điệu không?" Đào Hựu Tình cười hỏi.

Giang Nhã Lăng: "???"

Tôi thấy quỷ sao???

Viên Sơ Nhụy: "......?"

—— Đào Hựu Tình em xong rồi.

————-