Đừng Nhớ Em

Chương 14



Lương Tư Tư trong tâm như hỏa thiêu vội vã đến viện điều dưỡng, sau khi nhìn thất người già khô héo nằm trên giường, sự tội lỗi trong tim càng nhiều hơn.

Quan hệ của cô và Dịch Hoài Xuyên cho dù thay đổi như thế nào, nhưng cô đối với ông từ đầu đến cuối vẫn có một phần tình cảm, làm hại đến ông nội là điều mà cô không muốn, nếu không mấy ngày trước cũng sẽ không diễn kịch cùng Dịch Hoài Xuyên.

Chỉ là cô vạn lần không nghĩ đến, ông nội sớm đã không quan tâm thế giới bên ngoài lại đột nhiên nhìn thấy tin tức phiếm đó.

- Ông nội.

Lương Tư Tư đi đến trước giường bệnh của ông, lo lắng gọi một tiếng.

Tinh thần ông nhìn có vẻ không được tốt, mặt trắng bạch, dựa người ngồi nghiêng trên giường bệnh mắt nhắm lại, không biết đang nghỉ ngơi hay suy nghĩ.

Nghe thấy giọng nói, ông mở mắt ra, giống như đang cố gắng để có tinh thần trả lời:

- Tư Tư con đến rồi!

- Vâng.

Ông nội không nhắc, Lương Tư Tư cũng không dám chủ động nhắc, chỉ nhẹ trả lời một tiếng, nhưng thấy tinh thần ông mơ hồ, trong tim nặng trịch.

- Các cô ra ngoài đi.

Ông nội liếc qua góc, để y tá rời đi.

Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn 2 người là Lương Tư Tư và ông nội, một già một trẻ, một người dựa nghiêng trên giường, một người ngồi trước phòng bệnh.

Trong phòng yên tĩnh, nghiêm túc và trang trọng, chỉ có chút âm thanh ánh sáng nhỏ giọt từ từ rơi xuống.

Thời gian phảng phất cũng biến chậm đi, thấp thỏm, lo lắng, áy náy, lo lắng, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn nhau, làm cho trái tim Lương Tư Tư 7 lên 8 xuống, không biết nên nói sự thật với ông nội như thế nào.

Cô cúi nhẹ mắt, hàng mi dài vì tâm trạng không ổn định mà yếu ớt lay động, giống như đôi cánh dang ra đợi để bay.

Ông nhìn cô ở trước giường vẫn là cô gái như 4 năm trước ngoan ngoãn ấm áp, cuối cùng thở dài một tiếng.

- Tư Tư, là ông nội có lỗi với con.

Trong âm thanh chạng vạng, lẫn tạp cảm thán và bất lực, còn có sự chua sót đếm không hết.

Trái tim treo lơ lửng giữa không trung của Lương Tư Tư bị 3 chữ "có lỗi với" đánh trúng, nặng nề rớt xuống.

Sự lo lắng của cô là không sai, ông nội cuối cùng cũng biết được chân tướng, một khắc, vạn vạn cảm xúc dâng trào, đậm nhất mạnh nhất vẫn là uất ức.

Khi nghe thấy Dịch Hoài Xuyên chưa từng tin cô, cô không uất ức, biết rằng Lương Tâm Thiên tính kế cô, cô không uất ức.

Ngược lại là ở câu xin lỗi này của ông nội, làm cho sự mềm yếu cô giấu nơi sâu thẳm trái tim, ở thời khắc này lộ ra hết.

Ông nội không có lỗi với cô, là cô quá ngốc quá cố chấp, dùng quá nhiều thời gian và sức lực đi xin cái phần tình yêu định sẵn không thuộc về cô.

- Là bản thân con lựa chọn.

Lương Tư Tư khống chế giọt lệ trong mắt, mới ngước lên nhìn ông nội.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cô lựa chọn ở bên cạnh Dịch Hoài Xuyên, uất ức hoặc buồn bã, đều không trách được bất kỳ ai.

Ánh mắt đục ngầu của ông nội có sự thương xót, lại thở một hơi thật dài, nặng nề nói:

- Trách ông, không nên để sự day dứt với bà nội con dùng trên người các con.

Còn nhớ lời ông nói với con khi đó không? Mặc dù con đã đính hôn với Hoài Xuyên, nhưng chỉ cần con muốn rời đi, lúc nào cũng đều có thể.

Con là đứa trẻ tốt, là Hoài Xuyên không biết trân trọng, con đi đi, ông nội ủng hộ con.

Sự ngạc nhiên của Lương Tư Tư từ đáy tim hiện lên trong mắt.

Cô thử nghĩ qua rất nhiều bối cảnh ông nội khuyên cô, nhưng duy nhất không nghĩ đến là ông nội đồng ý cô và Dịch Hoài Xuyên chia tay.

Trải qua chuyện tối qua, cô xác thực đến giả vờ ân ái với Dịch Hoài Xuyên cũng làm không nổi nữa.

Cho dù một bên là ông nội mà cô kính trọng, cũng không vượt qua được trái tim đã chết của cô.

Ngàn vạn suy nghĩ ở trong tim sục sôi, sự kiêng nể cuối cùng của cô với Dịch Hoài Xuyên cũng không còn, chán nản thất vọng là có đấy, nhưng nhiều hơn là thoải mái.

Giống như, bạn bị nhốt ở nơi nào đó trong một thời gian dài, cuối cùng có một ngày, bạn có được chìa khóa và đi ra, việc làm đầu tiên chính là hít mộ hơi thật sâu cảm nhận sự nhẹ nhàng từ bầu không khí tươi mới.

Mặc dù cảm thấy có lỗi với ông nội, nhưng Lương Tư Tư không muốn qua đầu lại nữa rồi.

- "..."

Cô vừa định cảm ơn ông nội, cánh cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra.

Là Dịch Hoài Xuyên với bộ vest, anh đứng thẳng ở cửa nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm có cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, phảng phất một giây sau giống như núi lửa phun trào ra.

Lương Tư Tư hơi ngơ ra.

Cô đến quá vội vàng, bởi vì Dịch Hoài Xuyên không ở phòng bệnh, liền ngầm định rằng anh ở công ty, không hề muốn gặp anh vào giờ phút này.

Lời vừa rồi của ông nội, anh ấy đều nghe thấy rồi?

Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy cuối cùng cũng giải thoát, hay là tức giận cô tự hành động theo ý kiến của bản thân?

Suy nghĩ ngắn ngủi của Lương Tư Tư dừng lại trong ánh mắt sâu thẳm của Dịch Hoài Xuyên.

Bởi vì cô phát hiện, cho dù anh phản ứng như thế nào, cô đều không để ý đến nữa rồi.

Anh vui cũng được, tức giận cũng mặc kệ, có liên quan gì tới cô chứ?

Bốn mắt nhìn nhau, Lương Tư Tư từ sự kinh ngạc lúc đầu dần dần bình tĩnh trở lại, còn cảm xúc nơi đáy mắt của Dịch Hoài Xuyên càng lúc càng nồng đậm.

Không khí im lặng trôi qua, nó kết hợp lại với sự lạnh lẽo trên người Dịch Hoài Xuyên tản ra, làm cho phòng bệnh yên lặng lại căng thẳng, giống như không khí đang dần dần đóng băng, bất cứ khi nào cũng có thể nứt ra.

Nếu như là trước đây, cho dù là lấy lòng anh, hay là thuận theo bản năng, Lương Tư Tư nhất định sẽ lên tiếng.

Nhưng vào lúc này, cô chỉ là đứng nhìn anh.

Yên tĩnh dường như không mang theo cảm xúc, giống như nhìn một người qua đường bình thường không có liên quan.

Ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên càng ngày càng lạnh, giống như trận mưa lớn tích lũy rất lâu chuẩn bị đến, anh từng bước đi về phía Lương Tư Tư, mang theo sự lạnh lẽo.

Cảm giác chèn ép mạnh mẽ dần dần ép đến, Lương Tư Tư nhẹ nghiêng đầu, thu lại tầm mắt trên người anh.

Thân hình người đàn ông cao lớn che lấy cô từ trên xuống dưới, ngay sau đó cánh tay bị người ta nắm lấy, lực khá mạnh, làm cho cô chưa kịp phản kháng đã cảm nhận thấy một trận đau đớn.

Lương Tư Tư cố gắng nhẫn nhịn, mới không phát ra tiếng kêu trước mặt ông nội.

Cô cau mày ngẩng đầu, tiếp lấy ánh mắt lạnh lùng sắt bén của người đàn ông, giống như cố chấp không mở miệng, lại dùng ánh mắt không vui phản kích lại.

- Hoài Xuyên.

Sau cùng, là ông nội lên tiếng phá vỡ phần giằng co không tiếng động này.

Nghe thấy âm thanh, tầm nhìn của Dịch Hoài Xuyên không động, vẫn như cũ nặng nề nhìn cô, trong giọng điệu điềm tĩnh đều là sự lạnh lẽo:

- Ông nội, con với cô ấy ra ngoài nói chuyện.

Nói xong, anh lôi cô đi.

Cánh tay như bị que hàn kiềm chế, Lương Tư Tư chỉ có thể bị động đứng lên.

Không phải là không thể bỏ tay ra phản kháng, nhưng cho dù thế nào, cô đều không muốn tranh cãi với Dịch Hoài Xuyên trước mặt ông nội.

- Ông nội, không sao đâu ạ.

Cô an ủi ông, đi theo bước chân của Dịch Hoài Xuyên.

Anh cao lớn chân dài, bước chân cũng lớn, dường như không có ý muốn đợi cô, bước lớn hướng ra ngoài, Lương Tư Tư bị kéo theo, không thể không tăng tốc bước chân mới có thể nỗ lực đi theo.

Một đường đi về phía trước, Dịch Hoài Xuyên lôi cô vào phòng bên cạnh, mới bỏ tay cô ra, quay tay đóng cửa lại.

Anh tối tăm nặng nề nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng lại châm biếm:

- Lương Tư Tư, cô vì để vào làng giải trí mà vội vãng như vậy sao?

Cánh tay Lương Tư Tư bị kẹp phát đau, cô đang nắm bóp để giảm bớt đau, câu hỏi chất vấn đổ ập xuống.

Động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn Dịch Hoài Xuyên.

Người đàn ông trước mặt, trên người là bộ vest đen, nghiêm túc chỉnh tề, cúc áo sơ mi bên trong khóa đến nút trên cùng, phối với chiếc kính gọng kim trên mắt, hoàn mỹ thể hiện ra loại hình được yêu thích nhất bây giờ.

Là người đàn ông cô yêu nhiều năm, không sai.

Nhưng không biết có phải do cõi lòng không giống như trước, lúc này cô nhìn anh, không còn chấp niệm và tình tứ.

Trước đây, Dịch Hoài Xuyên làm tổn thương cô, cô biết đau chứ, nhưng bây giờ, đã biết Dịch Hoài Xuyên xem cô như thế nào, cô ngược lại không còn cảm giác gì.

Dù sao, Dịch Hoài Xuyên từ đầu tới cuối đều chưa từng tin cô.

Tự hỏi bản thân, nếu như là cô đối mặt với người đã từng hãm hại cô, cũng không thể có tình yêu.

Cho nên, cô cần gì phải cố chấp với trái tim khó mà sưởi ấm của Dịch Hoài Xuyên, những thứ này cũng chỉ là tin tức sai tạo thành sai lầm mà thôi.

Cần nói cái đáng buồn duy nhất là năm đó cô không nên cứu anh.

Nếu không làm gì có những vướng mắc về sau này.

Nghĩ tới đây, Lương Tư Tư đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, dường như không có nhượng bộ, trả lời kiên định lại trào phúng:

- Anh đến điều tra cũng không, liền nói là do em làm?

Giống như lúc đó, anh không điều tra mà nói cô là con cờ của mẹ kế của anh.

Dịch Hoài Xuyên giống như cô sẽ có phản ứng như thế, nhất thời ngây ra, có điều cũng chỉ là nhất thời, mà sau đó anh từng bước ép sát lại:

- Nếu không thì là ai?

Cảm giác ép bức mạnh mẽ lại một lần nữa đến, thời gian dài dưỡng thành thói quen nhường nhịn và thỏa hiệp làm cho áo giáp trong tim Lương Tư Tư thiếu chút nữa là sập xuống.

Sau lưng là tường, cô muốn lui cũng không còn đường lui, vừa hay ép thẳng đứng lưng cô.

Lương Tư Tư và anh đối mặt, thuận theo lời anh hỏi ngược lại:

- Nếu em nó là Lương Tâm Thiện thì sao?

Đây là lần đầu tiên, cô ở trước mặt Dịch Hoài Xuyên nhắc đến Lương Tâm Thiên.

Không phải là không có cơ hội hỏi rõ ràng, nhưng ít nhiều cũng có thành phần lừa người lừa mình ở đó, cô cho rằng không hỏi thì có thể làm như không có đáp án, cho dù có một số việc chứng minh việc Lương Tâm Thiên đối với anh khác biệt, nhưng chỉ cần không phải do chính miệng anh thừa nhận, đều còn một chút hy vọng.

Đây là sự ích kỷ và hèn mọn mà cô giấu sâu trong tim, cô không muốn bất cứ người nào nhìn ra.

Nhưng ngày lúc này, cứ như vậy bị bản thân để lộ ra hết, những tích lũy qua từng năm tháng, trong thời khắc bị xé ra như cát bụi bay lên, bay tới tấp giống như trong tim cô có một trận tuyết.

Mênh mông vắng vẻ.

Nơi yếu mềm nhất lộ ra, chỉ cần Dịch Hoài Xuyên muốn thì có thể một đao đâm vào.

Mà Lương Tư Tư đang đợi một đao này.

Nhiều năm trước, trong đêm mưa đó, khi anh còn là một thiếu niên đã cứu cô một mạng, bây giờ cô muốn tận tay trả lại cho anh.

Từ đây, không ai còn nợ ai.

- Logic và chứng cứ ở đâu?

Dịch Hoài Xuyên nghi hoặc nhìn cô, nơi đáy mắt toàn là sự lạnh lẽo.

Đối với Lương Tâm Thiên, cô cần phải có logic và chứng cứ, đối với cô, chỉ có sự triệt để không tin tưởng.

Một đao này của Dịch Hoài Xuyên, quả nhiên nhanh ác chính xác.

Lương Tư Tư hạ mắt xuống, từ từ tiêu hóa vết thương chảy máu khắp nơi trong tim, cười lạnh lùng, âm thanh cũng đủ lạnh lẽo thê lương:

- Cho nên cô ta nói gì anh cũng tin, em nói gì anh đều không tin.

Lời nói đến đây, thật ra nên kết thúc, nhưng cô vẫn thuận theo tự nhiên nói thêm một câu.

Không rõ là vì lần chôn cất cuối cùng cho 4 năm qua, hay chỉ đơn thuần là nhỏ nhen.

Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ đợi một đáp án dễ thấy nhưng lại không quan trọng.

- Tôi tin sự thật.

Nặng nề trả lời, phát ra trên đầu cô, giống như một cái đồng hồ lớn, ở trong đầu cô gõ mạnh chuông, đủ để làm cho lí trí ngủ quên nhiều năm của cô triệt để tỉnh táo.

- Cái gì là sự thật?

Lương Tư Tư hỏi ngược lại, ánh mắt cô rất yên tĩnh, giọng điệu kiên định, từng câu từng chữ nói rất rõ ràng,

- Chứng cứ của 4 năm trước, anh xem rồi chứ, sự thật là em cứu anh, anh đã tin chưa?

Dịch Hoài Xuyên nặng nề nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, mím chặt môi, không trả lời.

Lương Tư Tư cũng không cần đáp án của anh, tiếp tục nói:

- Dịch Hoài Xuyên, anh chưa từng tin em!

Anh nghe cho rõ, đây là lần cuối cùng em làm sáng tỏ. 4 năm trước, em không hại anh, 4 năm sau, em cũng không lăng xê. Đây đều là sự thật, anh tin cũng được, không tin cũng không sao, em đều không để ý nữa rồi.

Còn có, em chưa từng ra nước ngoài, cũng không liên lạc qua với bất kỳ người nào ở nước ngoài, cho nên anh không cần thiệt thòi mà ở cạnh em, bởi vì em không có hứng thú tính kế anh.

Nếu anh vẫn là một người đàn ông, làm ơn có phong độ một chút, chúng ta hợp tan trong yên bình! Nếu không, đừng trách em tố cáo anh quấy rối tình dục!

Lương Tư Tư nói xong, cảm thấy xiềng xích và sự giam cầm nhiều năm toàn bộ tan biến, không gì thoải mái hơn.

Cảm giác trút bỏ tất cả, thật tốt!

Cảm giác chửi người, thật tốt!

Chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân, thật tốt!

Dịch Hoài Xuyên nhướn mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt – Cô đứng thẳng, giống như một cây dương cao lớn kiên cường trong gió tuyết, đôi mắt đen trắng rõ ràng không chỉ trong veo mà còn sáng rực rỡ.

Nghe thấy anh chưa từng tin cô, cô không buồn cũng không tổn thương, thể hiện trước mặt anh là sự tự tin, kiên định, và hào quang sáng lấp ánh lại quyến rũ.

Ở bên nhau 4 năm, đây là lần đầu tiên Dịch Hoài Xuyên nhìn thấy một Lương Tư Tư như vậy.

So với tức giận, nội tâm hoang mang càng rõ ràng hơn, cảm giác của một thợ săn trên thương trường nói với anh, lúc này không thể theo ý cô, nếu không người hối hận là anh.

Nhưng cái hoảng loạn đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau cùng chỉ còn lại tôn nghiêm và kiêu ngạo tức giận bị khiêu khích.

Thế là, Dịch Hoài Xuyên gật đầu, đưa ra quyết định hối hận nhất đời này.

Âm thanh nặng nề của anh, nói ra một chữ:

- Được.