Đừng Làm Thú Cưng Ảo Của Đàn Ông

Chương 7



Edit: cơm trắng chan cà phê

Tên bắt cóc bí ẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng điện giật chết Tương Nam Lý, vì vậy dòng điện được sử dụng trong phạm vi kiểm soát an toàn.

Tương Nam Lý tỉnh lại giữa chừng, tay chân co giật liên tục.

Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, cố gắng thả lỏng cả người giả vờ bất tỉnh.

"Alpha, tôi bị ôm công chúa hả?"

Tuy anh không mở mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được mình đang di chuyển với tốc độ khá nhanh, gió thổi phần phật đập vào người đau rát.

Tương Nam Lý nghĩ thầm mình đúng là quá ngạo mạn.

Những kẻ nằm ngoài vòng pháp luật còn táo bạo hơn anh tưởng tượng, anh là một tên vô danh tiểu tốt, sự biến mất của anh cũng không gây áp lực lớn gì cho xã hội, thậm chí người qua đường còn không thèm liếc mắt nhìn anh bị bắt cóc lấy một lần!

À há, trước khi hôn mê, anh còn nghe thấy một tên khốn nào đó la lên: "Đừng lo chuyện bao đồng, thằng nhóc này nợ tiền sếp của bọn tôi!"

Như vậy khác gì mấy tên lừa gạt giả bộ làm chồng để buôn bán phụ nữ mấy trăm năm trước không chứ!

Sếp của tụi mày là tổng giám đốc ngân hàng hả? Ban ngày ban mặt mà dám vu oan giá họa cho người trong sạch!

Tương Nam Lý lẳng lặng cắn chặt quai hàm. Quá đáng thật mà.

Hệ thống im lặng một lát rồi đáp: "Đúng vậy."

"Vậy giúp tôi báo cảnh sát được không?"

So với việc nộp tiền phạt thì bảo vệ bản thân an toàn quan trọng hơn.

Hệ thống: "Không làm được. Trên người của người này có thiết bị nhiễu sóng, không thể kết nối mạng."

Tương Nam Lý tuyệt vọng nói: "Thôi được rồi. Vậy Alpha có biết bọn họ muốn làm gì không?"

Hệ thống không phải thánh thần, hiển nhiên là không biết.

Tương Nam Lý bị khiêng vào một khoang xe.

Có người lấy còng còng tay anh lại, khiêng anh lên ghế sau.

Chiếc xe nhanh chóng được khởi động, không biết chạy về đâu.

Nói không sợ là không có khả năng. Tương Nam Lý đã từng chết một lần nên càng quý trọng mạng sống của mình hơn.

Dù là phải sống trong thời đại trả phí cho không khí mình thở, dù là nhà ở chỉ còn lại một đống sắt vụn, dù là quanh năm suốt tháng sống trong mùa đông giá lạnh, dù là anh sống cô độc một mình không tìm thấy một ai...

Nhưng Tương Nam Lý biết rõ nếu để cảm xúc lấn át thì cũng không giải quyết được vấn đề, hơn nữa cũng không có ai có thể giúp anh giải quyết.

Anh vốn là một nhà lãnh đạo, một người dẫn đầu, một người tiên phong trong phong trào cách mạng khoa học kĩ thuật... Vô số ánh hào quang bủa vây lấy anh. Anh thậm chí còn nhìn thấy tên của mình in trên sách giáo khoa trước khi qua đời.

Trăm năm sau, rồi ngàn năm sau, mỗi khi người ta nói đến trí tuệ nhân tạo AI, nói đến cách mạng công nghiệp lần thứ tư, dù là lời khen hay là mắng chửi, tên tuổi của anh vẫn là một tượng đài bất hủ.

Khi Tương Nam Lý còn sống đã có vô số người thần thánh hóa anh, hi vọng anh sẽ không bao giờ gặp bất kì mệnh hệ gì. Cho nên khi biết được mình mắc bệnh ung thư, ngoại trừ việc tiếc nuối, trong tâm khảm anh còn có một chút giải thoát nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì sức lực cũng phải cạn kiệt.

Thông thường, Tương Nam Lý thường sẽ kiềm chế mọi cảm xúc cực đoan, giả vờ như mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, sau đó tự mình tìm ra phương án giải quyết tối ưu nhất.

Tương Nam Lý hỏi: "Alpha có thể nhìn thấy bên ngoài được không? Có thể truyền cho tôi chút hình ảnh được không?"

"Ngài chưa trang bị mắt điện tử cho tôi." Hệ thống đáp.

"Ha ha, quả nhiên không thể cứ dựa dẫm vào trí tuệ nhân tạo được mà."

Alpha mơ hồ cảm thấy mình vừa mới bị mắng.

Tương Nam Lý lén lút hé mở mắt ra.

Sau đó anh nhịn không được mà co rúm người lại.

Trên ghế phụ là người đàn ông tóc dài đã bắt cóc anh, người nọ tựa tay lên ghế, cười tủm tỉm nhìn anh.

Người đàn ông này rất điển trai, một nửa bên trái và một nửa bên phải gương mặt có sắc tố da khác nhau như thể có một phần bị bỏng, nhưng không quá rõ ràng.

Mái tóc dài hơi xoăn màu đen xõa đến ngang vai được chăm sóc tỉ mỉ nên rất suôn mượt; chứng tỏ điều kiện sống khá tốt, dù sống ở trên mặt đất vẫn có nguồn nước đầy đủ.

Đôi mắt người đàn ông có màu đỏ nhạt, đồng tử có luồng sáng hơi lóe lên.

Hệ thống nói: "Vòng đồng tử là biểu tượng để phân biệt người bình thường với người nhân bản."

Ngay từ đầu, Liên bang Nhân loại đã nghiêm cấm việc thí nghiệm người nhân bản, thậm chí họ còn cho rằng đó là một thế lực khủng bố nhăm nhe vị trí tối cao của nhân loại trên thế giới như cyber.

Tuy nhiên, khi dân số suy giảm nặng nề trong khi cần nguồn lực dồi dào để thăm dò, nhân loại lại đề cao việc thí nghiệm và tạo ra người nhân bản. Người của khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh cũng nhiệt liệt ủng hộ phương án này.

Khoảng 330 năm trước, Liên bang Nhân loại quyết định phê duyệt hợp pháp hóa người nhân bản.

Phần lớn người nhân bản thô sở, thấp kém chỉ cần từ 1 đến 2 năm để trưởng thành từ một đứa trẻ sơ sinh trở thành người lớn. Nhưng trung bình tuổi thọ của người nhân bản lại không dài, chỉ có thể sống được khoảng 3 năm sau khi trưởng thành, sau đó sẽ suy yếu dần và chết đi nhanh chóng.

Người nhân bản có trí tuệ và thể chất thấp như người bình thường. Tuy nhiên nếu sử dụng thuốc gien rẻ tiền với số lượng lớn, họ vẫn có thể tăng cường thể chất của mình vượt xa người bình thường giúp họ thực hiện được nhiều nhiệm vụ nguy hiểm khác nhau mà không cần mặc cả trang phục phòng hộ.

Để giảm bớt sự khó chịu của người dùng khi phải nhìn người nhân bản có ngoại hình giống hệt mình, các nhà nghiên cứu đã cải tiến nhiều lần khiến cho người nhân bản có nhiều lông tóc hơn người bình thường, tiệm cận với vượn người hơn là nhân loại bình thường.

Chỉ cần cung cấp đủ thức ăn, người nhân bản đã có thể tồn tại như nô lệ, cả đời phụng sự cho chủ nhân của mình.

Ngoài người nhân bản cấp thấp còn có người nhân bản cấp cao.

Họ vô cùng gần gũi với con người và có thời kì trưởng thành gần như con người, thậm chí khi đạt đủ điểm công dân, họ cũng có thể hưởng các quyền lợi như công dân của Liên bang Nhân loại. Và để phân biệt những người nhân bản này với con người bình thường, ngay từ khi sinh ra đã được cấy "vòng đồng tử" trong nhà máy sản xuất.

Điều trớ trêu là người nhân bản cấp cao gần như hoàn hảo về ngoại hình, thể lực, trí lực hơn cả con người nhờ công nghệ biến đổi gien phát triển. Nhưng họ đã được định sẵn là công dân cấp hai trong xã hội, được con người đối xử tốt hơn một chút so với máy móc bình thường mà thôi.

Nếu phải nói thẳng ra thì người nhân bản cao cấp cũng giống như cyborg, cả hai đều khiếm khuyết "cảm xúc".

Hai đối tượng này hầu như không hiểu hay có phản ứng gì với tình cảm của con người. Nhưng trong quá trình trưởng thành thì nhiều người nhân bản muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn nên đã học cách cải trang.

Có thể nói nhờ số lượng người nhân bản cấp cao không quá nhiều nếu không bây giờ họ đã tạo lập thành một quân đoàn thống trị loài người rồi.

Tương Nam Lý nhanh nhạy nắm bắt được thông tin quan trọng từ lời của hệ thống: "Lúc đầu? Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ, một số người trẻ tuổi thích thời trang cũng sẽ thay đổi màu mắt cho con mắt giả của mình, nhưng để tránh bị hiểu lầm là người nhân bản thì họ chỉ đổi một bên."

Đồng tử của hai mắt người đàn ông đều sáng lên. Vừa rồi không thấy màu gì vì đối phương đang đeo kính áp tròng.

Tân Truy giơ tay ra: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tân Truy. Có lẽ vừa rồi khiến cậu hơi hiểu lầm một chút nhưng xin cậu hãy yên tâm, tôi nghĩ mình không phải người xấu."

Ha ha... Nhân vật phản diện ai cũng thích nói như vậy hết.

Người đàn ông mặc đồng phục màu đen như đồng phục cảnh sát của thời trước. Trước ngực đeo giáp, bộ phận quan trọng ở đùi trong cũng đeo giáp, ngay cả bàn tay máy cũng đeo một chiếc bao tay da màu đen.

Cùng lúc đó, trước mắt Tương Nam Lý nhảy ra một bảng thông tin.

- [ Công dân có mã ID: A******] xin được trao đổi thông tin với bạn.

- Y/N

Ở khu hoang dã, còn có chuyện gì thuyết phục hơn việc trao đổi thông tin trực tiếp như thế này? Ít nhất thì việc trao đổi thông tin dựa trên chip công dân khó lòng giả mạo được.

Cho nên Tương Nam Lý chọn đồng ý.

【 Tân Truy 】

- Mức độ cơ giới hóa: 9/100

- Mức độ trạng thái tinh thần: cấp S (sao mà lạc quan yêu đời quá vậy???)

- Số lần cải tạo gien: Bạn không có quyền xem thông tin này

- Đặc tính: Bạn không có quyền xem thông tin này

- Đơn vị công tác: Cục điều tra

...

Phải thú thật rằng thông tin cá nhân của Tân Truy còn chi tiết hơn cả Andrerw, có thêm 3 dòng.

Hoặc là thông tin cá nhân của Andrew ít đến nỗi không có gì để cho người khác xem.

Tân Truy bất ngờ: "Cậu là người nguyên gốc?"



Sống đến thời điểm này quả thực không dễ dàng. Hẳn là trong nhà cũng phải rất khá giả? Sao mình lại chưa từng nghe danh tính thiếu niên này bao giờ?

Hơn nữa, sao cậu ấy lại không có tên mà chỉ dùng mã công dân đã đánh số? Chẳng lẽ chưa đến trung tâm số liệu đăng kí?

Tương Nam Lý ngạc nhiên: "Anh là điều tra viên?"

Nhờ anh chàng đẹp trai tóc vàng cứu anh nên anh có ấn tượng khá tốt với điều tra viên.

Đối với Tương Nam Lý, điều tra viên cũng có thể xem như là nhân viên công vụ, đáng lẽ ra không thể tệ đến mức lại ngang nhiên bắt cóc dân thường như thế này.

Ngoài ra họ gặp phải chuyện gì mà cần đến anh? Không phải văn phòng làm việc Cô Tô ở ngay bên cạnh hay sao?

Kĩ thuật của anh có tốt đến mấy cũng chỉ mới tự học được có 15 ngày! Sửa chữa máy móc bình thường thì không thành vấn đề nhưng nếu gặp phải bộ phận nào lạ kì không có trong giáo trình thì đầu óc không có tí kiến thức gì cả.

Tân Truy gật đầu: "Đúng vậy, cả xe chúng tôi đều như thế. Thành thật mà nói, chúng tôi không bắt cóc cậu mà chỉ hi vọng cậu có thể giúp sức hỗ trợ điều tra."

Người lái xe có quả đầu trọc lóc tên là Cổn Thạch.

Ngồi cùng khoang xe sau với Tương Nam Lý là một chàng trai ít nói có gương mặt lạnh lùng tên là Bồ Đề, trước ngực có đeo chuỗi Phật châu màu đỏ.

Ở xã hội hiện đại, không phải ai cũng có tên họ, thậm chí không phải tất cả mọi người đều có cha có mẹ. Mỗi công dân có quyền đổi tên một lần với mức phí 1000 điểm tín dụng.

Mã ID công dân còn quan trọng hơn cả tên họ vì nó không thể thay đổi và không bao giờ bị trùng lặp.

Bồ Đề vẫn cầm chiếc ba lô của Tương Nam Lý trong tay: "Chúng ta kiểm tra một chút nhé."

Người này lấy khẩu súng từ trong ba lô ra: "Ối chà, thú vị thật. Đây là khẩu súng được bán với giá 120 ngàn trên trang web chính thức, thậm chí còn không giảm giá trong dịp lễ tết."

Bồ Đề đặt họng súng lên huyệt thái dương của mình, ngay sau đó bóp cò.

Tân Truy ngồi ở hàng ghế trước hơi cau mày, theo bản năng nghiêng người về trước, giơ một ngón tay ra ——

Dù cách một lớp bao tay nhưng Tương Nam Lý vẫn nhìn thấy đầu ngón tay của người đàn ông lập lòe ánh điện màu trắng xanh.

Một đống ruy băng sặc sỡ bắn ra từ họng súng.

Bồ Đề vỗ chân ha ha cười: "Tôi thấy trọng lượng của khẩu súng không đúng lắm, không ngờ trong súng lại là một đống ruy băng? Cậu tự làm hả? Chơi vui lắm đó."

"Tiếc là súng này không giết người được."

Bồ Đề nhét khẩu súng đồ chơi vào trong ba lô Tương Nam Lý.

Trên mặt Tân Truy hiện lên tia phẫn nộ.

Có thể thấy rằng Bồ Đề không phải lần đầu tiên mạo hiểm chơi trò tự sát.

Tân Truy quay về ghế ngồi, xoa bóp hai bên thái dương, có vẻ như không biết nên giải thích như thế nào cho Tương Nam Lý hiểu: "Tổ điều tra của chúng tôi vừa xuất phát 1 tuần trước. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi phát hiện ra người biến dị luôn cố ý di chuyển đến một tọa độ cố định nào đó."

Tương Nam Lý có nghe thấy thông tin này trên TV khoảng 3 tuần trước ở trên tàu điện ngầm.

Khi đó nhiều hành khách đi đường còn rủa thầm cục điều tra chỉ biết bòn rút tiền của, không làm được trò trống gì.

Tân Truy: "Chúng tôi vốn nghĩ rằng do từ trường dao động khiến cho người biến dị nghĩ đã kết thúc kì nghỉ đông. Nhưng bây giờ chúng tôi lại phát hiện ra..."

Tân Truy nói đến đây thì không tự chủ được mà dừng lại, không biết mình có nên nói cho Tương Nam Lý biết hay không.

Vài giây sau, Tân Truy tiếp tục: "Chúng tôi phát hiện ra dấu vết hoạt đột của phần lớn cyber mất khống chế và Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen."

Nhưng bằng trực giác nhạy bén, Tương Nam Lý biết nội dung ban đầu mà Tân Truy muốn nói không phải điều này.

Hệ thống kịp thời phổ cập kiến thức: "Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen (*) là một tổ chức ngầm hoạt động trong những phế tích trên mặt đất xem tôn giáo là cốt lõi. Các thành viên đều là người sinh sống trên mặt đất. Họ cho rằng người của thành phố ngầm muốn vứt bỏ họ nên muốn sống sót chỉ có thể tự cứu lấy mình. Khác với những nhân loại cải tạo cơ giới như những con gà nuôi béo trong lồng kín, những người dị giáo này đều là người cải tạo gien, có địch ý mạnh mẽ với công dân thành phố ngầm. Đúng rồi, tòa án dị giáo này hình như cũng nhận được viện trợ lớn từ quân đoàn cyber. Nội bộ nhân loại phân chia phức tạp thật."

Tương Nam Lý: "Alpha không cảm thấy nhận định của Alpha rất phiến diện sao? Vì sao lại nghĩ cải tạo cơ giới là gà được nuôi béo?"

Tuy anh chưa tiến hành cải tạo cơ giới nhưng vẫn có chút cảm tình với thôn tân thủ này.

Hệ thống: "Chuyện này phải hỏi ngài, tôi chỉ là một hệ thống AI không rành thế sự. Phong cách ngôn ngữ của tôi được điều chỉnh theo phong cách đối thoại của ngài."

Tân Truy lấy một tấm ảnh chụp, giơ lên trước mặt Tương Nam Lý.

Tay của Tương Nam Lý vẫn còn bị còng nên anh phải vươn cổ lên nhìn.

Bức ảnh được chụp vào khoảng 6 giờ rưỡi sáng. Dưới bầu trời xám xịt buồn tẻ một tấm lưới sắt cũ kĩ dựng đứng giữa bãi phế tích. Sương mù dày đặc không ngừng tỏa ra từ bức tường.

Qua màn sương, có thể thấy một máy bay chim ruồi không người lái đang di chuyển xung quanh, thu thập thông tin của kẻ xâm nhập.

Cùng lúc đó, vô số máy bay không người lái khác đang đậu trên những sợi dây cáp bằng sắt như những con chim ưng đang say ngủ.

Một con bọ khổng lồ đang cố gắng trèo qua hàng rào sắt. Lửa điện nóng rực đốt chảy nửa người nó đến mức tan chảy nhưng con vật vẫn không hay biết gì, đôi mắt đỏ tươi thậm chí còn lóe lên sự hưng phấn khó kiềm chế.

Trên bức tường sắt vỡ vụn đến mức nhìn thấy màu nền bên trong có hai hình chữ thập được sơn màu đen giống như dấu tích cuối cùng của ngày tận thế.

—— Đó là biểu tượng của Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen.

Tương Nam Lý ghi nhớ nội dung bức ảnh vào đầu, hỏi: "Được rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến thường dân như tôi? Tôi nộp thuế đúng hạn, còn vô cùng chăm chỉ làm từ thiện nữa." Tuy tất cả đều là sự kiện xảy ra vào mấy trăm năm trước.

"Đội phó, có cần nói nhiều với cậu ta như vậy không?" Cổn Thạch lái xe nói: "Đó là nội dung cơ mật trong báo cáo điều tra. Hay là anh muốn giết thời gian với em trai nhỏ này? Tôi nhắc nhở anh đấy, cậu ta không có chức nghiệp đàng hoàng, không phải kiểu nam sinh viên mà anh thích đâu."

Tân Truy nhếch miệng: "Chúng ta cần chi viện để tiếp tục điều tra. Nhưng tổng bộ không đồng ý, hơn nữa còn yêu cầu chúng ta rút lui. Mà đội trưởng của chúng ta không muốn từ bỏ nên xông pha đi tìm thông tin, cuối cùng bị thương. Mức độ cơ giới hóa của đội trưởng khá cao nên cần có kĩ sư cơ khí xử lý. Đối với người cải tạo cơ giới như đội trưởng thì cậu ấy cũng giống như y bác sĩ vậy."

Hệ thống: "Người này cố tình giấu giếm một số việc. Trong tình huống bình thường, cục điều tra không có khả năng không quan tâm đến nhân viên bị thương. Nếu có vấn đề sẽ cưỡng ép mang về, chẳng lẽ có thứ còn quan trọng hơn cả mạng người sao? Không thể biết rõ được. Tiếc là ở đây không có mạng, nếu không tôi có thể thăm dò một chút tin tức, có khi tìm ra được một đội điều tra phản bội nào đó."

"Sao bây giờ Alpha còn nhiệt tình giúp tôi phân tích hoàn cảnh thế!" Tương Nam Lý cáu bẳn: "Chúng ta thân thiết đến mức như vậy à!"

Hệ thống im lặng hai giây: "Tôi giúp ngài tiết kiệm thời gian đưa ra quyết định."

Tương Nam Lý không nói chuyện với hệ thống nữa, ngây thơ vô tội chớp mắt nhìn Tân Truy: "Vậy thì cứu người xong thì thả tôi ra được không? Mấy anh thật sự muốn giao chuyện quan trọng như vậy cho tôi sao? Nếu tôi không cứu được người đó thì sao?"

Tân Truy mỉm cười có lệ: "Trước tiên cậu cứ thử đi đã, chúng tôi cũng không thể tìm được ai tốt hơn cậu."

Tương Nam Lý thở dài: "Thôi được rồi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát. Nhưng có thể cho tôi truy cập mạng trong vòng một phút được không? Hoặc các anh giúp tôi làm cũng được."

Tân Truy nhướng mày, ngón tay thon dài nhịp nhịp trên thành ghế: "Ừm hửm?"

Tương Nam Lý gượng gạo nói: "Thẻ tín dụng của tôi sắp quá hạn. Tiền trong tài khoản đã tích cóp đủ rồi nhưng tôi chưa trả tiền cho ngân hàng."

Nếu không anh cũng không leo lên mặt đất làm ăn phi pháp.

Làm tới mức câu một con cá lớn tới chỗ mình.

Tân Truy: "Không sao hết, đến kì hạn sẽ tự động trừ tiền, không cần mạng đâu."

"Tôi chưa trả lại bộ đồ phòng hộ mà tôi thuê."

"Tôi mua cho cậu một bộ mới." Tân Trúc thản nhiên nói.

Quần áo phòng hộ mà Tương Nam Lý đang mặc có giá 300 ngàn điểm tín dụng.

Đáng ghét! Tôi sẽ quyết chiến với mấy người, những tên giàu có kia!

Tương Nam Lý không rõ tốc độ hiện tại của chiếc xe là bao nhiêu, hầu hết xe bay di chuyển trên đường ray ở thành phố ngầm có tốc độ khá nhanh.

Anh ngẩng đầu nhìn thử, khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa, hình ảnh chớp lóa không thể nhìn rõ được gì.

Tương Nam Lý duy trì tư thế nghi phạm này ít nhất thêm 2 tiếng nữa, anh không thể chịu nổi: "Anh Tân Truy, anh có thể cởi còng tay cho tôi được không?"

Tuy đệm xe ngồi rất êm, ngồi còn sướng hơn gấp mấy lần so với ghế của xe điện ngầm, vừa nhìn qua đã thấy đắt tiền, nhưng anh vẫn thấy ê mông.

Tương Nam Lý cũng nhận thấy Tân Truy là người có chức vị cao hơn những người còn lại, vì ai cũng gọi đối phương là đội phó.

Tân Truy nhắm hai mắt ngồi nghỉ ngơi trên ghế phụ: "Sắp đến nơi rồi, cậu đợi một chút nữa đi. Dù có quy tắc gì thái quá thì cũng có nguyên do của nó cả, tôi sợ cậu phá linh kiện trong xe thôi."

Nhiều kĩ sư cơ khí có tật táy máy tay chân, nhìn thấy đầu đạn hạt nhân cũng chỉ muốn sờ thử hai cái.

Thậm chí còn có sự kiện "Kĩ sư cơ khí bị bắt cóc, cuối cùng kĩ sư phá chiếc xe tan tành giữa đường".

Tuy Tương Nam Lý có mức độ cơ giới hóa là 0 nhưng không thể biết chắc anh có đeo máy móc gì trên người hay không.

Tương Nam Lý lại phải chờ thêm 2 tiếng nữa.

May rằng trên đường đi Tân Truy cũng vô cùng nhân đạo còng tay anh theo hướng khác, còn nói rằng sợ anh bị tê tay.

Tương Nam Lý vừa cảm động vừa âm thầm ghi thù.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước một đường hầm.

Đêm khuya, sương mù giăng kín không gian, không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước, chỉ thấy ánh đèn điện đỏ nhấp nháy phía xa. Bây giờ đang là mùa đông, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng. Tuyết ngập trên đường cao đến tận đầu gối.



Đường ray trên mặt đất đã rỉ sét nặng, bên trên mọc um tùm cây khô cỏ dại, muốn tìm kiếm dấu vết văn minh nhân loại từng ở đây thì phải nhổ chúng đi.

Trong màn sương thường vang lên tiếng gào rú trầm khàn, giống như những con quái vật đang lao vào cắn xe nhau. Có lẽ đó là người bò sát.

Tương Nam Lý mặc trang phục phòng hộ, hô hấp bằng không khí được lọc nên không thể ngửi được mùi hương kì quái. Nhưng Tân Truy có thể ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc như thức ăn ôi thiu để qua trưa vào ngày hè, chảy ra đầy nước dơ, lúc nhúc giòi bọ.

Trong mắt Tân Truy tràn ngập sự chán ghét, bên cạnh đó là sự thương hại.

Những người bò sát đó...

Cũng từng là đồng loại của hắn.

Ngoài người bò sát còn có người tiềm hành*, người xé nát, người cuồng bạo. Những người biến dị này có tính chất khác nhau nhưng bản chất vẫn là quái vật sinh ra từ lòng tham.

*Tiềm hành: lén lút, không cho ai biết

Kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy.

Tân Truy nhìn Tương Nam Lý xuống xe, hắn chỉ tay về phía đường hầm: "Băng qua đường hầm là vị trí trong ảnh tôi vừa cho cậu xem. Đó là một khu vực công nghiệp trọng điểm, toàn bộ người ở đó đều là công nhân làm việc chung một nhà máy. Công ty đó tên là "Công nghiệp nặng Đông Hoàng", vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, là khu hoang dã. Nhưng mức độ nguy hiểm thì... chưa tới mức bị xếp vào khu vực cấm."

"Nhưng đó vẫn không phải điểm đến của chúng ta. Quá nguy hiểm, đi tiếp thôi."

Tương Nam Lý nhận lại ba lô từ Bồ Đề, ngoan ngoãn đeo sau lưng. Bên ngoài rất lạnh, cũng may có đồ phòng hộ nên Tương Nam Lý cũng không cảm giác cái lạnh một cách rõ rệt.

300 ngàn điểm tín dụng vẫn khá là có chất lượng.

Tương Nam Lý cao 1m78, không tính là thấp, nhưng mặc bộ đồ phòng hộ kín kẽ đi giữa ba người đàn ông cao lớn thì trông anh chẳng khác gì một hạt đậu phộng trắng bé tẻo teo.

Xe dừng trước đường hầm, Tân Truy dẫn Tương Nam Lý đi lên sườn núi.

Trước sau đều có người bao bọc, Tương Nam Lý bị kẹp ở giữa.

Vài trăm năm trôi qua, đường mòn lên núi vốn đã không còn. Trên mặt đất đôi khi còn có vài tấm bia đá, trên núi không có ai quét tuyết, tuyết dâng cao, Tương Nam Lý đi lại cực kì khó khăn, Tân Truy thường xuyên phải chờ đợi cả mười mấy giây thì anh mới theo kịp.

Bây giờ họ còn đi đường đêm, Tương Nam Lý cũng không dám đi nhanh, sợ trượt chân té ngã.

Đi khoảng vài trăm mét, Tân Truy dừng bước, quay đầu mỉm cười: "Cậu thích được ôm hay được cõng?"

Tương Nam Lý: "... Cõng."

Người anh em, chúng ta quen biết như chưa được nửa ngày, ôm ôm ấp ấp ngay như thế mờ ám lắm.

Tân Truy rũ sương dính trên tay áo, tìm một chỗ đất bằng ngồi xổm xuống: "Cậu leo lên đi."

Tân Truy cao gầy nhưng thân thể rắn chắc, không phải người nở nang, vai rộng như Cổn Thạch đi phía sau.

Nhưng khi nằm trên lưng đối phương lại cảm thấy rất vững chãi, an toàn, không có cảm giác sợ sệt khi đi giữa rừng núi hoang vu vào đêm khuya.

Mái tóc dài của hắn che đi hoa văn màu đen lấp ló như ẩn như hiện phía sau cổ, có vẻ như là mã vạch sản phẩm.

Tương Nam Lý kiềm chế lòng tò mò của mình.

Phải thừa nhận rằng thân thể của người nhân bản đúng là rất đẹp.

Eo thon, sức lực lớn. Là vòng eo dẻo dai của một con chó đực.

"Tương Nam Lý." Hệ thống đột ngột lên tiếng, âm thanh máy móc vô cảm gọi cả họ và tên chủ nhân.

Tương Nam Lý giật mình hoảng sợ: "Hả?"

Hệ thống: "Không có gì, chỉ là lời nhắc nhở thân thiện dành cho ngài. Người nhân bản có vấn đề trong quan hệ tình dục nên không thể sinh sản."

Tương Nam Lý kinh hãi: "... Gì, gì cơ??"

Đột nhiên nói chuyện đó cho tôi làm gì?

Leo núi suốt nửa tiếng, Tương Nam Lý chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Độ dốc xung quanh cũng dần bằng phẳng hơn.

Tương Nam Lý nhìn thấy một bức tượng Phật bị bỏ hoang.

Anh không rành về Phật giáo, có lẽ bức tượng này là bức tượng đá Quan Âm.

Bức tượng nằm chỏng chơ trên mặt đất, gương mặt hướng lên trời, biểu tình từ bi thương người trước sau như một. Tuyết đọng trên mặt bức tượng, sau đó tan ra, chảy dọc xuống như hai dòng nước mắt.

Thật khó tưởng tượng ra được tâm trạng của những người trước đây di chuyển bức tượng này từ chỗ khác đến nơi mình ở.

Cầu thần bái phật để mong chờ một kiếp sau hạnh phúc ư?

"Tới nơi rồi." Tân Truy thả Tương Nam Lý xuống, xoa bóp cánh tay hơi tê, hắn tiến lên, gõ lên vách đá: "Chị Yên ——"

Dù ở trong núi sâu, thanh âm của hắn cũng rất nhẹ nhàng.

Vách đá bên cạnh tượng Phật rung lên một chút, một cánh cửa đá lõm xuống, một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu hồng xuất hiện, thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng về rồi. Nhanh lên, nguồn điện của đội trưởng sắp cạn."

Không giống với màn đêm ở bên ngoài, ở trong hang núi lại có đèn điện.

Bản năng của con người luôn hướng về phía ánh sáng. Tương Nam Lý thừa nhận, khi nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện cùng với ánh đèn, tâm trạng lo lắng, bất an của anh gần như được giảm bớt.

Dù Tương Nam Lý nghĩ anh chỉ kiên trì được nửa chặng đường mà thôi.

"Lúc trước chỗ này là một căn cứ dành cho những người còn sống. Sau đó nhiều người chết quá nên mới bị bỏ hoang." Tân Truy vừa đi vừa giới thiệu.

Hàm lượng không khí trong hang núi không nhiều, cũng may ngoài Tương Nam Lý ra thì hầu hết những người còn lại không có nhu cầu hô hấp quá cao.

Cổn Thạch nói chuyện với người hụ nữ tên Tiểu Yên, cô gật gật đầu, lấy một bình dưỡng khí từ hộp tiếp tế trong góc ra nối vào với bộ đồ phòng hộ của Tương Nam Lý.

Cảm giác bỏng rát trong phổi được làm dịu đi.

Cuối cùng Tương Nam Lý cũng gặp được người đàn ông cải tạo cơ giới mình cần giải cứu.

Tương Nam Lý thừa nhận, anh sửng sốt 3 giây khi nhìn thấy mái tóc vàng quen thuộc xuất hiện.

"Đây là đội trưởng của chúng tôi, tên là Tu." Tân Truy giới thiệu đầy súc tích, có vẻ như hắn có chút khó chịu, giọng điệu cũng trầm trầm: "Anh ấy bị thuốc hóa học ăn mòn."

Vẻ ngoài của Tu trông thật khủng khiếp.

Người đàn ông nằm liệt trên một tấm ván gỗ đơn sơ, được người khác di chuyển ra ngoài.

Trên cổ Tu cố định bằng một thiết bị cơ bản, phần thân dưới đến thắt lưng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một bắp tay bên cánh tay trái, dây điện lỏng lẻo nằm rải rác xung quanh.

Lớp da nhân tạo đã bị đốt cháy và có màu đỏ giống như người biến dị. Cả người từ trên xuống dưới chỉ còn lại một gương mặt anh tuấn là hoàn chỉnh.

Trái tim điện tử màu xanh lam to cỡ một nắm tay đang phập phồng trong lồng ngực người đàn ông. Đó cũng là nguồn năng lượng trung tâm của người cải tạo cơ giới.

—— Đây thật sự là người sống?

Tương Nam Lý vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.

Có vẻ Tu vẫn tỉnh, đôi mắt vẫn còn chuyển động. Đôi mắt xanh vô cảm từ từ hướng đến gương mặt của Tương Nam Lý.

Tương Nam Lý nghĩ anh nhận ra đây là ai.

Là điều tra viên đã cứu anh từ khoang đông lạnh sau đó mang anh đến bệnh viện.

À, còn tặng anh miễn phí một túi thuốc gien.

Tác giả có lời muốn nói:

Alpha: Người nhân bản không cương được.

Tương Nam Lý: Cyber cũng không có.

[ Bổ túc thông tin ]

(*) Vòng đồng tử: vòng sáng nhỏ trong mắt, tồn tại vĩnh viễn. Có thể được che đậy bằng kính áp tròng. Là kí hiệu của người nhân bản.

(*) Người nhân bản: Xem thông tin trong nội dung chương 7 để biết cụ thể hơn.

(*) Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen: một tổ chức ngầm hoạt động trên mặt đất. Hầu hết các thành viên đều là những người còn sống trên mặt đất và trải qua quá trình cải tạo gien, có thù với người dân dưới thành phố ngầm, bị nghi ngờ là được quân đoàn cyber viện trợ, thực hiện nhiều cuộc tấn công trên mặt đất.

08.01.23

hụ hụ người nhân bản giống như K. trong Blade Runner quá