Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 7



Tiêu Tễ không nói gì.

Hắn đi về phía cửa, vừa đi vừa cởi áo blouse trắng trên người, phủ lên thi thể đứa trẻ bị tên tù nhân lột sạch quần áo.

"Ngủ ngon, mơ đẹp."

Hắn nhẹ nhàng nói, chạm vào khóe miệng đang nhếch lên của đứa trẻ.

Một vật cứng được được giấu trong miệng đứa trẻ—— giống như một chiếc chìa khóa.

Có tới hai chìa khóa để rời khỏi mật thất! Cái thứ nhất được giấu trong bụng Trần Thừa, một cái khác, lại được giấu trên thi thể của đứa trẻ được mặc quần áo. Trần Thừa cũng không thực sự như Quỷ Tước nói, một chút đồ vật cũng không quyên tặng, ít nhất là vì làm bộ, hắn cũng vì mấy đứa nhỏ ở vùng núi mà quyên góp một ít đồ vật, đây là chút thiện ý còn sót lại của hắn.

Một chút thiện ý này cũng để lại cho anh ta một lối thoát cuối cùng, đáng tiếc là Trần Thừa không thể nắm bắt lấy cơ hội này.

【!! Hắn đã sớm biết từ khi hắn kiểm tra thi thể rồi nhỉ! Nhưng mà một chút hắn cũng không thèm nói. 】

【 Khả năng quan sát và suy luận thực sự rất mạnh!!! Nếu có thể sống sót, liệu cậu ta có thể tham gia chiến dịch thủ lĩnh tân sinh năm nay không? 】

【 Tên học sinh mới này...... thà cứu một tên sát nhân đã giết mẹ mình còn hơn là một "nhà từ thiện", thật sự rất thú vị đấy...... Tui rất tò mò, ở trong lòng hắn, tiêu chuẩn đánh giá xem một người có đáng được hắn cứu hay không sẽ là gì? 】

【 Các người nghĩ học sinh năm nhất này khi vào học viện sẽ là cái dạng nào? 】

【 Thấy chết mà không cứu, sợ không phải là hạng tốt lành gì. 】

【 Bây giờ nói mấy lời này có ích lợi gì? Chờ cậu ta sống được đi hẳn nói. 】

"Đi thôi." Tiêu Tễ đứng lên, thân hình mảnh khảnh cao gầy giống như cây tùng.

Bọn họ vừa mới tiến vào hầm, cánh cửa hầm phía sau họ khép lại với một cái rầm.

Xung quanh chìm vào bóng tối mù mịt, duỗi tay cũng chẳng thấy năm ngón. Khi bọn họ dần đi xuống, những bóng đèn sợi đốt mờ mờ bắt đầu xuất hiện xung quanh họ, làm họ miễn cưỡng thấy được đường đi.

Đoạn Văn Chu cười tủm tỉm cùng hắn nói chuyện.

"Anh Tiêu, sao anh đoán được còn một cái chìa khóa ở nơi khác thế?"

Tiêu Tễ cụp mắt xuống.

"Không đoán được, dù sao tôi đâu phải là thần thánh."

"Nhân tiện, tôi trả lại áo cho cậu này."

Tiêu Tễ cởi ra cái áo hoodie màu vàng nhạt.

"Không sao mà, em không lạnh! Anh Tiêu cứ mặc đi."

Đoạn Văn Chu vì để chứng minh mà nắm lấy tay Tiêu Tễ, tay cậu ta nóng rực, mang theo nhiệt độ như thiêu đốt chỉ có ở thiếu niên.

"Wao, anh Tiêu, tay anh lạnh quá, để em giúp anh sưởi ấm."

Bàn tay lạnh như băng của Tiêu Tễ bị cậu bao phủ, cẩn thận ủ ấm.

Ngón tay Tiêu Tễ không thích ứng được run lên một chút, nhìn gương mặt tươi cười chân thành của cậu, rốt cuộc cũng không gạt tay ra.

"Cảm ơn." Hắn nói.

"Ui trời, sao anh khách sáo với em thế! Em chỉ hy vọng có thể giúp đỡ anh Tiêu một."

Đoạn Văn Chu lôi kéo tay Tiêu Tễ, cười như một con chó Husky mới cướp được miếng xương.

Bọn họ đi dọc theo các bậc thang ước chừng mười phút và bước vào một căn phòng đầy giường bệnh. Trên giường treo lủng lẳng những bình truyền nước biển trống rỗng, loang lổ những vết máu đã phai màu, vài chiếc giường bệnh hoen gỉ được phủ một lớp vải trắng bẩn thỉu, dưới lớp vải trắng có những chỗ phồng lên, như thể có thứ gì đó đang nằm ở đó.

Còn chưa kịp cẩn thận quan sát, ngọn đèn sợi đốt vốn đã mờ ảo trên đầu đột nhiên chập chờn.

Giọng nói của Quỷ Tước truyền đến từ loa phát thanh của bệnh viện.

"Cảm ơn biểu hiện xuất sắc của các vị trong mật thất lần trước, tôi rất hài lòng.

Trong mật thất này, mọi người sẽ trải qua chu kỳ chuyển giao ngày và đêm.

Ban ngày tuyệt đối an toàn, trong đêm đen, người mà các bạn không muốn nhìn thấy nhất sẽ xuất hiện trước mặt bạn.

Giải pháp duy nhất là thắp một ngọn nến trắng, hoặc là —— trốn đi, đừng lên tiếng.

Ha —— im lặng, bọn họ tới rồi......"

Âm thanh của chuông báo cháy kèm theo những tiếng hét chói tai từ hư không vang lên, Tiêu Tễ nhìn thấy tấm vải trắng phồng lên trên giường bệnh run lên, đồ vật phía dưới không tiếng động biến mất.

Đồng thời, một hơi thở lành lạnh phả vào gáy Tiêu Tễ. Trong bóng tối, Tiêu Tễ có thể cảm nhận được một lồng ngực rắn chắc không chút độ ấm áp vào lưng mình, ôm lấy hắn từ phía sau. Những ngón tay thon dài và lạnh lẽo gõ vào xương sườn trước ngực hắn như đang chơi piano.

Thứ đó phát ra tiếng thở dài mãn nguyện và thốt ra một tiếng trầm thấp.

"Cuối cùng cũng tìm thấy em, cục cưng yêu quý của anh......"

Con ngươi Tiêu Tễ bỗng nhiên co rút lại.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, cơn ác mộng đã từng quấn lấy hắn nhiều năm, thế nhưng lại lấy phương thức này xuất hiện trước mặt hắn.

Tiêu Tễ không có giãy giụa, hắn đã sớm đoán được lấy sức lực của chính mình, dùng hết sức cũng không thể thoát ra. Hoặc là nói —— người nọ không còn là người nữa, mà càng giống như...... quỷ hồn!

Cảm giác được hơi thở của thứ kia cách càng ngày càng gần, cổ áo bị thổi bay, làn môi mềm mại lạnh lẽo rơi xuống gáy hắn, vừa lưu luyến vừa hung ác.

"Bảo bối, tôi chờ em...... Tới bồi tôi......"

Rất nhanh ánh đèn lại sáng lên, Tiêu Tễ đứng tại chỗ, lạnh lẽo sau gáy tựa hồ còn chưa tiêu tan.

Tim đập hơi nhanh.

Tiêu Tễ biết đó là ai, người này từng là một bệnh nhân của hắn, anh ta đã yêu hắn một cách điên cuồng khi hắn là bác sĩ tâm lý của anh ta, nhưng tình yêu của người nọ lại cực kỳ điên rồ và bệnh hoạn. Sau nhiều lần tỏ tình liên tục thất bại, người nọ cuối cùng rủ hắn ra ngoài xem pháo hoa lần cuối.

Khi Tiêu Tễ ra tới, hắn nhìn thấy trên người bệnh nhân phủ đầy dầu hỏa, trên tay cầm một cái bật lửa.

"Em yêu, để anh mời em...... xem pháo hoa. Hy vọng, em sẽ thích nó."

Nói xong, người nọ không chút do dự bật công tắc bật lửa. Ngọn lửa tỏa ra từ hai tay hắn bắt đầu lan ra, ngọn lửa liếm láp máu thịt hắn, nuốt chửng vô số lời yêu thương ngon ngọt hắn đã nói nhưng không được đáp lại, cắn nuốt đôi mắt thâm tình của hắn.

Cuối cùng, chỉ còn lại một bộ xương khô héo.

Đây là màn pháo hoa huy hoàng cuối cùng hắn tặng cho người mình yêu.

Tiêu Tễ thở ra một hơi, theo bản năng vuốt ve viên ngọc ẩn bên trong cổ áo.

Khi mở to mắt ra lần nữa, Tiêu Tễ đã khôi phục lại vẻ ngoài bình tĩnh và tự chủ. Bởi vì một số lý do về thân thể, hắn không thể cảm nhận được những cảm xúc chính xác như một người bình thường, bất kỳ cảm xúc ấm áp và hạnh phúc nào mà Tiêu Tễ nhận được đều là nỗi buồn chán và điên cuồng.

Những cảm xúc tích cực của hắn bị đảo ngược, hắn không thể cười, không thể vui sướng, càng không thể yêu một người. Hắn đến với thế giới này, chưa bao giờ cảm thấy được sự hạnh phúc. Thế giới này chỉ mang đến cho hắn...... bi thương vô tận cùng thống khổ.

Cho đến khi hắn gặp được "người thầy" của mình, "thầy" dạy hắn rất nhiều rất nhiều điều, khoảng thời gian ở bên "thầy" là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn. Chỉ là sau này......

Cảm xúc bi thương lại lần nữa trỗi dậy, cũng may Tiêu Tễ đã học được cách khéo léo kìm nén những cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Vưu Lâm rơi lệ đầy mặt, trong miệng lẩm bẩm "Mẹ", Đoạn Văn Chu lại cười tươi hết cỡ, khóe miệng nhếch lên nhìn khoảng không trước mặt, như thể đang nói chuyện với ai đó.

"Vừa rồi các người nhìn thấy cái gì?" Tiêu Tễ hỏi.

Vưu Lâm: "Mẹ..... của tôi."

Đoạn Văn Chu: "Chỉ là mấy người bạn cũ lâu ngày không gặp, gặp lại thật khiến cho người ta tinh thần vui vẻ!"

Tiêu Tễ không có truy vấn.

Bọn họ đi về phía phát ra tiếng hét vừa nãy, đi qua một cánh cửa và đi xuống bậc thang, tiến vào sảnh đăng ký của bệnh viện.

Người nữ ngồi dưới đất la to, chỉ tay về phía người nam: "Không không, không phải tôi giết anh! Là hắn giết! Là hắn giết anh!"

Người nam vẻ mặt phẫn nộ, lớn tiếng mắng cái gì đó.

Tên tù nhân hung tợn nắm lấy dao mổ, đâm loạn trên mặt đất.

Tiêu Tễ lúc này đã minh bạch.

Bảy người tham gia trò này, tất cả đều đã từng cố ý hoặc vô ý giết người! Vừa rồi, những người đã chết vì họ xuất hiện trước mặt họ —— dưới dạng linh hồn.