Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 24



Bức ảnh siêu âm B là nơi họ bắt đầu nên chỉ mới có hai màu đen trắng. Bọn họ không thể tìm thấy lối ra là vì đó không phải là thế giới thực.

Chính vì thế mà Tiêu Tễ dễ dàng nghĩ đến studio chụp ảnh kỳ lạ đó -- dù sao thì ở thời này, việc xuất hiện studio chụp ảnh trong công viên giải trí là điều không nên có.

Studio đó tượng trưng cho bệnh viện nơi các em bé được sinh ra, và con đường dẫn đến thế giới thực là chụp ảnh.

"Vậy bây giờ chúng ta --"

Người nam nhìn quanh, nơi này vẫn là công viên giải trí.

Ở thế giới thực, ngoại trừ màu sắc bên ngoài, bố cục ở đây gần như giống hệt thế giới trong ảnh kia, vòng đu quay vẫn không tiếng động mà lặng lẽ quay, biến số nhà trên nhà ma vẫn đang nhấp nháy ánh đèn, gương mặt ma quái đang hướng về phía họ nở một nụ cười đẫm máu.

Chỉ có điều, mọi thứ ở đây đều nhuốm một màu đỏ tươi, như thể mới vừa được ngâm trong máu xong.

Ngay đối diện đầu cầu, lúc này có hai cánh cửa đỏ tươi mở rộng ra, dẫn vào một vùng đất đen cằn cỗi, đúng như Quỷ Tước đã nói:" Lối ra đã mở cho các người."

Hắn thật sự không nói dối, chỉ là muốn tìm thấy thì phải đến được thế giới thực.

Vẻ mặt Vưu Lâm hưng phấn, hắn cứ tưởng mình chắc chắn phải chết ở đây, chỉ là không nghĩ tới ở giây phút cuối cùng lại có thể tìm được lối ra.

"Cuối cùng chúng ta cũng có thể rời đi!"

Cả bọn đi về phía cửa.

Một em bé toàn thân đầy máu đứng giữa đường, tò mò nhìn họ bằng đôi mắt đen láy.

"Em là Bảo Bảo à? "

Tiêu Tễ ngồi xổm xuống hỏi nó.

Đây hẳn là con của đôi vợ chồng tù nhân kia, đứa trẻ chết non khi mới được bảy tháng tuổi.

Đứa trẻ gật gật đầu, ngập ngừng muốn nắm lấy tay hắn.

"Anh là ba em hả? Anh đến đây để đưa em đi à?"

Tiêu Tễ: "Không phải."

Đôi mắt của đứa bé chợt tối sầm xuống, hai dòng máu chảy xuống gương mặt trắng nõn mềm mại.

Nó khóc lớn.

"Em đã đợi ở đây rất lâu rồi, nhưng mà ba mẹ em vẫn chưa đến đón nữa."

Sau khi nghe những lời đó, Tiêu Tễ đã hoàn toàn hiểu được nội tình của mật thất này.

Chủ nhân mật thất quả thật là đứa con chết non của gã tù nhân.

Mật thất của đứa trẻ được xây dựng giống như một công viên giải trí dựa trên tử cung của người mẹ. Để tăng độ khó của cuộc thi, Quỷ Tước đã thay đổi địa điểm ban đầu của họ thành công viên giải trí trong ảnh.

Tiêu Tễ lục lọi trong túi và lấy ra một bức ảnh màu sắc rực rỡ từ trong đó.

Trong tấm ảnh, vợ chồng tù nhân đang mỉm cười hạnh phúc, trong mắt họ tràn đầy khao khát về tương lai.

Họ hoàn toàn không nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Hắn đưa bức ảnh cho đứa bé.

"Đây là ba mẹ của em."

Bé con rất vui mừng, miệng cười toe toét nhìn đi nhìn lại tấm ảnh.

"Vậy..... Họ có nói cho anh biết chừng nào họ sẽ đến đón em về nhà mới không?"

Tiêu Tễ im lặng một chút rồi chống đầu gối đứng dậy, mái tóc đen buông xõa che khuất đôi mắt, một cảm xúc khó giải thích lóe lên trong đôi mắt trong veo của hắn.

"Bọn họ sẽ không bao giờ đến."

...

Mật thất thứ năm kết thúc, họ bị dịch chuyển vào mật thất thứ sáu ngay sau khi rời khỏi công viên giải trí. Lúc này, số lượng thí sinh đã thay đổi từ bảy người ban đầu thành bốn người, Trần Thừa, người đàn ông mặc vest chết trên nền trời tuyết, gã tù nhân chết trong bệnh viện và Thôi Trinh, người đã chết dưới con dao của chồng mình.

Trong số bốn người còn sống, có ba người bị thương.

So với những mật thất trước đây thì mật thất lần này cực kỳ bình thường, nơi này chỉ là một biệt thự rộng lớn được trang trí lộng lẫy, có phần cổ kính. Cửa chính căn biệt thự bị khóa chặt bằng dây xích, tất cả các cửa sổ đều không thể mở được.

Giữa phòng khách là một chiếc bàn gỗ dài rộng có khăn trải bàn bằng ren trắng rũ xuống, trên bàn đầy những món ngon xa hoa. Các món ăn trông rất đẹp mắt, khiến người ta không nhịn được muốn bỏ vào miệng.

Bốn người bọn họ đã không ăn bất kỳ thức ăn nào kể từ khi kết thúc mật thất thứ hai và giờ đã đói cồn cào.

Nhưng lần này giám khảo hình như đến muộn, bọn họ đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy Quỷ Tước đi ra thông báo quy tắc của mật thất, nhìn món ăn thơm phức hấp dẫn trước mặt, ngay cả Vưu Lâm cũng không nhịn được.

Vưu Lâm do dự ngồi xuống, run rẩy dùng đũa gấp một miếng đồ ăn, trong tích tắc liền đưa vào miệng.

Chết thì chết.

Trước khi chết phải ăn cho no! Phải làm một con ma no nê!

Thức ăn ngon đến mức khi hắn định lần thứ hai gắp đồ ăn thì phát hiện đĩa trước mặt đã hết sạch.

Đối diện với hắn, hai má Đoạn Văn Chu đang phồng lên vì thức ăn, đối diện cậu ta đã có hàng chục đĩa thức ăn trống rỗng. Thấy hắn đang nhìn, cậu kéo kéo đĩa chất đầy đồ ăn ra trước mặt như đang bảo vệ đồ ăn.

Vưu Lâm:......? Đại ca, anh đó giờ ăn mạnh vậy đó hả?

Tiêu Tễ không nghĩ rằng những món ăn này bị động tay động chân.

Hắn đã có một sự hiểu biết nhất định về mức độ độc ác của Quỷ Tước và triết lý mà hắn ta luôn tin tưởng, Quỷ Tước tin vào Thuần Bạch Chi Chủ với thứ gọi là " cứu chuộc tội lỗi". Ba người chết trước đó đều chết vì "tội ác" của chính mình hoặc do từ đồng đội hạ thủ.

Nếu thực sự bị đầu độc thì cách chết này thực sự rất buồn cười, kiểu chết đó cho dù viết thành tiểu thuyết kinh dị hạng ba thì cũng sẽ bị độc giả mắng.

"Anh Tiêu, tâm trạng anh có vẻ không được tốt lắm."

Đoạn Văn Chu ngồi xuống cạnh Tiêu Tễ, gấp rau củ vào dĩa của mình.

Tiêu Tễ dùng ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo cầm đôi đũa nhìn bàn ăn lớn trước mặt, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.

"Không sao, chỉ là nhớ lại một số việc lúc trước thôi."

"Nói đến cái này!"

Đoạn Văn Chu nhấp một ngụm nước ô mai.

"Trước khi mật thất kết thúc, anh Tiêu, tại sao anh không nói gì đó để lừa đứa bé, nhìn nó thật đáng thương! Chưa được sinh ra thì nó đã chết rồi!"

"Tôi chỉ là không thích nói dối." Cho dù đó là lời nói dối thiện ý, đấy cũng là lừa gạt.

"Waoo, anh Tiêu đúng là người có tinh thần giác ngộ cao! Em cũng muốn theo anh học tập!"

Tiêu Tễ cụp mắt xuống, trầm mặc.

Điều hắn không nói là đứa bé khiến hắn nhớ đến chính mình lúc trước.

Hắn không thích lừa dối người khác, chỉ vì đã bị lừa quá nhiều.

Viên ngọc trên ngực bỗng thấy nóng nóng, Tiêu Tễ ổn định lại hơi thở.

Đúng lúc bọn họ đã gần no nê thì Quỷ Tước mới đến.

Giọng hắn vang lên từ âm hưởng của căn biệt thự.

"Xin chào mọi người ~

Tôi rất vui khi thấy các bạn thích bữa ăn tôi chuẩn bị cho các bạn~

Ui một, hai, ba, bốn...... Sao còn có bốn người cơ chứ! Bạn biết đấy, đây là mật thất áp chót rồi ~ Nếu cả bốn người cùng ra ngoài thì sẽ có chuyện xảy ra mất."

Tiêu Tễ nuốt đồ ăn vào miệng, không ngẩng mặt lên.

"Vậy lần này ngài lại nghĩ ra chiêu gì mới?"

"Sao có thể chứ!" Quỷ Tước cười điên cuồng.

"Tôi là một giám khảo cực kỳ công bằng. Là giám khảo mà các thí sinh luôn có thể tin tưởng!"

Hắn ta đổi chủ đề và bắt đầu nói đến quy tắc của mật thất lần này.

"Tôi có thể cá rằng mật thất này chắc chắn là mật thất đơn giản nhất mà các bạn từng trải qua!"

Chỉ cần các bạn ở trong biệt thự này qua một đêm, cánh cửa mật thất sẽ tự động mở ra! Các bạn có thể ra khỏi đây rồi, thế nào, có phải thực sự rất rất đơn giản không?"

Đoạn Văn Chu sợ bị hắn hố, vừa nghe được lời này, cậu hình như lại nhìn thấy trước mặt có cái hố lớn đang chờ bọn họ nhảy vào.

"Ngoại trừ phải " ngồi ngốc" ở đây, ngài còn có yêu cầu gì khác không?"

"Ha ha, rất đơn giản ~

Mỗi người các người phải rút ra cho mình một cái thẻ thân phận, trong khoảng thời gian ở đây các người phải diễn vai trên tấm thẻ của mình, trong đêm nay, các người phải diễn theo kịch bản đã đề ra.

Cho nên, hãy rút thẻ thân phận của mình đi!"

Bốn tấm thẻ đen chợt xuất hiện trên bàn, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, mặt sau có in họa tiết hoa hồng trắng.

"Anh Tiêu tới trước đi!" Đoạn Văn Chu nói.

Tiêu Tễ rút tấm thẻ đầu tiên, Đoạn Văn Chu lấy tấm thứ hai, người nam và Vưu Lâm chia hai tấm còn lại.

Đoạn Văn Chu mở thẻ thân phận của mình.

【 Diễn viên phim kinh dị [Biệt thự lúc nửa đêm]

Vai: Nam chính

Giới thiệu bối cảnh: Bạn và [vợ] mới kết hôn, theo lời mời của một [người bạn] đam mê khám phá những điều kì bí, bạn và vợ đã đến một ngôi nhà ma ám khét tiếng để khám phá. Bạn cũng đã mời một người địa phương làm [hướng dẫn viên] cho mình.

Có rất nhiều tin đồn về ngôi nhà ma ám này, nhưng có một điều có thể chắc chắn là đã có một người chết ở đây. Bạn sẽ dành một đêm ở đây để chứng minh rằng những tin đồn này đều là sai sự thật.

Ngay khi bạn đang thu dọn túi ngủ và chuẩn bị nghỉ ngơi, bạn phát hiện cửa biệt thự đột nhiên bị khóa từ bên ngoài, ngay cả cửa sổ cũng không thể mở được, bạn bị mắc kẹt trong ngôi nhà ma ám này!

Các người.... liệu có thể sống đến ngày mai? 】

"Tôi là nam chính á?"

Cậu đọc lại phần giới thiệu một lần nữa và nhìn ba người còn lại đang có mặt ở đây.

"Chờ một chút, bối cảnh hình như nói rằng trong vở kịch này còn có một nữ chính? Nhưng mà chúng ta đều là đàn ông, ai đóng vai này được chứ....."

Vị bác sĩ tuấn mỹ yên tĩnh ngồi trên ghế, trong tay cầm tấm thẻ.

Tiêu Tễ: "Là tôi."

Đoạn Văn Chu:!!! Đờ mờ!

Đầu óc cậu nhất thời bị đình công, choáng váng nhìn gương mặt Tiêu Tễ.

Cậu mở miệng nói: "Vợ.. vợ ơi?"

Đoạn Văn Chu kịp phản ứng, mặt đỏ bừng cả lên.

"Ha ha ha xin lỗi, em nhập vai nhanh quá."

Tiêu Tễ cụp mắt xuống không nói gì, Quỷ Tước đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

"Sáng mai khi đồng hồ điểm sáu giờ, cửa biệt thự sẽ tự động mở ra, cho nên các ngườì chỉ cần sống sót qua đêm nay - đã là diễn, tất nhiên không thể thiếu khán giả thân yêu nhất của chúng ta!

Xin hãy để tôi giới thiệu với các bạn!"

Vừa dứt lời, những bóng đen tròn hoặc dài từ trên tường biệt thự mọc ra trên mặt đất. Những cái bóng đen này trên thân có những sợi nấm mảnh mai màu đen, sau khi sợi nấm phân tán, thấu kính phía dưới và ống kính bên hông lộ ra.

Những thứ được khoan này hóa ra là những chiếc máy ảnh có nhiều kiểu dáng khác nhau!

Điều khiến mọi người kinh hoàng hơn nữa là những chiếc máy ảnh này không hoàn toàn là máy móc, một số có một nhãn cầu khổng lồ được khảm trên ống kính, và một số có thịt màu đỏ tươi ngoằn ngoèo trên ống kính và bánh xe xoắn. Một số trường hợp khác, có miệng người mọc ra từ cái micro, lộ ra phần nướu sắc nhọn đỏ như máu, tạo nên cảnh tượng kinh hoàng.

Tất cả ống kính của những chiếc máy quay bằng xương bằng thịt này đều nhắm vào bốn "diễn viên chính" ở giữa, họ bắt đầu xem và quay phim bằng "đôi mắt" của mình.

Cùng lúc đó, có tiếng thì thầm vang lên như có người đang ngồi xổm trong góc nói chuyện.

[Thật tuyệt, có phim mới để xem! Vui quá!]

[A, lần này là phim kinh dị. Tôi thích nhất phim kinh dị! Tôi muốn nhìn thấy máu và người chết!]

[Lần này có hai diễn viên rất đẹp trai!]

[Tôi thích vẻ đẹp lạnh lùng của anh chàng đang ngồi trên ghế, đôi mắt của anh ta đẹp quá, nếu đào ra chắc chắn sẽ đẹp hơn.]

[Người đẹp đến đóng phim kinh dị! Hehe, hehe, tôi thật sự càng ngày càng mong chờ. ]