Dư Vị Không Lối Thoát

Chương 49: Ngã bệnh



Chẳng biết cuộc vui này bao giờ mới dừng lại, chỉ thấy Hỉ Ái sao một lúc đã ngất liệm đi từ lâu...

*****************

Sáng hôm sau.....

Trong căn phòng khách sạn rộng lớn. Nội thất nơi đây được trang trí một cách tinh tế đến ngay ngất lòng người. Dưới sàn là chiếc váy cưới trắng tinh mê hoặc, bên cạnh là bộ vest đen bị nhàu nát không thương tiếc. Trên chiếc giường chỉ dành riêng cho đêm tân hôn, nam nhân thân hình rắn chắc gương mặt đẹp như tượng thần đang thương xót ôm lấy thân thể kiều diễm của thiếu nữ nằm bên cạnh.

Hỉ Ái giờ đây vẫn còn đang ngủ, cơ thể được đối phương mặc lên một chiếc áo choàng tắm mỏng manh cho đỡ đi cảm giác lạnh. Tuấn Hạo đã thức dậy từ lâu, suốt đêm anh cứ ôm chầm lấy Hỉ Ái thật chặt sợ rằng cô sẽ chạy đi mất.

Thấy Hỉ Ái vẫn còn đang ngủ say, Tuấn Hạo tựa đầu mình lên phần lưng trắng trẻo của cô, say sưa hôn lấy hôn để như đã thèm khát từ bao giờ.

_Hỉ Ái, từ giờ em không được đi đâu nữa.

**************

Ba tiếng sau, lúc này đã tám giờ sáng, Hỉ Ái mệt mỏi vẫn chưa thể tỉnh dậy. Tuấn Hạo thấy cô muốn ngủ cũng đành im lặng để cô ngủ thêm. Nam nhân từ từ rời khỏi giường, bước chân vào nhà tắm. Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống lách tách....phải hơn nửa tiếng sao anh mới bước ra

Lúc này trên người Tuấn Hạo chỉ choàng một chiếc khăn tắm ngang eo. Cơ bụng rắn chắc vạn người mê bộc lộ khiến bao cô gái đã say đắm dưới chân của anh. Những giọt nước chảy dài từ tóc anh xuống càng bộc lộ nên sự quyến rũ vốn có.

Tuấn Hạo chầm chậm tiến đến gần Hỉ Ái, bàn tay thon thả cẩn thận vuốt ve gương mặt nhỏ bé của cô. Điều bất thường liền diễn ra, cả cơ thể cô nóng đến lại thường, hai má đỏ ửng đến đáng thương. Ngay cả việc hô hấp thuận lợi cũng khó khăn. Tuấn Hạo thấy tình hình không ổn liền nhất máy gọi điện cho quản gia Hạ.

_Mau cho bác sĩ đến khách sạn tiệc cưới Mân Hoa, không được chậm trễ quá 10 phút, đặt biệt, không được để tên bác sĩ phiền phức đó bie.....

Bỗng nhiên cửa phòng được mở ra, Dạ Minh Sơn ung dung bước vào như nhà riêng của mình, gửi lời chào đến đôi nam nữ đang tình tứ theo thói quen.

_Ồh, xử lí xong rồi à, đêm qua cảm giác thế nào, bệnh liệt dương chắc hẳn có cải thiện nhiều rồi chứ.

Tuấn Hạo vừa thấy Dạ Minh Sơn đến liền vội vã kéo chăn che đậy cơ thể của Hỉ Ái. Miệng thì không ngừng quở trách Dạ Minh Sơn tại sao lại biết chỗ mà đến đây.

_Sao dám tự ý vào đây?

_Á...à đừng căn thẳng, bác Hạ yêu dấu có kể sơ qua, tìm hiểu chút ít là biết đấy mà, nhân viên ở đây cũng thật dễ thương, nói sơ qua mấy câu đã đưa mình chìa khoá vào phòng.

_Mau cút đi!



_Thôi nào, Hỉ Ái cô nương đang bệnh phải không, mình mới nghe bạn nói vậy mà. Mau đưa mình khám bệnh cho nào.

_Đừng nhăn nhó nhìn mình thế chứ, bệnh này mà để lâu thì không hay đâu.

Tuấn Hạo nghe Dạ Minh Sơn thuyết phục liền bất đắt dĩ mà đồng ý. Lòng thầm rủa sao tên khốn này nhiều chuyện thế, anh còn chưa động tay mà hắn đã động thủ rồi.

_Sao cũng được, nhanh lên đi.

Dạ Minh Sơn thấy đối phương đồng ý liền hí hửng lao đến xem tình trạng của Hỉ Ái. Chiếc chăn bông êm ái được kéo xuống khỏi người cô để lộ ra chiến tích hãi hùng đêm qua của Tuấn Hạo. Những đốm xanh đốm đỏ chạy dọc trên cổ của cô. Dạ Minh Sơn nhìn thấy liền không kìm được máu cà khịa của mình

_Ây da... Quả là một đêm hãi hùng à nha, chắc Hỉ Ái cô nương bị dày vò không thương tiếc rồi.

_Cái tên này thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đúng là đồ ác nhân biến thái.

_Ngậm miệng lại mà khám nhanh lên một chút.

_Hazzzz đừng nóng vội như thế chứ.

Dạ Minh Sơn liết nhìn sang một chút, đưa tay đặt nhẹ lên trán của Hỉ Ái rồi lấy một viên thuốc từ trong túi áo khoát ra mà đưa cho Tuấn Hạo.

_Cho cô ấy uống thuốc sẽ khoẻ nhanh thôi, chỉ có điều...cô ấy sẽ phải ngủ rất lâu mới khoẻ lại được.

_Xong rồi thì biến đi.

_Tao không làm gì không công cả.

_Muốn gì thì mau nói.

_Trên cương vị là một bác sĩ, khi nào Hỉ Ái cô nương tỉnh dậy thì phải gọi tao đến.

_Nhiều chuyện thì cứ thẳng thắn, đừng nên nhiều lời.

_A...bạn muốn nghĩ sao cũng được... thôi...trả lại sân khấu cho bạn, mình đi trước đây.



Dạ Minh Sơn sao khi bị nói trúng tim đen liền tìm hướng tẩu thoát...Tuấn Hạo thấy cái "bóng đèn" sáng chói kia rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, coi như vấn nạn trước mắt đã trôi qua.

_Hỉ Ái...tôi xin lỗi, tôi làm em phải mệt mỏi rồi.

Tuấn Hạo nhẹ nhàng đỡ phần cổ của Hỉ Ái lên, sao đó cho viên thuốc vào trong miệng cô mà nuốt xuống. Tay phải liên tục xoa đầu vuốt ve cô say đắm...

_Hỉ Ái...tôi yêu em.

**************

Ba mươi phút sau, theo sự sắp xếp của Tuấn Hạo, quản gia Hạ đã cử người lái xe đến đón anh và Hỉ Ái. Còn căn dặn phải đậu xe ở một nơi ít người để tránh đi thị phi.

Hỉ Ái nằm gọn trong vòng tay của anh mở mắt từ từ tỉnh dậy. Cả người đau nhứt đến kiệt sức, cô muốn cất giọng để nói lên điều gì đó nhưng cơ thể lại không cho phép.

_Hỉ Ái...không sao,em sẽ mau khoẻ thôi.

**************

Một tiếng sao, tại toà biệt thự nguy nga tráng lệ trực thuộc quyền sở hữu của Trương gia, Tuấn Hạo đã đưa cô đến một ngôi nhà mới để phòng ngừa trường hợp cô tìm đường mà bỏ trốn khỏi anh.

Toà biệt thự với kiến trúc cổ kính nhưng lại tinh tế đến mê người với gam màu trắng kem sang trọng. Một khi vườn rộng lớn như mê cung cùng muôn vàn cây ăn quả và các loài hoa thơm mát. Kiến trúc đối xứng hoàn hảo cũng là điểm nổi bật của toà nhà này. Đặc biệt bên trong còn có cả hồ bơi riêng nhằm để sử dụng trong những ngày nắng nóng.

*************

Dõi theo bước chân của Tuấn Hạo, Hỉ Ái được đưa đến tư phòng riêng của anh. Trên chiếc giường êm ái, thiếu nữ xinh đẹp vẫn say sưa ngủ không hề biết chuyện gì, có lẽ viên thuốc của Dạ Minh Sơn cho cô đã mang đến tác dụng phụ khó hiểu này

Tuấn Hạo vì để cho cô có không gian yên tĩnh để dưỡng bệnh liền ra ngoài xử lí công việc của mình.

************

Tối hôm đó, tại căn phòng mà cô đang nghỉ ngơi. Hỉ Ái sau khi ngủ một giấc thật dài đã có thể tỉnh lại, cơ thể cô lúc này khoẻ khoắn đến lạ thường. Cảm giác mệt mỏi đau nhức ban đầu cũng đã tan biến hết.

_Đây....đây là đâu vậy...?

_Em tỉnh lại rồi à?