[DraHar] Dưới Những Vì Sao

Chương 15



Harry chạy một mạch về hầm, kéo Draco đi ra ngoài, Draco có hơi bất mãn với hành vi thô lỗ của Harry, những vẫn đi cùng cậu.

"Tôi hỏi cậu, chủng loại của Norbert — rồng Na Uy gai lưng có phổ biến không?" Harry mãi mới buông Draco, xoay người hỏi hắn.

"Hỏi vấn đề này có cần phải chạy xa thế không..." Draco xoa tay, Harry dùng lực rất lớn, hắn bất mãn mà nói thầm.

"Ngay! Trả lời tôi!"

"Được được được, dựa theo sách ghi lại, số lượng rồng Na Uy gai lưng tồn tại chỉ có vài..." Draco đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn Harry, "Hagrid làm sao mà có được quả trứng rồng đó?"

Harry vò đầu, đáng chết, sao cậu lại bỏ qua điểm này! Đang định chạy ra ngoài thì đã bị Draco bắt lấy: "Cậu nói cho rõ ràng! Rốt cuộc là chuyện như thế nào!"

Harry đảnh phải kể lại câu chuyện bác Hagrid uống say, đánh cược thắng được quả trứng rồng với người lạ, "Một người xa lạ thì làm sao có mang theo một quả trứng rồng hiếm như thế, mà còn đúng lúc gặp phải bác Hagrid thích rồng!" Harry nói lèo một hơi.

Draco cái hiểu cái không, nhưng hắn đi theo sau Harry chạy đến nhà Hagrid.

Harry bắt đầu chất vấn Hagrid, Draco nghe toàn bộ cứ như lọt vào trong sương mù, cái gì mà Fluffy, cái gì mà chó ba đầu, cái gì mà dùng nhạc là có thể ru ngủ nó, sao Harry lại trông hoảng sợ đến thế?

Harry lại bắt đầu chạy, cũng mặc kệ Hagrid la hét ở phía sau rằng hãy quên những lời bác vừa nói đi, cũng không đợi Draco có đuổi kịp hay không, một hơi chạy đến tháp Gryffindor, bắt lấy một nữ sinh nhờ cô gọi Hermione ra.

Draco chạy qua chạy lại theo Harry, thở hổn hển, đầu tóc vốn chỉnh tề giờ cũng bung hết cả, rơi rụng ở trên trán. Khi Hermione ra tới cũng là lúc hai đứa vừa thở hổn hển xong.



"Chúng ta cần phải đi tìm thầy Dumbledore mau! Người kia biết cách đối phó Fluffy rồi, bác Hagrid đã bất cẩn nói bí mật này cho người đánh cược quả trứng rồng biết!" Harry kéo Hermione lại muốn chạy đi, lúc này Draco không thể nhịn được nữa: "Dừng lại! Harry Potter! Cậu nói rõ ràng cho tôi! Chuyện con rồng là thế nào!"

Harry đành phải dừng lại, kể toàn bộ câu chuyện kiện từ đầu đến cuối cho Draco nghe, từ chuyện căn phòng bí mật lầu 4 đến Hòn đá Phù thủy trong hầm 713, lại đến chuyện con Bạch kỳ mã bị thương trong Rừng cấm và điều Firenze ám chỉ, đương nhiên là lược qua Snape rồi.

"Cho nên đây là lí do cậu vẫn luôn cảm thấy không yên? Cậu hẳn là đi nói với viện trưởng." Trọng điểm của có chút kỳ quái. Chính là người cha đỡ đầu thân yêu của cậu muốn trộm Hòn đá Phù thủy được chưa.

"Thế là bây giờ người kia sắp đắc thủ, chúng ta cần mau nói với thầy Dumbledore thôi." Hermione đề nghị.

Draco không thể không đuổi theo hai người tiếp.

Ba đứa chạy một mạch, Harry muốn tìm người hỏi văn phòng của cụ Dumbledore ở đâu, nhưng mới thi xong, gần như không còn ai ở lại lâu đài.

"Ba trò đang làm gì ở đây?" Cô McGonnagal nhìn Harry và Draco hỏi một cách bất mãn, đại khái là hai chuyện lần trước làm cô cảnh giác với việc cả hai xuất hiện cùng nhau thế này.

"Chúng con muốn gặp thầy Dumbledore." Hermione đứng dậy.

"Sao các trò lại muốn gặp thầy ấy? Thầy Dumbledore mới rời đi mười phút trước, ngày mai mới trở về." Cô McGonnagal hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Thế Hòn đá Phù thủy biết làm sao bây giờ?" Harry buột miệng thốt ra.

"Cái gì? Làm sao các trò biết?" Cô McGonnagal khiếp sợ.

"... Có người muốn trộm Hòn đá phù thuỷ..." Harry không dám nhìn thằng mắt cô McGonnagal, còn lảng tránh vấn đề của cô.

"Bọn nhỏ, tuy rằng ta không biết các trò làm sao biết chuyện này, nhưng là ta không cho rằng có người ngoài có thể đi vào Hogwarts để trộm nó đi, nó đã được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các viện trưởng."

"Không! Không phải người ngoài! Là Snape!" Hermione đã hoảng loạn đến nỗi không kịp suy nghĩ, mà Harry cũng không kịp ngăn cô bé lại.

"Cái gì? Chuyện này không có khả năng!" Draco và cô McGonnagal cùng lúc thốt, nhưng rõ là giọng Draco nghe giận dữ hơn, Harry vội vàng giữ chặt hắn, bịt miệng hắn lại.



"Nghe, các trò có biết mình đang nói gì không, các trò không thể tùy tiện nghi ngờ giáo sư của trường học được, đặc biệt là trò Potter, đó là viện trưởng của trò." Cô McGonnagal đã không còn kiên nhẫn nữa, "Kỳ thi kết thúc, ta đề nghị các trò ra ngoài phơi nắng đi." Nói xong xoay người rời đi.

Chờ cô đi xa, Draco mới thoát khỏi tay Harry. "Các cậu làm sao dám! Loại Máu bùn này sao lại có thể nghi ngờ cha đỡ đầu của tôi!" Draco tức muốn hộc máu la hét.

"Malfoy!" Harry đề cao giọng, "Chúng tôi đều thấy được!"

Harry đành phải kể lại hết từ đầu, từ việc theo dõi Snape đem trước Halloween, cái chổi mất khống chế trong trận Quidditch, cả chuyện Snape uy hiếp Quirrell.

"Không! Cha đỡ đầu của tôi không thể làm chuyện này được!" Draco tức đến phát run, "Trong trận Quiddictch tôi cũng thấy, khi đó tôi bay đến đã thất rất rõ ràng, khi trái Snitch xuất hiện từ sau đài chủ tịch, tôi nhìn thấy Quirrell vừa nhìn chằm chằm trái Bludger vừa lẩm bẩm, sau đó trái bóng liền bay đến chỗ cậu!"

Harry và Hermione cảm thấy khiếp sợ với những gì hắn kể.

"Thế là khi đó cậu bay qua tới giúp tôi chắn trái Bludger à?" Harry nhận ra giọng mình có hơi mờ mịt.

"Cái gì? Không! Tôi chỉ là thấy trái Snitch rồi không cẩn thận thay cậu ăn một quả đó thôi! Potter cậu đừng tự cho là đúng!" Tuy rằng nói như vậy, nhưng Harry thấy tai Draco hơi hơi đỏ lên, dưới mái tóc vàng bạch kim càng thêm rõ ràng.

"Không, đó không phải điểm mấu chốt!" Hermione bất giác đề cao âm lượng, xong lại hạ giọng đứng sát vào nói, "Mình không cho rằng giáo sư Quirrell... Ờ... có đủ gan dạ với sáng suốt..." Hermione cau mày, cứ như cảm thấy nói một giáo sư như vậy thì không tốt lắm.

"Thế cũng không phải là cha đỡ đầu của tôi!" Draco lại gào lên.

"Ta là cái gì?" Giọng trầm dài vang lên sau ba đứa.

Ba đứa vừa ngẩng đầu lên, Hermione hít hà một hơi, bất giác nấp ra sau lưng Harry. Draco vừa muốn mở miệng, Harry đã vội vàng ấn hắn xuống, bịt miệng hắn lại.

"Không có gì thưa giáo sư, chúng con chỉ là đang bàn xem thời tiết tốt như vậy thì nên đi dạo ở đâu thôi." Harry cười mỉa, tư thế của Draco, biểu cảm của Hermione với những lời này của Harry, thấy thế nào cũng không có đáng tin.

Nhưng mà Snape cũng không truy cứu. "Thật tốt, thời tiết như vậy tụi bay cũng không nên ở trong phòng làm gì, cứ chạy tán loạn khắp nơi như thế sẽ làm người khác sẽ cho rằng tụi bay muốn làm chuyện xấu." Thầy cười với tụi nó bằng một nụ cười kỳ cục, "Tiện nhắc nhở mi một câu, Potter, nếu mi lại không chịu an phận vào lúc khuya khoắt nữa, ta sẽ tự mình đuổi mi đi. Còn bây giờ, chúc các trò buổi chiều vui vẻ." Snape nói xong thì đi lại về phòng giáo sư.

Harry lúc này mới buông Draco ra.



"Potter! Cậu nào có thể! Đó là cha đỡ đầu của tôi!" Draco càng tức giận hơn.

Harry day trán, từ nãy đến giờ, cơn đau rất vất vả để giảm bớt lại có dấu hiệu gia tăng.

"Như vậy, mặc kệ là ai, thầy Dumbledore không ở đây, hắn nhất định sẽ chọn đêm nay để ra tay, chúng ta đến cái phòng lầu 4 đó nhìn xem liền biết là ai thôi mà, tốt nhất là có thể giấu luôn Hòn đá Phù thuỷ trước khi nó bị trộm mất.

"Đi liền đi! Nói cho cậu trước! Không phải là cha đỡ đầu của tôi!"

"Không được! Harry! Bồ nghe thầy Snape nói rồi đó, bồ sẽ bị đuổi học mất!"

"Nếu Voldemort sống lại, chuyện thứ nhất hắn làm sẽ là giết mình, đến lúc đó đuổi hay không đuổi có liên quan gì!" Harry bất giác mà rống ra tiếng, làm Hermione hoảng sợ.

"Xin lỗi Hermione, mình không phải cố ý lớn tiếng với bồ." Harry lấy lại tinh thần, vội vàng nói.

"Bỏ đi, không sao đâu Harry, bồ nói đúng." Hermione nói nhỏ, "Thế chúng ta gặp nhau ở đâu đêm nay?"

"Bồ không nhất định phải tới, mình và Draco hai người là đủ rồi, bị tóm được sẽ bị đuổi học đó."

"Không! Mình sẽ không bị, giáo sư trộm nói với mình, môn của thầy ấy mình được 112 điểm, bọn họ sẽ không đuổi mình được." Hermione kiên quyết nói, "Mình không thể để hai người lỗ mãng là các bồ hành sự. Đặc biệt là bồ đó, Harry."

Harry đành phải đồng ý buổi tối đến Gryffindor để đi cùng Hermione, lần này cậu nhất định sẽ mang Áo choàng Tàng hình của cậu lên.