Động Tâm Vì Anh

Chương 8: Hứa Triêu, tạm biệt......



Màn đêm, giống như hố vừa sâu vừa đen bao phủ lấy cả thành phố.

Khương Duyệt cầm bút, viết lên trang cuối cùng của nhật ký.

Bên tay cô có tờ giấy trắng bị gió thổi trúng ' ào ào ' bay lên, giấy mỏng đến nỗi có thể in nét viết lên cả mặt bàn.

Trên giấy trắng chỉ có hai chữ đơn giản viết bằng bút chì: Giang Nguyệt.

Cô bắt chước một lần lại một lần, viết vô số chữ Giang Nguyệt trong nhật ký, lúc đầu thanh tú không quen đến cuối cùng nét không hề khác với chữ trên giấy.

Khương Duyệt cười khẽ, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn. Cô bỉ ổi nghĩ, đây là Hứa Triêu viết tên cô.

Kiểu chữ khác nhau nhưng cách đọc giống nhau, cô hèn mọn đem Giang Nguyệt thành Khương Duyệt.

Kỳ thật Khương Duyệt nghĩ muốn nhiều hơn, câu đầu trong bài thơ là Xuân giang triều thủy liên hải bình ( jiāng cháo shuǐ lián hǎi píng).

Hứa Triêu - Triêu (zhao) cũng có thể là Triêu (chao), cách đọc giống nhau, như vậy tên bọn họ coi như là ở cùng một bài thơ.

Dù hai người không thân quen, nhưng Khương Duyệt nguyện ý muốn tên bọn họ ở cùng một bài thơ.

Buổi tối đó, Khương Duyệt ngủ một giấc ngon, mơ một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, Hứa Triêu gọi cô cả đêm, giọng khàn, làm nũng với cô.

" Khương Duyệt, gọi tên mình. "

" Gọi tên tớ đi. "

" Mau gọi tên tớ. "

" Khương Duyệt, Khương Duyệt, Khương Duyệt, mau gọi đi. "

Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn cậu, Hứa Triêu không để ý tới gần, trong mắt hoa đào sâu thẳm chứa sự ôn nhu cùng tùy hứng. Khương Duyệt không chịu được, ngón chân khó chịu mà co lại, môi đỏ khẽ mở ra, chuông báo giống chiếc đồng hồ điểm 12h hết thời gian thay đổi của cô bé lọ lem phá vỡ đi giấc mộng của thiếu nữ, Hứa Triêu giống như pháo hoa dần tan biến đi.....

Khương Duyệt chợt mở mắt ra, trước mặt là màu đen, chỉ có tiếng chuông báo thức trên tủ đầu giương vẫn kiên trì vang lên.

Tay cô từ trong chăn vươn ra tắt báo thức, ánh mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, chỗ trống trên trần dường như lại hiện lên khuôn mặt của Hứa Triêu, cậu vẫn đẹp trai như vậy, mi thanh mục tú*, ánh mắt ủy khuất làm nũng với cô, mà cô thì chả thể làm gì.

* Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ. ( theo https://hvdic.thivien.net/)

Khương Duyệt nhìn Hứa Triêu, ngón tay nắm chặt chăn trên người, môi hé mở.

" Hứa Triêu. "

Tiếng của cô khàn khàn, thiếu niên trước mắt giống như đã đạt được điều mình muốn mỉm cười xấu xa rồi biến mất, Khương Duyệt ảo não gõ vào chính mình một chút.

Hóa ra tiếng cô khó nghe như vậy........

Lúc buổi sáng bước vào lớp, cô có chút giật mình nhìn qua chỗ ngồi của Hứa Triêu, không có ai cả.

Khương Duyệt có chút kinh ngạc, cô trong trạng thái mơ màng vì hết tiết một rồi Hứa Triêu vẫn chưa đến.

Chuông reo báo hiệu vào tiết hai, Hứa Triêu vẫn như cũ không thấy đâu. Lúc Khương Duyệt đang âm thầm lo lắng thì Hứa Triêu từ cửa sau đi vào.

Cô thoáng yên tâm, lại phát cậu ngủ trên bàn cả buổi sáng, ngay cả cơm trưa cũng là do Trang Duệ mang tới.

Vào giữa tiết học buổi chiều Hứa Triêu mới tỉnh ngủ, mệt mỏi ngồi tại chỗ dựa vào cửa sổ, nghe Trang Duệ nói chuyện.

Khương Duyệt nhận thấy rõ hôm nay Hứa Triêu khác với mọi hôm, tuy rằng vẫn lãnh đạm như vậy, giống như việc gì cũng không để vào mắt, nhưng trong mắt có chút dịu dàng vui vẻ khó nhận thấy.

Cô cách Hứa Triêu rất xa, không thể biết rõ cậu nói gì. Lúc nghe được lúc thì không, cô chỉ nghe được vài từ, đột nhiên phát hiện một việc.

Giọng Hứa Triêu bị khàn.

Khương Duyệt kinh ngạc, bút cầm trên tay vô tình viết một vạch dài trên giấy nháp. Cùng lúc đó, giọng Hứa Triêu rất giống trong mơ, cô giương mắt trộm nhìn. Mặt Hứa Triêu cũng khác ngày thường, trở nên ôn nhu hơn. Rất giống trong mộng.

Tim cô đập nhanh, mặt hơi đỏ, trong đầu hiện lên ý nghĩ thầm bỉ ổi.

Tối hôm qua là giấc mơ, cô xấu xa muốn biến nó thành thật.

Khi Khương Duyệt đang âm thầm thêu dệt bức tranh khung cảnh đẹp đẽ trong đầu mình, Hứa Triêu và Trang Duệ bước ra khỏi lớp, cô thấy Trang Duệ vỗ vai Hứa Triêu thật mạnh, giọng nói chứa sự ngạc nhiên cùng chúc mừng.

" Lợi hại nha Hứa Triêu, vậy mà có thể dành được Tống Tri Ý. "

" Nữ thần Nhất Trung đó, ngầu bá cháy! Không hổ là anh em của mình. "

Ngòi bút nhỏ mảnh bỗng nhiên bị gẫy, mực nước đen đặc không ngừng tuôn ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống giấy viết, kết quả tạo thành vết mực đen to trên giấy, Khương Duyệt sững sờ nhìn nó.

Cảnh trong mơ hoàn toàn sụp đổ.

Hai người bóng dáng cao lớn càng chạy càng xa, không thể nghe được họ nói gì. Khương Duyệt bỗng nhiên có loại dũng khí kỳ lạ, làm chuyện khác người nhất từ trước tới giờ.

Cô trộm đi theo phía sau hai người, đó cũng là lần diễn tự nhiên và tốt nhất của cô. Vẫn duy trì khoảng cách chính xác, vẻ mặt hờ hững như chỉ là người qua đường.

Giọng nói của Trang Duệ từ phía trước truyền đến lại trở nên rõ ràng, cậu ta cười xấu xa.

" Tiểu tử cậu hôm qua làm gì, ngủ một ngày không nói mà giọng còn khàn vậy, không làm gì **** đúng chứ. "

" Xuống địa ngục đi. "

Hứa Triêu cho Trang Duệ một đấm, vẻ mặt tuy mệt mỏi, nhưng trong mắt vẫn hiện lên tia hạnh phúc.

" Hôm qua tâm trạng cô ấy không tốt, tớ phải hát cho cô ấy nghe cả đêm. "

" Cậu đừng nói lung tung, để cô ấy nghe được sẽ tước một phần chức vị vừa mới được thăng tiến của tớ đấy.* "

* Ở dưới tác giả có giải thích lúc này Hứa Triêu chưa hiểu rõ thích là gì, nghĩ bản thân thích Tống Tri Ý. Ý ở đây là Tống Tri Ý và cậu đang đến gần với nhau hơn, nếu nói gì trêu chọc để cô ấy nghe được thì khoảng cách giữa hai người sẽ xa hơn chút.

" Được được được, đùa chút thôi, tớ biết Tống nữ thần là tiên nữ nhỏ trong lòng cậu, không để người khác trêu chọc, tớ câm miệng ngay. "

" Nói thêm câu nữa, tớ rất mong chờ uống rượu mừng hai cậu sau này. "

Tiếng nói ở xa, sắc mặt Khương Duyệt như thường bước vào WC nữ, bình thường sẽ chào hỏi với Hoàng Bồng Bồng, còn khẽ cười. Cô đi đến bồn rửa tay, nước trong vòi lạnh lẽo phủ lấy tay cô, trong lòng bàn tay có có vết ấn móng tay hình trăng lưỡi liềm.

Hoàng Bồng Bồng không nhịn được hỏi.

" Khương Duyệt, đang mùa đông mà, cậu không lạnh sao? "

Khương Duyệt nói.

" Tay hơi bẩn. "

Cô mơ màng cùng Hoàng Bồng Bồng trở về lớp, như cái xác không hồn ngồi cả ngày.

Ban đêm, Khương Duyệt một mình nằm trên giường, chăn bông mềm dày ôm lấy cơ thể cô, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen, nơi đó không có ảnh sáng, cũng không có thiếu niên làm nũng.

Nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống, Khương Duyệt lặng lẽ cuộn mình trốn vào trong chăn.

Ngày đó, lần đầu Khương Duyệt cảm nhận được cảm giác đau lòng, giống như có người siết chặt trái tim cô trong tay, đau đớn đến không thể thở nổi, cô khóc suốt một buổi tối.

Hóa ra, đây là cảm giác thất tình.

Một tuần sau, tin đồn Hứa Triêu yêu đương giống như cơn bão càn quét mọi mặt trận, lan ra khắp trường.

Khương Duyệt đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tán về Hứa Triêu, tất cả mọi người đều đoán bạn gái của cậu là ai.

Vô số nữ sinh âm thầm tan nát cõi lòng, bí mật tìm hiểu về nữ sinh khiến người ta ghen tị kia là ai, nhưng sau khi biết là Tống Tri Ý thì lại cảm thấy bình thường.

Nam thần nữ thần, học thần học bá, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, việc này dần trở thành một câu chuyện đẹp người người khen ngợi. Mọi người không biết nên hâm mộ ai hơn, vì cả hai đều xuất sắc như nhau.

Rất nhanh, Khương Duyệt nghe được toàn bộ câu chuyện phát triển tình cảm của Hứa Triêu và Tống Tri Ý tại trường.

Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, Hứa Triêu từ nhỏ đã thích Tống Tri Ý, theo đuổi cô ấy rất nhiều năm. Tuy rằng nhiều lần bị Tống Tri Ý cự tuyệt, nhưng cậu cũng không từ bỏ, càng trở nên dũng cảm hơn, cuối năm lớp 11 liền ôm được mỹ nhân về nhà.

Từ đó về sau, Hứa Triêu liền hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không còn thể hiện sự lười nhác lãnh đạm trước mặt Tống Tri Ý. Đối mặt với Tống Tri Ý, Hứa Triêu vẫn luôn sôi nổi chủ động.

Khương Duyệt vẫn thường thấy Hứa Triêu chạy đi chạy lại giữa hai tòa nhà, vội vàng đi trong sự vui vẻ hạnh phúc. Cậu thường xuyên tặng đồ này đồ kia cho Tống Tri Ý, đồ để ăn, đồ để chơi,đồ để mặc. Chỉ cần là món cậu cảm thấy tốt sẽ vội vã đem tặng cho cô ấy.

Lúc đó mọi người mới phát hiện ra. Hứa Triêu còn hiểu Tống Tri Ý hơn cả bản thân cô ấy.

Cậu mỗi buổi sáng đều đến quán nhỏ gần trường mua đồ ăn cho Tóng Tri Ý, cứ như vậy mỗi tuần. Buổi trưa, cậu sẽ mang đồ ăn cho cô hoặc là người đầu tiên chạy tới căng tin mua đồ ăn cho cô ấy, đương nhiên đều là món Tống Tri Ý thích ăn. Cậu sẽ dùng đũa nhặt hành, gừng và tỏi ra trước khi đưa cho cô ấy ăn.

Khương Duyệt còn thấy Hứa Triêu người bình thường ít khi học trong lớp lôi sách tham khảo môn lịch sử cùng các đề thi năm trước ra nghiên cứu tỉ mỉ, ghi những ý chính và kiến thức có trong bài ra quyển vở rồi đưa cho Tống Tri Ý. Bởi vì cô ấy cảm thấy rối phần những năm của sự kiện lịch sử, đó cũng là môn duy nhất kéo điểm cô ấy xuống.

Cho nên, sau này có rất nhiều người trong lòng vô cùng ngưỡng mộ Tống Tri Ý, dù sao không ai có thể tưởng tượng được giáo thảo năm đầu vào trường vô cùng lạnh lùng thờ ơ lại có một mặt dịu dàng săn sóc như vậy.

Khương Duyệt vẫn luôn tò mò Tống Tri Ý tốt đẹp đến nhường nào mới khiến mọi người gọi cô ấy là nữ thần, có thể khiến Hứa Triêu ôn như trước mặt cô ấy như vậy. Cuối cùng cô cũng có thể gặp được Tống Tri Ý vào đại tuyên thệ bắt đầu năm học cuối.

Lần đầu thấy cô ấy, tất cả sự tự ti được che giấu trong lòng cô đột nhiên lại xuất hiện, cô xấu xa lại bình thường như vậy, Tống Tri Ý tựa như đóa sen trắng trong vũng bùn bẩn, làm cho cô tự biết xấu hổ.

Hứa Triêu và Tống Tri Ý đều xuất sắc và nổi bật như nhau, giống như là một đôi trời sinh. Dường như khi Tống Tri Ý đứng bên cạnh Hứa Triêu, không ai có thể chen vào giữa họ.

Cô cũng giống như mọi người, đứng trên cỏ sân thể dục, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Triêu cùng Tống Tri Ý sánh vai đứng trên bục phát biểu, ánh nắng buổi sáng không chói mắt, mềm mại tỏa khắp nơi. Ánh nắng vàng chiếu xuống hai người họ, phủ thêm một lớp giáp cho bọn họ.

Hứa Triêu và Tống Tri Ý mặc đồng phục đứng giữa bục phát biểu, họ là hai người đứng đầu đại diện cho ban tự nhiên và xã hội lên tuyên thệ. Đây cũng là lần đầu tiên Khương Duyệt thấy có người mặc đồng phục bình thường đẹp như Hứa Triêu.

Ánh mặt trời đỏ từ phía chân trời chậm rãi lên cao, giây phút này mọi người đều giơ tay phải lên nghiêm túc tuyên thệ.

" Tôi tuyên thệ: trong năm lớp 12 này, tôi phải trở nên nhiệt huyết nhất, chăm chỉ nhất, kiên trì nghị lực nhất, làm việc đến nơi đến chốn, toàn lực phấn đấu, quyết tâm thi vào đại học. "

" Người tuyên thệ: Khương Duyệt. "

Âm thanh của Khương Duyệt bị lấn át bởi tiếng của đám đông. Đại hội cổ động học sinh lớp 12 nhanh chóng kết thúc, Khương Duyệt ở trong hàng lớp cùng mọi người chậm rãi di chuyển. Ánh mắt cô vô tình lướt về phía bục phát biểu, Húa Triêu và Tống Tri Ý chuẩn bị rời đi, Tống Tri Ý cười vỗ nhẹ bả vai Hứa Triêu, khoảng cách rất xa, nhưng Khương Duyệt vẫn có thể cảm nhận được sự sủng nịch trong ánh mắt cậu.

Tưởng rằng nhìn họ đùa giỡn cô sẽ đố kỵ hay nói gì đó xấu xa, nhưng giờ phút này nội tâm cô chỉ có khổ sở cùng một chút vui mừng.

Vui mừng bởi vì người cậu thích rất xuất sắc, cô ấy rất xinh đẹp, tự tin, thông minh, ôn nhu, bọn họ rât xứng đôi. Khổ sở vì bản thân mình bình thường như vậy.

Năm lớp 12, cô chuyển đến vị trí đối diện với bục giảng, không nghe tin tức gì về Hứa Triêu nữa, mỗi ngày cắm đầu vào học. Có đôi khi mệt mỏi, cô sẽ nhìn mục tiêu trường mình định ra rồi ngẩn người, bạn cùng bàn thường hỏi cô suy nghĩ gì, kỳ thật Khương Duyệt không nghĩ gì cả, đầu óc cô trống rỗng.

Sau khi kỳ thi thử thứ ba kết thúc, Khương Duyệt đứng thứ hai trong lớp, giáo viên chiếu thành tích lên màn hình chiếu, bạn cùng bàn kích động lắc lắc cánh tay cô.

" Khương Duyệt, mau nhìn, cậu đứng thứ 2 trong lớp kìa. "

Khương Duyệt hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ tay của bạn cùng bàn, trong chớp mắt tim cô đập nhanh hơn.

Cô nhìn tên Hứa Triêu ở trên tên cô, cô không cần phải di tay từ tên Hứa Triêu xuống để tìm tên cô nữa. Quả thực, cô gần như đã quên mất nguyện vọng năm mới mình đặt ra.

Khương Duyệt cười với bạn cùng bàn, lại vùi đầu làm bài thi.

Cô không dám nghĩ về bất kỳ thứ gì nữa, cô chỉ muốn trở nên tốt hơn, cách duy nhất là cố gắng học tập.

Thời gian đến ngược đến kỳ thi đại học trên bảng đen chỉ còn lại 7 ngày, giáo viên không đưa thêm đề thi cho họ nữa, cũng không giảng nhiều, chỉ bảo họ thư giãn thả lỏng hơn.

Cảnh San hẹn Khương Duyệt sau khi tan học đi mua cuốn sổ ghi lưu bút. Cô vốn không muốn mua, nhưng Cảnh San khiến cô không từ chối, bọn họ phải là người đầu tiên ghi vào cuốn lưu bút của nhau.

Khương Duyệt bất lực đành phải tìm kiếm với cô ấy rất lâu mới tìm ra được cuốn lưu bút có phong cách anime mà cô ấy thích. Cô tùy tiện cầm một cuốn rồi trao đổi với cô ấy, hẹn ngày mai thì trả lại.

Buổi tối, Khương Duyệt viết lời chúc của mình xuống cuốn lưu. Ngày hôm sau nhận lại cuốn của mình, cô sững sỡ khi thấy lời Cảnh San viết cho mình.

Tớ đã sẵn sàng rồi, cùng đi Bắc Kinh thui ( mặt cười) cố lên!

Ngón tay Khương Duyệt nhẹ nhàng lướt qua hai chữ ' Bắc Kinh ', trong ánh mắt không có cảm xúc.

Bạn cùng bàn vui mừng cắt ngang Khương Duyệt đang ngẩn người.

" Cậu mua cuốn lưu bút à, để tớ viết vào trước cho. "

Cô vô thức đưa cho bạn cùng lớp ghi, chờ khi trả lại kỳ thi đại học đã kết thúc rồi.

Bảy ngay trôi qua nhanh như chỉ trong một cái chớp mắt. Khoảng khắc chuông reo lên, trái tim cô như ngừng đập, cô giấu tất cả cảm xúc vào trong trái tim, nghiêm túc bắt đầu làm bài, cả quá trình vô cùng suôn sẻ trôi chảy, điền vào chỗ trống của bài thơ cổ. Có bài mà cô đã đọc thầm trong đầu hàng trăm lần, còn bóp méo biến nó thành sự liên kết giữa cô và Hứa Triêu.

_______________, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. Cô nghiêm túc cận thẩn viết xuống ' Xuân giang triều thủy liên hải bình '. Rõ ràng có nhiều cảm xúc hơn hẳn, lần đầu tiên Khương Duyệt làm bài rất nhanh chuyển sang đề bài ở mặt sau.

Hai ngày thi tựa như xem một bộ phim chờ mong đã lâu, lúc đầu là kích động khát khao, nhưng thời điểm viết xong bài thi cuối cùng, Khương Duyệt thở mạnh một hơi, cô kiểm tra bài thi mấy lần, lúc này thời gian nộp bài chỉ còn lại 5 phút. Trong phòng thi có người nộp bài trước thời gian hạn rồi rời đi, nhưng rất ít người như vậy. Khương Duyệt đột nhiên phát ngốc, thời gian ba năm trung học tựa như chiếc DVD trôi qua thật nhanh.

Trong 3 năm cấp ba, cô gặp được một người bạn tốt, gặp được người mà cô rất thích. Những kí ức trong đầu cô ngoại trừ những ngày học tập yên tĩnh và làm những việc linh tinh cùng Cảnh San thì chỉ còn Hứa Triêu. Cô không dám nói mình thích cậu, cũng không dám để cho người khác biết. Thời gian dường như trở lại buổi chiều với nắng hè đó, buổi chiều mà Hứa Triêu lạnh lùng bước về phía cô, cô đứng đó đỏ mặt. Thiếu niên đi ngang qua cô, trong khí đều là mùi hương ngọt ngào của cậu. Sau đó cô tới siêu thị tìm mùi nước giặt giống của cậu, giặt quần áo cô đều dùng loại này, tuy có mùi giống nhau, nhưng lại không thể có được vị ngọt giống như trên người cậu.

Sau này cô mới hiểu được, không phải do mùi nước giặt quần áo, mà là lúc cậu tới gần cô không khí mới trở nên ngọt ngào. Có những thứ dù cưỡng cầu cũng không thể có được, Khương Duyệt khổ sở nói với chính mình.

" Tạm biệt, Hứa Triêu. "

Tiếng chuông thanh thúy vang lên báo hiệu ba năm cấp ba đã kết thúc, bạn học ra khỏi phòng đề la hét chói tai, còn có người hốc mắt bị đỏ....

Cảnh San là người đầu tiên chạy tới tìm Khương Duyệt, các cô nhìn nhau mỉm cười dưới gió nhẹ và mưa phùn.

【Tác giả nói với người xa lạ 】: Rốt cuộc cũng viết xong những ngày tháng cấp 3 rồi, Duyệt Duyệt không cần đau khổ, Hứa Triêu là của cậu!!!

Gỡ mìn: Tống Tri Ý và Hứa Triêu ở cùng chỗ là có lý do, tuổi trẻ không phân biệt được bản thân mình thích hay không, Hứa Triêu lầm tưởng rằng bản thân thích Tống Tri Ý ~ chờ gặp lại Duyệt Duyệt sẽ biết thật sự thích một người là như nào!

Không cẩu huyết không cẩu huyết không cẩu huyết!