Đông Phong Bất Dữ

Chương 75: Yến tiệc



Hôm nay Biện Chương đế vui vẻ, thành ra chư quan đều được phép dự yến, thứ tự trước sau của mỗi người dựa vào thứ tự lúc thượng triều mà phân chia, có điều ngồi trong điện Cẩn Thân là hàng Tòng Nhị tới Chính Nhất phẩm, còn lại phải ngồi bên ngoài.

Điện Cẩn Thân so với Hoàng Cực điện chả kém là bao, thậm chí còn to hơn. Mẫn Hi nhớ hắn cũng đã từng được vào nơi này, ở dịp yến tiệc chiêu đãi tân khoa lần trước. Bộ Lễ với Khí Tượng Đài cũng có quan hệ rất tốt, lần nào hợp tác dự báo thời tiết để thiết yến cũng cho kết quả trời quang mây tạnh, không khí dễ chịu, thành ra mọi thứ đều thuận lợi.

Bên trong điện, Hoàng Đế ngồi ở giữa, bên cạnh là Hoàng Hậu. Đại yến chỉ có Hoàng Hậu với mấy nô tỳ phục vụ là nữ nhân, còn lại một đống đàn ông ngồi cười cười nói nói. Quân Bất Hối là võ tướng, lại còn là cục cưng của Quân Thư Triệt cho nên thái độ rất hào sảng, thoải mái ngay cả khi có rất nhiều đại thần ở đây.

- Lần này nhi thần đi xa, được người dân ở phương Bắc tặng cho một loại rượu gọi là "Xuyết Vũ Lăng Tiêu", nay dâng lên phụ hoàng, mời phụ hoàng thử qua một ít.

Mấy tỳ nữ dâng lên bình rượu. Thiết kế của bình này giống hệt mấy bình rượu thông thường thôi, không có gì quá lạ, tuy nhiên vừa mở nắp ra thì đã ngửi thấy một hương thơm tuyệt vời của hoa mai. Hảo tửu hấp dẫn lòng người, cuốn tất cả những vị đại thần ngồi ở đó vào cơn say.

Cung nữ dùng châm bạc thử qua độc tố trong rượu, xác nhận là không có gì mới dám rót ra đưa cho Hoàng Đế. Quân Thư Triệt cười cười, nhận lấy chén rượu từ tay cung nữ mà đưa lên nhấp môi. Hương vị tan dần trong miệng, không hề cay nồng nhưng cũng chẳng quá dịu dàng, tưởng tầm thường nhưng lại là hương vị đặc biệt nhất. Thứ rượu này khiến đầu óc Quân Thư Triệt bỗng chốc khựng lại, sau đó lại cười nhìn chén rượu trong tay.

Vừa rồi chén rượu vừa gợi cho ngài về một người đặc biệt, gợi lên cả những kí ức năm xưa. Khựng lại một lát vì mùi hương này quen thuộc nhưng lại xa lạ, là rất gần nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới, là hạnh phúc, ngẩn ngơ, cũng là tiếc nuối, dại khờ.

Giống như nàng ấy...

- Phụ hoàng có thích không ạ?

Bất Hận hỏi, kéo ngài về với thực tại. Quân Thư Triệt gật đầu đáp: "Rượu ngon thế này mà chỉ một mình trẫm uống thì thật sự không hết, chi bằng chia cho các công khanh đại thần ngồi đây đi?"

- Phụ hoàng anh minh, người đâu, rót rượu cho các đại thần!

Trưởng tử của Biện Chương đế phất tay, mấy cung nữ lần lượt rót hết cho chư vị quan khách. Ai cũng có phần của mình, xong xuôi hết lại cùng nâng chén lên. Hoàng hậu ngồi bên cạnh ngài cũng được uống một chút. Ả mỉm cười một cách dịu dàng, song trong lòng có vui thật không thì chỉ có ả mới biết.

Yến tiệc hôm đó kéo dài tới tối, khi mà gần như mọi người đều say hết mới kết thúc. Cặp anh em vừa về nào đó mặc dù bị hết người này đến người khác kính rượu hết ly này đến ly khác nhưng vẫn tỉnh như sáo. Có lẽ ở quân doanh đã khiến bọn họ uống rượu như nước lã rồi. Mỗi lần thắng là một lần rượu, không nặng đô mới lạ.

Ngày hôm sau là một ngày nghỉ đúng nghĩa. Những thứ tấu chương nhạt nhẽo thường ngày kèm thêm công vụ đã sửa đổi xong. Lời tố cáo của Mẫn Hi đã có hồi đáp khi bọn bổ khoái đã được phân công đi trực cả ngày lẫn đêm, mấy cái đứa đua xe hôm trước cũng không còn quấy rối làng xóm nữa. Tuyệt vời, bây giờ hắn không phải lo rồi.



- Không tính chuẩn bị đồ lễ à?

Hoàng Ngự Vũ hỏi. Hiện tại y đang nằm dài ra trường kỉ, mắt nhìn vị trước mắt vẫn đang canh y. Vừa rồi hắn nói mình muốn đến hai cái vương phủ kia chúc mừng một chút nhưng lại không chuẩn bị gì để tặng cho chủ nhân của nó, chuyện này khiến y thấy hơi kì quái.

- Các ngài vừa trả hơn 8000 lượng về cho bệ hạ vì yêu nước thương dân, bây giờ ta mang lễ đến khác gì chọc tức bọn họ?

Hắn trả lời, mắt vẫn nhìn vào gương để đeo chiếc cài tóc. Ánh nhìn bỗng chợt liếc xuống chiếc vòng tay của mình, đăm chiêu một lúc, suy nghĩ cách tháo nó ra. Vật này của hắn có giá trị, mấy vị vương gia sống trong hoàng thất từ bé chắc chắn vừa nhìn đã biết. Nếu đeo nó đến, bọn họ sẽ đánh giá hắn thế nào?

- Đừng.

Không biết từ lúc nào mà y đã di chuyển lại phía sau hắn. Hoàng Ngự Vũ kéo chiếc vòng lên cao, đủ để tay áo có thể che đi nó, tiện thể nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng đưa lên hôn. Để ý kĩ thì tay vợ y thon phết, lại còn trắng nữa, nhiều khi y muốn cắn một cái ghê.

- Đừng náo nữa, đêm qua chưa đủ sao?

Lại nói đến chuyện cũ. Hôm qua hắn bị một đống viên chức rủ uống, đập cho hắn say mèm. Nếu không phải Dịch Thừa Tiền sai người vác hắn về cộng thêm Hoàng Ngự Vũ thấy trễ quá nên đi kiếm thì có lẽ bây giờ hắn đã tỉnh dậy ở cái xó xỉnh nào rồi. Người kia nói hắn vừa về đã làm loạn, tạo ra một trận bát nháo ầm ĩ cả phủ. Hết khóc, cười tự nhiên chuyển qua giận hờn vu vơ, cuối cùng là chổng mông quyến rũ chồng,...

Thôi, nói đến đây là đủ. Chuyện gì xảy ra sau đó thì tự hiểu đi. Chỉ biết sau khi hắn tỉnh dậy, hắn thề sẽ không để đứa nào vả mình say khướt nữa!

- Làm gì vậy?

"Đừng nháo!" - Hoàng Ngự Vũ lấy hộp phấn trên bàn, phủ qua cái gáy có một đống hôn ngân của hắn. Một lớp rồi hai lớp, ba lớp, đến khi che hoàn toàn những dấu vết tình dục đáng xấu hổ đó.

- Đại ca, ta biết ngươi hay nổi hứng lên trang điểm nhưng mà ta thì không có nhu cầu đâu mà...

Thật vậy. Hồi mới quen còn thấy chàng đẹp trai nam tính, không hiểu kiểu gì bây giờ nhìn chàng chỉ thấy bóng. Có thằng đàn ông nào mà đánh quả son môi như vậy không? Đã vậy còn chơi màu đỏ cam! Hầu như từ hồi đỗ Trạng tới bây giờ, sáng nào hắn cũng thấy y dành thời gian ra để trang điểm. Làm cũng đẹp lắm, nhưng mà y là công cơ mà? Công gì mà hết bặm son giấy rồi lấy cọ tán tán ra cho đều vậy? Công chúa à?



- Ngươi quên hôm qua làm gì rồi à? Muốn cho cả Trúc An biết ngươi có chồng rồi hả?

Y ghé sát vào tai hắn, cảm nhận hương thơm tự nhiên từ thân thể người kia. Mẫn Hi gật đầu nhẹ, đoạn quay lại hôn lên má y rồi bỏ ra ngoài, để lại y trong phòng. Hoàng Ngự Vũ cười nhẹ, bước đến cái nhuyễn tháp bên cạnh mà hạ tọa. Y lôi chiếc gương luôn được vắt ở lưng quần ra nhìn. Trong gương không phản chiếu lại hình bóng của y mà là một cảnh khác.

Phác Mẫn Hi sang Nguyên Đức phủ tay không, đến trước cửa đã nhìn thấy Dịch Thừa Tiền vừa tới. Cả hắn lẫn gã đều đi tay không, không có ai mang quà cáp hay lễ vật theo. Dịch Thừa Tiền dùng quạt giấy che nửa mặt dưới, cười với thị vệ gác cổng: "Phiền ngươi vào bẩm báo với vương gia có Dịch Đại Thiếu với Phác Thục Xuyên đến chúc mừng."

Bên trong phủ, tại chính điện lúc này không chỉ có mỗi Quân Bất Hối, Quân Bất Hận cũng sang đây. Y đi qua đi lại, trong đầu suy tính cái gì đó.

- Đệ suy nghĩ nhiều quá rồi. Phụ hoàng chỉ là muốn thưởng thôi, không có gì đâu.

"Nếu thật sự là ban thưởng thì tại sao chúng ta không có đất phong mà phải lưu lại kinh thành?" - Bất Hận cãi. Vấn đề xuất phát từ chuyện ban thưởng quá đà hôm trước. Bất Hối là võ tướng, suy nghĩ có phần đơn giản hơn. Hắn chỉ nghĩ là phụ hoàng sủng nịch hai đứa quá cho nên xuống chiếu như vậy, không có tâm tư gì khác.

Ngược lại với hắn, Bất Hận cho là đây không chỉ đơn thuần là ban thưởng, y nghĩ nó là một cái bẫy, cho nên bản thân mới dùng thị ngữ ra hiệu cho Bất Hối không được nhận thưởng. Tính khí của phụ hoàng không phải hoàng huynh không biết, tự dưng lại chơi sang như vậy, chắc chắn có bất thường.

- Đệ đã nhìn lén Hoàng Hậu, sắc mặt của bà ta tuy bình thường nhưng đệ có linh cảm rất kì lạ.

"Suy diễn linh tinh rồi ông cụ non ạ. Trả thì cũng đã trả, bây giờ đào lên cũng có ích gì đâu?" - Bất Hối ngồi dậy từ vị trí mà ban nãy hắn đang nằm gặm trái cây. - "Còn nữa, có ghét tới mức nào thì cũng đừng gọi Hoàng Hậu là bà này bà nọ, để kẻ khác nghe được thì không hay đâu."

- Linh cảm của đệ có bao giờ sai đâu...

"Bẩm, bên ngoài có Dịch Đại Thiếu với một người tự xưng Phác Thục Xuyên cầu kiến ạ." - Thị vệ gác cổng vào bẩm báo. Âm thanh khiến cả hai người cùng nhìn về phía nó. Bất Hối phất tay, ý bảo cho vào đi. Hắn không muốn mở miệng vì lại đang nhai dở miếng đào. Dạo này đào nó tẩm thuốc phiện hay gì ấy, ăn nghiện muốn chết, không muốn dừng lại luôn.

- Đi chúc mừng còn mang cả tẩu tử tới nữa..

Bất Hận bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh hoàng huynh. Nhiều biểu cảm của y khiến Bất Hối phải bật cười, đưa tay lên xoa đầu đứa nhỏ này. Mặt thì non choẹt mà suy nghĩ cứ như mấy ông già, chả khác gì tâm tư đám triều thần tối ngày ăn rồi bơm đểu nhau trước mắt phụ hoàng. Mà nói mới để ý thằng nhóc này hơi ốm, xem ra hắn phải cật lực vỗ béo nó, không phụ hoàng lại nói hắn làm đại ca mà không chăm lo em trai.

Nghĩ như vậy, Quân Bất Hối đút một miếng đào vào miệng y.