Đông Phong Bất Dữ

Chương 70: Khách



"Có lẽ vậy." - Mẫn Hi tựa người vào thành giường. - "Trách đệ quá vô dụng, còn trẻ mà mắt đã mờ, đêm đó chỉ nhìn ra tên cầm đầu đeo một miếng ngọc bội trắng."

- Ngọc bội trắng? Đệ kể chi tiết ra được không? Miếng ngọc trông như thế nào? Hình dáng ra làm sao?

"Huynh đợi đệ nhớ một chút." - Nhìn biểu cảm này của Dịch Thừa Thiền, ở trong lòng hắn khẽ cười một tiếng. Xem ra Dịch Thừa Tiền có thể biết danh tính chủ nhân miếng ngọc, vậy thì không quá khó khăn cho hắn rồi. - "Miếng ngọc đó có dạng tròn, màu trắng, dường như là làm bằng đá quý. Cơ mà đệ nhìn thấy nó nhẵn bóng, rất mịn, có cảm giác mát lạnh, lại có chạm hoạ tiết song ngư."

Nghe hắn nói như thế, Dịch Thừa Tiền nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời: "Ngọc bội màu trắng, theo như đệ miêu tả thì ta đoán không lầm nó làm từ Ngọc Mã Não hoặc Ngọc Bích Trắng."

Có được suy đoán này của gã, hắn như cá đang mắt cạn mà gặp được nước. Ngọc Mã Não với Ngọc Bích Trắng đều là những thứ trang sức đắt tiền, phàm chỉ có giới đại gia Trúc An mới có khả năng sở hữu. Từ manh mối này có thể suy đoán được thằng dân tổ hôm trước thuộc tầng lớp quyền quý, không phải nhà quan thì cũng là con của ông phú hào nào đó.

- Chuyện này phải từ từ vậy. Cơ mà đệ vẫn nên giữ cho mình một chút cảnh giác đấy!

Hắn cười. Xem ra chuyện lôi kéo Dịch Thừa Tiền lên một con thuyền với hắn cần phải dài dài, hoặc ít nhất là cho đến khi hắn xác định rõ cái đứa chết bầm kia là ai đã. Cơ mà nhìn thái độ của gã như vậy, hắn đoán là gã cũng đang muốn giúp mình, có điều vẫn đang nghĩ là nên giúp thế nào đây. Nghĩ xấu đồng liêu là không nên nhưng suy cho cùng thì cái xuất thân của gã cũng thuộc danh môn thế gia, gã cũng từng nói người mang họ Dịch đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Chuyện lần này chắc chắn có liên quan tới mấy vị trong triều. Cơ hội kéo người khác đang ở trước mắt mà gã không làm thì có mà là thằng đần. Hắn cảm nhận được gã đang muốn hợp tác với mình, bằng một năng lượng nào đó.

"Mà bỏ đi. Hôm nay huynh sang đây lâu như vậy, không sợ tẩu tử ghen sao?"

- Tẩu tử nào?

"Thì cái vị họ Thẩm làm nghề bán văn phòng phẩm ấy!"

Tay còn lại hắn che miệng, nói xong lại cười mỉm. Dịch Thừa Tiền hiểu ý hắn muốn đề cập tới ai, đột nhiên không khống chế được cảm xúc của bản thân mà đỏ mặt. Hắn nhìn thấy gã như vậy, vốn đã cười nay lại càng có thêm phần tiếu ý hơn. Vậy là hắn đoán đúng rồi, Dịch huynh của hắn thật sự có tình ý với Thẩm Thiếu Lương nhỉ?

- Tự nhiên khi không lại nói đến vụ này....

"Đệ trêu huynh tí thôi, cơ mà huynh thích vị đó thật hả?"

- Ta cũng không biết nữa, hiện tại thì ta thích y nhưng mà....

Nhưng mà sau đó thì không rõ. Dịch Thừa Tiền biết bản thân là loại người thế nào. Thẩm Thiếu Lương không phải tình đầu của gã, trước đây gã cũng từng thích một người, tuy nhiên tình cảm đó cũng chỉ kéo dài được mấy tuần. Kết thúc quãng thời gian tương tư, lên kế hoạch theo đuổi, đùng một cái gã phát chán với cái thái độ thờ ơ, dửng dưng của người kia, từ đó không tiến tới nữa. Gã nghĩ mình cả thèm chóng chán, cho nên lần này với Thẩm Thiếu Lương, gã muốn để từ từ xem sao.



Nhìn nghĩa huynh khó xử như vậy, phận làm đệ đệ hắn cũng không muốn ngồi yên. Nếu nói về kinh nghiệm tình trường, hắn không dám chắc mình là bậc thầy, tuy nhiên cũng có thể cho là có một chút. Hắn tự nắn khớp mấy ngón bên cái tay không bị què, tặc lưỡi: "Đại ca à, trước hết huynh phải xác định xem người ta có phải đoạn tụ không đã?"

- Lần trước ta với y có thân mật, nhìn qua có vẻ y không có phản kháng.

"Ghê nhờ, thân mật luôn, huynh chưa gì mà thịt người ta luôn rồi thế?"

Đối diện với câu nói bông đùa của hắn, gã nhăn mặt: "Đừng có nghĩ bậy, chỉ là hàn huyên đôi chút, với cả ta trêu y thôi."

"Hàn huyên thì cứ nói là hàn huyên, mắc gì mà thân với mật?" - Hắn liếc mắt. Mẫn Hi chắc chắn một điều rằng không phải đầu óc hắn đen tối mà là câu vừa nãy của Dịch Thừa Tiền thật sự có vấn đề. Tuy nhiên hắn chả thèm để ý tiểu tiết câu từ như vậy đâu, cứ ngồi thẳng dậy mà trước tiếp: "Huynh phải xác định cho rõ người ta là thật lòng hay là e sợ huynh mà không dám phản kháng lại kìa. Có khi Thẩm tiên sinh vì sợ thân thế của huynh cho nên mới không dám đắc tội hay làm phật ý huynh đó."

Nếu không có lời này của Mẫn Hi nhắc nhở hắn, có lẽ Dịch Thừa Tiền đã quên mất yếu tố gia đình cũng là một phần quyết định chuyện tình có suôn sẻ hay không. Ngẫm lại lời của nghĩa đệ cũng có vẻ có lí, xem ra gã cần phải thực sự suy nghĩ lại xem Thẩm Thiếu Lương có thật sự đoạn tụ hay không. Nếu như y hoàn toàn thẳng, dùng quyền lực ép người ta chịu đựng mình há có phải là chuyện quân tử nên làm?

"Nếu huynh ngại hỏi thì cứ nhìn vào cách y đối xử với nữ nhân và nam nhân thường ngày ấy... Cơ mà khoan, lần trước huynh liếc mắt cái là biết đệ như nào mà, sao lần này ấp úng vậy?"

- Ai biết đâu, tự nhiên yêu vào cái vừa mù vừa đần.

Biết mà, con dẫm tình yêu có tha ai đâu.

Chạy đâu cho khỏi mưa rào,

Thông minh cho lắm yêu vào cũng ngu!

"Thôi được rồi, ái tình lứa đôi không phải là chuyện ngày một ngày hai. Huynh cứ bình tĩnh tiến tới, làm quá người ta lại đánh giá mình không hay!"

- Ngộ nhỡ y có người khác trước ta thì phải làm sao đây?

"Thì coi như huynh với y không có duyên." - Hắn nhún vai, thản nhiên đáp. - "Cái gì là của mình thì hiển nhiên nó sẽ là của mình, có mất nó cũng sẽ trở lại bên mình, còn cái gì không phải của mình thì có tranh đoạt cách mấy nó cũng chả chịu ở cạnh mình đâu. Cái gì bỏ được thì bỏ, đừng có cưỡng cầu quá mà hại thân."

Dịch Thừa Tiền gật đầu, sắc mặt có phần buồn buồn khi nghe những câu này của hắn. Lời của nghĩa đệ nói không hề sai. Nhân gian có những chuyện không nên cố chấp si mê, đến rồi một ngày nhận ra càng cố với lấy thì lại càng xa vời, càng nắm lại càng buông. Hi vọng chuyện của gã với Thẩm Thiếu Lương không thuộc trong cái tập hợp đau lòng kia đi.

- Thôi, ta về trước, đệ nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.



"Ừm, huynh đi. Nghi Thái, tiễn khách!"

Gã gật đầu, đoạn rời khỏi phòng. Thừa lệnh của chủ nhân, Nghi Thái đi theo tiễn Dịch Thừa Tiền về đến tận Dịch phủ. Điều này khiến gã có đánh giá cao về cách dạy dỗ hạ nhân của Mẫn Hi, bởi ở tuổi của hắn ít ai làm được như vậy. Nói đâu xa, thằng em của gã, Dịch Dư Nguyên đấy, lớn rồi mà cứ lêu bêu như thằng trẻ trâu.

Sau khi Dịch Thừa Tiền đi không lâu, Hoàng Ngự Vũ bế Ngọc Trúc lại chỗ hắn. Mấy ngày nay hắn không đi gặp bé con, thành ra có chút nhớ. Vốn dĩ đang định bảo Vạn Phương bế nó sang cho mình nựng tí nay lại chẳng cần nữa bởi cái người nào đó ngụ trong tâm đã giúp hắn làm rồi. Thấy hắn có vẻ muốn bế con, nửa kia liền đưa nó lại.

- Vừa rồi là nói chuyện gì?

"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là cập nhật một số tin tức trong triều sáng nay thôi." - Hắn vừa bẹo má bé con vừa nói. Thời gian qua Nghi Thái với Vạn Phương chăm sóc Ngọc Trúc cũng thật tốt. Cái má phúng phính, thêm cả việc con bé tròn ra thêm, bế cũng nặng tay hơn, nhiêu đây đủ để xét tăng lương cho hai đứa kia rồi.

- Nữ nhi nhà ai mà đáng yêu vậy ta?

Mặc kệ cho việc bế nó khiến hắn đau tay một chút, Phác Mẫn Hi vẫn ôm ấp nó mà nựng qua nựng lại. Đứa nhỏ cũng rất biết phối hợp. Bé con cười tít mắt, đưa tay lên nắm lấy một lọn tóc của cha nó. May mà chỗ tóc bé con nắm nằm ở phần đuôi nên nó có giật cũng không ảnh hưởng tới hắn nhiều. Hắn ở đó chơi với con bé một lúc, không để ý xung quanh, cũng chẳng hay có một người ngẩn ngơ nhìn hắn, trong vô thức lại nhoẻn miệng cười một cách dịu dàng.

- Mẫu thân ta bảo con gái phải cười nhiều mới đẹp, vậy nên sau này con phải cười thật nhiều. Tuyệt đối đừng có suốt ngày mặt nặng mày nhẹ khó chịu với tất cả mọi người xung quanh như phụ thân con nhé.

Nghe đến đây, Hoàng Ngự Vũ đột nhiên bừng tỉnh: "Ta cau có hồi nào?"

- Lúc ta gặp ngươi ấy, ngươi dữ muốn chết, lại còn nói ta phiền nữa. Thử bảo không có đi?

Hắn chề môi. Câu này tặng cho y một bất ngờ không nhỏ. Vốn dĩ y tưởng hắn đã quên béng chuyện đó rồi, nào ngờ hắn vẫn còn nhớ, lại còn nhớ rõ hôm đó y nói hắn phiền. Chậc, lời nói đầu môi của nhưng tiểu tử này lại nhớ khá rõ mới kinh chứ. Hoàng Ngự Vũ cười cười, bởi vì hắn nói đúng quá, y không phản bác lại được. Những tình huống như thế này chỉ cần một nụ cười tự tin.

- Ta biết ngươi không thích Nghi Thái với Vạn Phương, tuy nhiên cũng đừng khó chúng nó quá, dù sao chúng cũng là tuỳ tùng của ta.

Những câu tiếp theo hắn nói tuy mang âm điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến y bất ngờ không thôi. Bản thân hắn đi nhiều thật nhưng không phải chuyện gì trong phủ hắn cũng không biết. Có những thứ hắn biết mà không nói, tỉ như chuyện ngày hôm nay. Lần trước do một cơ duyên nào đó hắn đã thấy y tỏ ra không hài lòng với Nghi Thái, chẳng vì lí do gì cả. Ở ngoài đã đủ mệt, vậy nên hắn không muốn thấy trong phủ lục đục bất hoà.

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta không bắt ngươi ngay lập tức phải vui vẻ với nó đâu, cứ từ từ mà làm quen.

Hắn cười mỉm, mắt vẫn nhìn vào Ngọc Trúc trên tay. Câu từ cùng với biểu cảm của hắn khiến Hoàng Ngự Vũ nhận ra Phác Thục Xuyên của y đã lớn rồi. Tuy là suy nghĩ của hắn có đôi khi bốc đồng nhưng chung quy vẫn là có tiến bộ so với ngày trước. Hôm nay hắn biết quan sát sự việc xung quanh mình đã là rất tốt, lại còn khuyên bảo y nên như này như kia thì quả thật tuyệt vời luôn.