[Đồng Nhân BnHA] Em Trai Của Anh Hùng

Chương 43



Bakugo nhìn em trai bước đi phía trước, khuôn mặt tối sầm.

" Mày không có lời gì muốn nói sao?"

" Dạ?". Koutaro quay đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn bầu trời hoàng hôn. " Không có. Làm anh thất vọng rồi."

" Ờ."

Cuộc trò chuyện ngắn đến thảm thương, sau đó bầu không khí lại bao trùm sự im lặng ngượng ngùng. Hiếm có lúc nào mà giữa hai đứa xuất hiện cái không khí kiểu này, hoặc là Koutaro lảm nhảm một mình, hoặc là Bakugo tức giận chửi cái gì đó. Chứ yên ắng thế này đúng là khó chịu thật.

" Tao chỉ có Bộc Phá. Cũng không có siêu năng lực đọc suy nghĩ đâu."

" Hả?"

Bakugo bất ngờ nói một câu khiến Koutaro khó hiểu nghiêng sang. Trong phút chốc, đôi đồng tử đỏ rực đối diện với nhau, Koutaro nhận ra được sự nghiêm túc của anh trai mình.

" Nếu mày không nói, tao sẽ không biết mày nghĩ gì cả, Kouta."

Koutaro không vội đáp lời, chỉ thở dài một hơi.

" Anh với Aizawa-sensei cứ làm sao ấy nhỉ? Em đã nói là chẳng có gì hết. Anh hùng ai cũng nghĩ nhiều như vậy sao?"

" Được vậy thì tốt."

Bakugo dứt câu, bầu không khí lại tiếp tục im lặng. Cũng chỉ vài phút sau, Koutaro quả thật chịu không nổi kiểu này, liền lùi lại vài bước:

" Katsu. Em đi dạo một chút, anh về nhà trước đi."

" Ờ. Nhớ về sớm."

" Biết rồi."

Bakugo nhìn theo bóng lưng vội vàng của em trai, có hơi rối bời. Hắn không níu Koutaro lại, bởi vì Bakugo biết nếu ở lại thì bọn họ cũng sẽ rơi vào bầu không khí khó xử như vậy.

Vừa hoàn thành xong bài thi thực hành với All Might, phối hợp với một người mình ghét cay ghét đắng từ nhỏ. Giờ lại cộng thêm vụ thi trượt của Koutaro, Bakugo sắp quá tải tới nơi rồi. Hắn thở dài rồi tiếp tục bước trên con đường quen thuộc.

" Mẹ nó! Chết tiệt..."

**********

**********

" Cãi nhau với anh trai à?"

Lon nước lạnh bất ngờ chạm vào má Koutaro khiến cậu giật mình quay sang. 

Đúng là duyên phận. Người đứng trước mặt Koutaro hiện tại chính là người vừa đánh trượt cậu bài kiểm tra thực hành sáng nay xong.

" Hawks-san? Anh làm gì ở đây vậy?"

" Tiện đường đi qua. Thấy nhóc nên qua hỏi một chút. Cho nè!"

Koutaro không vội nhận lấy lon nước ngọt, híp mắt nhìn thần tượng của mình:" Nếu chỉ tiện đường đi qua, sao anh lại biết em với anh trai cãi nhau?"

"..."

" Được rồi. Là theo dõi, xin lỗi nhóc."

Nghe một câu trả lời thỏa đáng, Koutaro mới vui vẻ nhận lấy đồ trên tay Hawks. Cậu gác tay lên lan can, nhìn ra nơi chân trời xa xôi.

" Cũng chẳng tính là cãi nhau. Nếu là cãi nhau bình thường thì nhà em cũng chẳng thiếu mấy vụ như vậy. So ra thì giống chiến tranh lạnh hơn."

" Nhà nhóc thú vị thật đấy."

" Vậy anh tới đây làm gì? Nếu chỉ để nói chuyện thì sẽ không theo đuôi người ta lâu đến vậy đâu."

Dứt câu, Koutaro rút từ trong túi áo khoác ra chiếc lông vũ màu đỏ rồi quăng về phía người đối diện. Dù bị vạch trần nhưng Hawks vẫn vui vẻ híp mắt cười với đứa nhóc trước mắt. Anh hiểu tại sao Ủy Ban lại coi nó là đứa trẻ đáng để bồi dưỡng. 

Một anh hùng chưa tốt nghiệp, kinh nghiệm gần như bằng không, chắc chắn sẽ không thể suy nghĩ nhiều tới vậy. Còn thằng nhóc này, nó đã nhận ra chiếc lông vũ anh đặt vào túi áo nó từ lâu rồi, chỉ là vẫn giả ngốc suốt cả chặng đường thôi.

" Koutaro-kun. Nhóc suy nghĩ gì về những lời anh nói sáng nay?"

" Chẳng nghĩ gì cả."

" Chà, nếu để những người khác thấy bộ dạng hiện tại của nhóc, có lẽ rất ngạc nhiên đấy."

Không phải bộ dạng lười nhác hay năng động như mọi khi. Khuôn mặt lạnh băng nhìn về một hướng, sâu trong đôi đồng tử màu đỏ rực kia chứa rất nhiều suy nghĩ. Cả người không phải vẻ dễ gần, mà là kiểu xa cách lạ thường.

" Nhưng sẽ chẳng ai biết cả."

" Koutaro-kun, nhóc thật sự..." rất hợp làm tội phạm.

Còn chưa dứt câu, Hawks đã kinh ngạc với suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu mình. Trong khoảng khắc ban nãy, từng dây thần kinh của anh bỗng trở nên căng thẳng, giống như phải đối diện với một tên tội phạm nguy hiểm. 

" Này, nhóc không phải là kiểu... đa nhân cách đó chứ?"

" Hửm? Ai biết đâu ~ "

Koutaro quay về phía người bên cạnh, nở nụ cười chân thành. Hawks nhíu mày đánh giá lại cậu nhóc trước mặt, cái kiểu lật mặt như chong chóng này đúng là khiến người ta khó chịu thật mà.

Sau cùng, anh lại thở dài một hơi. Rút trong túi ra một tấm danh thiếp rồi đưa ra:

" Nếu nhóc thay đổi suy nghĩ, có thể tìm đến chỗ anh bất kỳ lúc nào."

Koutaro lướt mắt qua tờ danh thiếp, sau đó vo tròn rồi ném thẳng vào chiếc thùng rác gần đó:

" Kêu bọn họ đừng có mơ tưởng nữa. Em sẽ không dính líu gì với bọn họ hết."

" Ừ, sao cũng được. Mong rằng em có thể ghi nhớ điều này."

Mong rằng nhóc có thể giữ một tâm lý vững vàng để từ chối bọn họ. Một đứa nhóc như vậy, tốt nhất đừng nên dính gì tới Ủy Ban đó thì hơn.

" À, nghe bảo sắp tới trường mấy đứa đi cắm trại? Chúc nhóc có một chuyến đi vui vẻ."

" Vângg ~ "

***********

***********

***********

Lili: Đăng lại chương 43 nè :v