Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 193: Ngoại Truyện 8



Buổi chiều cùng ngày.

" Các vô ảnh đã rất cực lực nhưng vẫn không tra ra đucợ gì cả. Tên Vương Thuận này thật giỏi trốn " – Thái Phương bực dọc.

" Em có cảm giác hắn ta đang có dự tính lớn. Có khi nào hắn bắt tiểu thư rồi đào tạo thành sát thủ sau này cử đi gϊếŧ chúng ta không?" – Kim Vân suy nghĩ.

" Em xem phim nhiều quá rồi " – Bảo Lộc quay sang nhắc nhẹ vợ mình.

" Lời cô ấy nói không phải không có khả năng " - Triết Thành thở dài.

" Vậy con bé…sẽ… " - Vân Anh lo sợ.

" Sẽ không sao đâu, anh sẽ nhanh chóng tìm ra con mà" – Thiên Minh an ủi.

" Đại ca, hắn ta không ra tay với tiểu thư nhưng cũng không liên lạc với chúng ta, em thật không hiểu hắn đang có dự tính gì " - Bảo Nam nói.

" Anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, hắn ta thật khó đoán " – anh day day đầu.

" Anh hai, em thấy sắc mặt anh không được tốt. Hay là anh đi nghỉ một chút đi, nếu có tin tức gì thì tụi em sẽ báo lại với anh " – Hạ Trâm khuyên giải.

" Cô ấy nói đúng đó, cả Vân Anh cũng vậy nữa, hai người đi nghỉ một chút đi" – Trung Khánh nói.

" Haizz, chưa tìm được con bé, hai người em làm sao yên tâm nghỉ ngơi chứ "

" Như vậy làm sao được chứ. Cả nhà ai cũng lo cho Thiên An nhưng nếu hai người không nghỉ ngơi tới khi tìm ra bé thì lấy sức đâu ra mà ứng chiến với bọn người Vô Huyết bang kia chứ " - Triết Thành cũng lên tiếng.

Thiên Minh nãy giờ đều im lặng không lên tiếng, đối với anh mà nói bây giờ anh quan tâm nhất là sự an toàn của con bé chứ không phải là những lời trấn an ở đây. Anh và cô đã trải qua rất nhiều chuyện, sinh ly tử biệt cũng không phải một lần, khó khăn lắm mới về chung một nhà cùng có một tiểu công chúa nên anh không thể nào đánh mất hạnh phúc thực tại được.

Ngay lúc này, Chí Thành hối hả chạy vào.

" Thưa đại ca, tụi em đã tìm ra nơi ở của Vô Huyết bang rồi "

" Thật sao? Ở đâu, anh mau đưa chúng tôi đến đó " – Vân Anh vội nói.

" Em ở nhà đi " - Thiên Minh liền nói với cô.

" Cho em đi đi, An An cũng là con của em, em muốn được nhìn thấy con bé. Anh yên tâm đi, em sẽ không hành động lỗ mãn đâu với lại em cũng có võ và biết dùng súng chắc chắn sẽ không sao đâu " - Cô liền lên tiếng cầu xin.

Thiên Minh im lặng nhìn cô rồi cũng đành thở dài.

" Bảo Nam, Bảo Lộc, hai cậu chịu trách nhiệm bảo vệ thiếu phu nhân. Kim Vân, cô ở lại đây bảo vệ mọi người và Tiểu Dương giúp tôi. "

" Vâng "

Trong khi đó ở trong biệt thự của Vương Thuận.

" Bé con, sau này con gọi ta là daddy nhé " – Vương Thuận đưa bé một cái bánh.

" Nhưng con có một daddy rồi!" - An An nhận lấy bánh rồi nói.

" Là ai vậy?"

" Là chú Phương đấy ạ! Chú ấy là bạn thân của ba cháu "

" Vậy thì đã sao chứ? Có thêm một daddy chẳng phải con lại có thêm một cây đại thụ chống lưng sao?"

" Cũng đúng, lần này con không xin phép mà đi đến đây với bác về không bị đòn cũng sẽ bị papa mắng. Tới đó bác hãy giúp con nói vài câu nha "

" Con gọi ta là daddy đi rồi ta sẽ giúp "

" Daddy " - Thiên An cười tươi nói.

Ngay lúc này có một tên thuộc hạ chạy vào báo cáo.

" Thưa đại ca, Thiên Minh đang trên đường đến"

" Rất có năng lực mới đó mà đã tra ra rồi. Trò chơi cũng nên kết thúc thôi. Cho người âm thầm báo với Ngô Hoàng Tân rằng Vương Thuận và Hoàng Long chuẩn bị xảy ra tử chiến tại rừng "

Tiếp đó, Vương Thuận đưa Thiên An ra xe hơi rồi cùng thuộc hạ rời đi.Đám người bên phái Thiên Minh đang trên đường tới thì.

" Thưa đại ca, Vương Thuận cùng thuộc hạ của hắn rời khỏi biệt thự, em đang bám theo " – Lưu phó chủ thông báo.

" Gửi định vị " - anh nói.

Ngay lập tức định vị được gửi tới. Hai đoàn xe kẻ chạy người đuổi mãi cho tới khi đi tới một bìa rừng. Đột nhiên đoàn xe của Vương Thuận dừng lại, người của hai bên đều xuống xe.

Bên phía Thiên Minh, ngoài thủ lĩnh thì lại có thêm 18 vô ảnh và 25 phó chủ đều đeo mặt nạ bạc che nửa phần trên gương mặt. Bên Vương Thuận cũng chỉ có 10 người.

" Vương Thuận, mau thả con tao ra" - Anh lớn tiếng.

" Hừm … tao đã gửi ảnh cho mày, nó chết rồi " – Vương Thuận nói

" Đứa bé đó không phải con của tôi. Ông đừng diễn trò nữa mau trả An An lại đây " – Vân Anh nói.

" Hừm, cũng lợi hại lắm, vậy mà cũng nhận ra, nhà của tao mày cũng điều tra ra, thực lực không tệ. Nhưng mày nên nhớ, con gái mày đang nằm trong tay tao"

" Mày muốn gì?"

" Tao đã nói rồi một đứa con gái đổi một đứa con gái.

" Mày đừng làm hại nó, con gái mày là do tao gϊếŧ. Mày muốn tính nợ cứ tính với tao, tao chấp nhận thế chỗ An An " – Thiên Minh dõng dạc nói.

" Không, hãy để em thế chỗ con bé " - Vân Anh vội nói.

" Gấp gì chứ, chúng ta còn một người khách. Đừng trốn nữa, ra đây đi " – Vương Thuận nhàn nhạt nói.

Từ trong bụi cây, tên họ Ngô đi ra.

" Ngô Hoàng Tân " – Triết Thành ngạc nhiên.

" Chắc là tiếp tục thuê Vô Huyết bang ám sát chúng ta " - Thái Phương điềm tĩnh.

" Lão Vương, tôi chỉ hiếu kì đến xem thôi chứ không có ý gì cả " - Tên họ Ngô nói.

" Đến rất đúng lúc, chẳng phải ông rất muốn xem cảnh này sao?"

" Ông nói thế là oan cho tôi. Tôi cũng bức xúc thay ông, tôi biết mất đi đứa con gái nuôi khiến ông rất đau lòng. Tôi đối với cô ấy cũng rất quý mến, cho nên tôi mới đến xem Thiên Minh chết như thế nào để rửa hận cho cô bạn của tôi " – Ngô Hoàng Tân giả nhân giả nghĩa nói.

" Hừm … Thiên Minh, nếu muốn cứu con bé thì hai vợ chồng mày phải chấp nhận một điều kiện của tao" - Vương Thuận nói.

" Chỉ cần An An không thương tổn gì, mày muốn gì tao cũng đáp ứng " – Thiên Minh đáp.

Ngô Hoàng Tân cười đắc ý trong lòng nghĩ rằng:

[ Thiên Minh, cuối cùng tao cũng thấy ngày mày không còn gì trong tay ]

Bên phía Thiên Minh tất cả đều trong tư thế sẵn sàng.

" Mau nói đi, điều kiện là gì?" – Vâ. Anh hỏi lại.

" Điều kiện là hai người các người phải chấp nhận để Thiên An nhận tôi làm ba nuôi"

" Sao cơ?" – Ngô Hoàng Tân không tin được vào tai mình – " Ông điên à? Con gái nuôi của ông là do tụi nó gϊếŧ đấy, Ông …"

Đoàng …

Hắn chưa kịp nói thêm thì Vương Thuận đã bắn một viên đạn vào giữa trán hắn, hắn ngã xuống tắt thở ngay lập tức. Thế cục thay đổi 180 độ khiến mọi người đều ngẩn ra. Thiên Minh trong lòng hơi khó hiểu nhưng vẫn duy trì nét mặt bình thản.

" Thế nào? Các người đồng ý không?" – Vương Thuận hỏi.

" Tại sao?" – Anh hỏi.

" Một đứa con gái đổi một đứa con gái " – Vương Thuận nhún vai.

" Ý tôi là tại sao ông gϊếŧ hắn?" – Thiên Minh nhìn cái xác của Ngô Hoàng Tân.

" Tôi năm nay 58 rồi, đâu phải trẻ con để bị người ta dắt mũi chứ. Thằng khốn này mục đích ra sao tin chắc cậu cũng đã nhìn ra. Tuy cậu cũng chỉ là vô tình dính bẫy của hắn nhưng cậu vẫn là kẻ gϊếŧ người của tôi. Tôi định là làm cho nhà cậu điêu đứng khổ sở vài hôm rồi sẽ trả lại con cho cậu xem như trừng phạt cậu một chút.Bé con này vô tội trong chuyện này. Nếu năm đó Dung Dung không hi sinh vì tôi thì có lẽ bây giờ tôi cũng đã có gia đình đàng hoàng"

" 58… Xét ra ông chỉ nhỏ hơn ba của tôi có 5 tuổi, nếu Thiên An nhận ông là ba có vẻ chênh lệch quá thì phải" – Vân Anh nói.

" Giang hồ không phân định tuổi tác " – Vương Thuận nói.

" Được, nhưng tôi muốn con gái tôi không bị kéo vào những chuyện trên giang hồ " - Thiên Minh nói sau khi nhìn sang Vân Anh và thấy cô chấp thuận.

" Yên tâm, tôi cũng không muốn con bé đi vào hắc đạo"

Vương Thuận nói rồi đi về phía xe mở cửa dắt tay An An đi ra.

" An An " – Vân Anh thấy con thì rất vui mừng.

Thiên An trông thấy ba mẹ thì vui mừng chạy lại.

" Papa, mama " – bé con ôm chầm lấy ba mẹ.

" An An, con có bị đau ở đâu không? " – Thiên Minh hỏi.

Bé con lắc đầu. Vương Thuận bước lại, các phó chủ nâng súng hướng về ông ta nhưng anh ra hiệu cho họ không được ra tay. Họnghe lệnh hạ vũ khí, Thiên Minb bế bé con lên. Vương Thuận lại gần ôn nhu xoa xoa đầu bé.

" Daddy " – bé cười tươi.

" Những người này chắc hẳn là thân tín?" – Vương Thuận nhìn vô ảnh rồi nhìn anh.

Thiên Minh chỉ gật đầu.

" Tôi cho cậu mộ lời khuyên, khi về hãy lọc lại thuộc hạ trong nhà đi " – Vương Thuận nói - “… Được rồi, bé con ngoan, hôm khác daddy sẽ đến thăm con”

" Bye bye daddy " – bé con vẫy vẫy tay.



Vài ngày sau.

Hôm nay Thiên Minh quyết định ở nhà với mấy mẹ con của cô. Ở trên phòng mãi cũng chán nên anh dắt tiểu công chúa của anh ra vườn chơi.

" An An, con có thương ba không?" - Anh ngồi thấp xuống đối diện bé con

" An An thương papa nhiều " - Bé con gật gật.

" Ba cũng rất thương An An " anh mỉm cười hôn má con một cái.

" Anh hai đâu rồi papa?"

" Anh hai con phải đi học "

" Sao anh hai đi học nhiều thế ạ? Thứ 7 rồi cũng không nghỉ!"

" Anh hai con đang chuẩn bị đi thi cuộc thi chuyên toán của trường nên đang đi ôn luyện cùng các bạn vì thế không thể chơi với An An được!"

Đúng lúc này thuộc hạ từ cổng bước vào thông báo.

" Thưa đại ca, có Vương Thuận đến nói là muốn thăm tiểu thư, có cho vào không ạ?"

" Ừm, mời ông ta vào đây " Anh nói.

Sau đó, Thiên Minh bế An An ra bàn trà trong vườn ngồi, người làm bưng lên vài dĩa đồ ngọt và trà.

" An An, con muốn ăn gì không?" - Anh ôn nhu

" Bánh dâu " - bé con chỉ chỉ.

Anh lấy một cái bánh mứt dâu đưa cho bé.

" Chà, hôm nay có mặt cả lão đại ở nhà à?" - Vương Thuận bước tới.

" Daddy " - bé con vui vẻ gọi.

" Chào bé con, xem daddy mang gì cho con này "- Vương Thuận đưa ra một hộp bánh ngũ cốc.

" Bánh ngôi sao. Cảm ơn daddy" - bé con rất thích thú nhận lấy.

Vương Thuận xoa nhẹ đầu nó rồi ngồi xuống ghế.

" Ông tới một mình à?" - Anh vừa rót trà vừa hỏi.

" Ừ, tôi đi thăm con gái thì cần gì dẫn theo thuộc hạ. Hơn nữa tin chắc an ninh nhà cậu đã cải thiện hơn " - Vương Thuận nhấp một ngụm trà rồi tiện tay tháo hộp ngũ cốc ra cho bé con.

Thiên Minh cười nhẹ. Mấy hôm nay anh cũng đã rất bận rộn để tìm ra mấy tên nội gián để diệt trừ hậu hoạn. Vương Thuận thì dường như là yêu thương An An thật lòng, hắn từ ngày nhận Thiên An làm con nuôi thì cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều vì thế Thiên Minh đây cũng có vài mối làm ăn lớn.

Một tuần nữa trôi qua…

Có thể nói công việc của anh và Vân Anh cũng chẳng giảm được bao nhiêu. Anh thì vừa lo việc trong công ty, vũ trường rồi cũng giúp Thái Phương trông coi bang hội vì mấy ngày nay cậu phải đi công tác ở nước ngoài. Còn Vân Anh thì giúp anh quản lí khu nghĩ dưỡng Sơn Nam và mái ấm rồi lại cùng Triết Thành điều chế, phối thuốc này kia ở phòng thí nghiệm.

Buổi tối đó, Vân Anh thấy hơi mệt nên nằm ở trên phòng nghỉ. Thiên Minh hơi lo cho cô nên đi xuống nhà lấy thuốc, đang đi lên lầu thì Thiên Dương sang gặp anh.

" Ba ơi, ba xem cái này đi ạ " - Tiểu Dương cầm một tờ giấy đến cạnh anh.

" Con trai, ba đang bận lắm. Mẹ con đang không khỏe, ba đang lấy thuốc cho mẹ, để tí ba coi nhé " – Anh cầm ly sữa mang lên cho cô.

Thiên Dương buồn bã đặt tờ giấy lên bàn làm việc trong thư phòng của anh rồi lủi thủi về phòng. Đó là giấy thông báo nó được chọn vào đội tuyển thi chuyên toán của trường. Hai ngày sau cuộc thi sẽ diện ra ở hội trường của trường nó, nó muốn ba mẹ đến xem nó thi.

Lúc này tại phòng của anh.

" Em thấy sao rồi? "

" Em hơi đau đầu thôi anh không cần lo đâu!" - cô cười nhẹ.

" Bao lâu rồi em không đi khám sức khỏe? Trả lời thành thật cho anh!"

" À… thì…hai… hai tháng rưỡi " - cô e dè nói rồi ngước nhìn ánh mắt của anh.

" Hừm… Không nể tình em đang bị bệnh thì anh sẽ đánh em một trận đấy " - anh khẽ mắng cô.

" Được rồi, tại công việc gần đây nhiều quá nên em không có thời gian rảnh. Nhưng em cũng là bác sĩ mà với lại anh hai cũng có xem qua cho em rồi, em chỉ là hơi lao lực quá thôi!" - cô cười nhẹ rồi ôm lấy anh.

" Anh đã bảo cứ ở nhà rồi mà không nghe, suốt ngày cứ chạy đây chạy đó. Công việc anh có thể phân công cho thuộc hạ "

" Em chỉ là muốn giúp anh một chút thôi. Anh Phương không ở đây mọi việc đều do anh quản lí. Từ Thiên Long đến Đằng Phương rồi lại tổ chức "

" Đành phải chịu thôi!" - Anh cười trừ rồi ôm lấy cô.



Hai ngày sau…

Hôm nay là ngày trường của Thiên Dương tổ chức cuộc thi nhưng từ đầu tới cuối nó ngước mắt nhìn khắp khán phòng cũng không thấy ba mẹ đâu, chắc là ba không xem tờ giấy đó rồi hoặc có thể xem xong mà không đến.

Hôm đó nó đoạt giải nhất, một cái giải rất vinh dự. Nhìn sang 2 bạn đoạt giải nhì giải ba, nó thấy ba mẹ họ ôm họ vào lòng cổ vũ còn nó thì trơ trọi giữa đám đông. Tiểu Dương cũng chỉ thở dài rồi rời khỏi khán phòng mà đi ra căm tin mua nước uống.

" Ai da, Trần đại thiếu gia đây mà " - Một đám học sinh lớp trên bước đến trước mặt của nhóc.

" Các anh muốn gì?"

" Nghe nói nhóc đây đoạt giải nhất cuộc thi Toán hả? Mà hình như ba mẹ nhóc không đến sao?"

" Không liên quan đến các anh, tránh ra " - Tiểu Dương nói rồi vội bước đi. Nó đương nhiên không sợ đám nhóc này chỉ là không muốn phát sinh thêm chuyện không đáng.

" Một đứa con hoang thì ba mẹ nào mà bận tâm chứ. Trần đại thiếu gia sao? Đợi mẹ kế nó sinh ra một đứa em trai thì thử xem sau này nó có bị đá ra khỏi nhà không thì biết!" - một nhóc nói rồi cả đám bật cười.

Thiên Dương đứng chôn chân một chỗ. Bỗng nhóc quay lại.

" Các anh xem lại thử mình xem, có tài giỏi hơn ai không mà lên tiếng. Gia đình tôi thế nào không liên quan đến các anh. Trước khi nói người khác thì nên xem gia đình các người thế nào rồi hãy bình phẩm!" - Thiên Dương đáp rồi quay lưng bước đi. Trường này là trường quốc tế, người theo học không phải là cậu ấm cô chiêu cũng là những học sinh xuất sắc. Gia đình ai nấy cũng đều là có thế lực hơn người nên hầu hết mấy nhóc này đều luôn không xem ai ra gì.

Nhưng mà, mấy lời vừa nãy cũng khiến Tiểu Dương suy nghĩ rất nhiêu. Dạo gần đây, Thiên Minh cũng chẳng quan tâm đến nhóc nhiều ngay cả Vân Anh thì cũng đi suốt khiến nhóc tự cảm thấy lạc lõng trong căn nhà của mình.

Bữa tối, Thiên Dương lại cầm giấy khen và huy chương lên phòng của anh nhưng tối nay cả anh và cô đều đi dự tiệc nên không có ở nhà. Cứ thế nhóc lại một lần nữa về phòng.

Sáng hôm sau, thuộc hạ vẫn đưa nhóc đến trường rồi ra về. Thiên Dương nhân cơ hội không ai để ý liền trèo tường trốn ra ngoài. Trong đầu nó bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, Thái Phương thì đi công tác rồi nên nó cũng chẳng nơi mà đến. Nếu sang nhà Hạ Trâm hay Triết Thành thì họ sẽ báo cho ba nhóc. Suy đi nghĩ lại thì Thiên Dương cũng chỉ đi lang thang trong thành phố. Nó bắt xe buýt rồi đi đến mấy trung tâm giải trí đi chơi cho khuây khỏa. Gần hai tháng nay suốt này có cứ ôn luyện cho cuộc thi nên cũng chẳng đi chơi.

Đang đi trên đường ăn mấy món vỉa hè thì điện thoại nhóc lại reo lên, lấy ra xem thì lại thấy hai chữ papa. Bỗng Tiểu Dương lại thở dài. Từ trước đến nay anh không bao giờ gọi nó ngay giờ học mà hôm nay lại rồi thì cá là 100% anh đã biết nó trốn học. Thiên Dương nhìn điện thoại một lúc rồi quyết định là không nghe máy.

" Dù sao hôm nay về cũng bị đòn thì chi bằng thả rong một bữa, đánh ít đánh nhiều thì cũng là đánh thôi!" - nhóc tự nói rồi khóa máy luôn.

Từ nhỏ đến lớn nhóc bị anh dạy dỗ nghiêm khắc cũng đã quen rồi. Sai một tí mà lại bị phạt, bị đòn. Bao nhiêu thiệt thòi cũng đã chịu rồi. Tại không muốn nói thôi chứ nhóc đây cũng muốn được như An An, được cả ba lẫn mẹ quan tâm. Mỗi lần bị ngã cũng có papa đỡ dậy chứ không phải là phải tự mình mò mẫm ngồi dậy mặc cho vết trầy sướt khắp người.

Cứ thế Tiểu Dương một mình lang thang trong thành phố, nhóc dùng hết số tiền tiết kiệm và tiền tiêu vặt cả tháng để đi ăn, đi chơi cho đã. Nhưng trong lúc đang ngồi ở công việc ăn kem thì từ phía sau có tiếng bóp kèn của ô tô. Thiên Dương quay lại nhìn thì nhận ra đó chiếc xe huyền thoại của anh nhưng nhóc cũng chẳng ngạc nhiên.

" Tiểu Dương, theo ba về, ba có chuyện muốn nói với con "

" Ba về trước đi, lát con sẽ về sau " - nhóc không thèm đoái ngoài gì đến anh.

" Một đứa nhóc 9 tuổi sáng giờ lang thang ngoài đường bộ hay ho lắm sao mà còn không chịu về!" - bỗng nhiên anh lớn tiếng.

Thiên Dương ngồi trên ghế đá hai tay siết chặt, cây kem trong tay cũng sắp bị nhóc bóp nát rồi.

" Về? Đi về để ba đánh tiếp chứ gì? Con biết con là một đứa con riêng thôi nhưng ba có cần cứ nghiêm khắc và hung dữ với con không? Suốt ngày cứ học và học thôi. Làm sai thì lại phạt quỳ, nặng một chút thì nằm sấp chịu đòn. Con đâu biết đau đâu!" - Bỗng nhiên nhóc lớn tiếng mà làm cho anh ngẩn người. Gần 10 năm nay lần đầu tiên anh thấy nó phản ứng như thế - " Con ước chi mami con còn sống, ít ra những lúc bị đòn thì vẫn còn có người thoa thuốc cho con chứ không phải như ba. Ba đâu biết con trong trường bị nói thế nào. Con bị bạn bè nói là đứa con hoang ba cũng đâu có nghe thấy!"

Thiên Dương nói rồi cũng leo lên xe. Nhóc biết dù có chạy đằng trời thì anh cũng sẽ lôi về được. Chi bằng hôm nay về cho anh đánh một trận rồi chết luôn cũng được.