Đông A Nông Sự

Chương 122: Giăng Bẫy





Bách lấy thêm 50 người từ mỏ về Trang viên.

Hắn dạo này làm gì, vô tình hay cố ý đều sắp xếp một chút nhân sự.
Hắn về phủ đệ, nghỉ ngơi chốc lát là sang Quỹ kiến thiết ngay, Chu Đại Lực đang chờ ở đấy.
Lại qua mấy tháng không về Kinh, tốc độ xây dựng của Quỹ cũng không chậm lại.

Ngoài toà lâu tháp năm tầng đã xây xong, tổ hợp biệt viện quanh hồ cũng đã hoàn thiện, một nhà hát cực lớn đang bắt đầu khởi công xây dựng.

Chu Đại Lực ngồi trên ghế, lúc nào không có khách khứa là phanh ngực, tay gãi gãi bộ lông xồm xoàm.

Bách ghê tởm nhắc:
- Chu gia à, ông giờ gia tài bạc vạn, là tấm gương thương nhân Đại Việt, chú ý hình tượng đi.
Chu Đại Lực xấu hổ:
- Tật xấu khó bỏ, Hầu gia chớ trách.

Mấy hôm nay tên nhóc Đinh Nhu đang làm ăn rất khá, tý nữa mời Hầu gia làm nồi lẩu ếch măng cay.
- Thôi thôi, giữa tháng sáu ăn lẩu, ông bị hâm à.

Bảo hắn mang chút nước ô mai thanh nhiệt đến đây.
- Được được …
- Chuyện ta dặn ông làm đến đâu rồi?
- Đã bố trí hoàn chỉnh.

Phát thiệp khắp nơi cho thương nhân.
- Dự định sẽ có những ai?
- Đã đón thuyền ở cảng Vân Đồn lên, cộng với thương nhân sẵn có.

Dự tính có cả người Tống, người Nguyên, Người Oa, người Triều Tiên, người Chiêm Thành, Chân Lạp.

Ngoài ra còn có người Diệp Điều, Thiện, Xiêm, Thiên Trúc.
- Tốt lắm, càng đông càng vui … Ông cho tất cả bọn chúng vào ở các biệt viện quanh hồ.


Nói là ta khai trương mời khách, không thu phí gì hết, ngày khai trương ấn định là hai hôm nữa.

Hôm đấy sẽ tổ chức giải thi đấu Mạt Chược, giải thưởng sẽ rất phong phú.
- Đã làm rồi thưa Hầu gia, có một số bọn đến sớm đã được ta cho vào ở.
- Hay lắm, không thu tiền phòng nhưng tiền đánh bạc, ông biết làm thế nào rồi chứ?
Hắn quay sang cười, Chu Đại Lực cười phá lên:— QUẢNG CÁO —
- Chúng ta hình như có thần giao cách cảm, những việc Hầu gia nói, ta đã sớm thực hiện.
Cả hai tên gian thương bàn bạc hồi lâu, rất là tâm đắc.

Lại trêu ghẹo mấy cô nương chia bài một lát.

Đã lâu hắn chưa về chốn phồn hoa đô hội, lên lầu hai của Quỹ kiến thiết, thấy mình lạc hậu rồi, có lẽ cần xây thêm mấy cái lâu tháp như thế này.

Lên đến lầu ba, tiếng thét chói tai vang lên.
- Tài!Tài …nhất định tài!
Tiếng này không phải Nhật Duy thì ai.

Hắn đang say cuộc đỏ đen không biết trời trăng gì, Bách vỗ vai:
- Thằng béo, tiếng này thua rồi, chắc chắn là sửu.
- CM thằng mồm thối nào …
Nhật Duy quay lại, thấy Bách ôm chầm lấy:
- Huynh đệ, ngươi về rồi, nhớ chết ta …
Lại xua tay không chơi nữa, kéo hắn ra một góc:
- Ôi! ngươi về Kinh khi nào?
- Vừa về thôi.

Ta có việc quan trọng, không thì cũng không về đây.
- Chán ghét kinh thành thế sao? Kinh thành dạo này nhiều thứ hay lắm.

Ta dẫn ngươi đi ăn.
- Ăn cái gì?
- Có một thứ bánh bán gần đây, rất được ưa chuộng.

Ta đoán ngươi chưa được ăn.
- Bánh gì? Do Đinh Nhu bán à?— QUẢNG CÁO —
- Cứ đi đã.
Đoạn lại lôi Bách ra khỏi Quỹ kiến thiết, vòng sang phía đông, đi theo con đường quanh hồ.

Bách đến một chỗ, thấy có hơn chục cái nhà gỗ rất đẹp, dựng nửa trong nửa ngoài hồ Dâm Đàm, gió mát lồng lồng.

Lúc này đã cuối chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực bên hồ, lơ thơ liễu rủ, cảnh trí động lòng người.

Bách sai Hùng Tam và Hùng Tứ về đón Đinh Tú và Thái Đường, Nhật Duy cũng sai người về đón Ý Ninh, đã lâu không được gặp rồi.
Bách đến nơi, chưởng quầy chính là người Đinh gia.

Nhìn thấy cô gia tới, tươi cười chào đón, lại cho người đi mời Đinh Nhu.

Chỉ một lát là thấy Đinh Nhu chạy tới.

Thì ra hắn cũng đang bận việc bên Quỹ kiến thiết.

Lúc này tất tưởi chạy sang, thấy Bách và Nhật Duy, bố trí ngay một gian riêng nhìn thẳng ra hồ, lại sai đầu bếp chuẩn bị mấy món đặc sắc nhất.
Chờ một canh giờ mới đón được đủ người.

Ý Ninh gặp Thái Đường và Đinh Tú thì vui lắm, tíu tít nói chuyện.


Hai nàng vừa mới về Kinh, hai hôm nay bận rộn cũng chưa thăm thú được gì, đến đây thấy cơ ngơi của Đinh Nhu cũng tấm tắc khen cảnh trí không tầm thường.
Đầu bếp bày lên mấy món bánh tôm, phở xào, phở cuốn, lại có cả thứ ốc hồ Dâm Đàm rất ngon.

Những món này quả hợp với thực đơn mùa hè.

Đâu như tên phàm phu Chu Đại Lực, muốn ăn lẩu ếch măng cay giữa lúc nóng nực thế này.
Bách thầm tiếc, Đại Việt không nấu được bia, nếu có ly bia mát lạnh nữa thì quả không có gì bằng.

Mọi người cười nói vui vẻ, ăn uống một lúc thì trăng đã lên cao.

Ánh trăng lóng lánh bên hồ.

Tên béo như nhớ ra cái gì, sai tên mã phu đứng hầu ở dưới:
- Người ra lấy đàn cho ta.
Tên mã phu chạy ra, mang theo một cái đàn ghi ta.

Bách thầm cười, tên béo quả là có môn đạo, kiếm đâu được thứ này, Nhật Duy hì hì:
- Ta gặp được tên thợ công bộ trên mỏ sắt về, thấy hắn có thứ này, bắt hắn đổi cho ta lấy một con trâu đấy.

Lại bắt hắn dạy ta đàn, giờ đã có chút thành tựu, cũng không thể để mình người phong lưu tiêu sái được.
Nhật Duy nói đoạn, chỉnh đàn, dạo vài nốt.

Bắt đầu vừa đánh vừa hát:
- Có hòn đá cô đơn xa xăm, đứng ở đó cớ sao một mình …
Tam nữ thấy tên này chuẩn bị đàn, Ý Ninh bị hắn tra tấn quen rồi, khịt mũi một cái, nhị nữ thì hứng thú nghe hắn hát, chỉ một lúc bị hãm vào ca từ bi thương của bài hát, lầm nhẩm hát theo.

Bách chửi thầm “Con chó béo, dám dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, dùng bài hát của ta mà lấy nước mắt lão bà của ta”.
Cũng phải nói Nhật Duy rất có năng khiếu, cũng bỏ công không ít, ngón đàn điêu luyện rất có gu âm nhạc.

Đinh Tú đỏ hoe mắt quay sang:
- Ôi sao lại có mối tình sầu khổ vậy?
Thái Đường cũng dấm dứt:— QUẢNG CÁO —
- Bài hát này chưa được nghe bào giờ nhưng hình như là nói về phu quân đúng không?
“CMN, vậy cũng nghe ra được là ta sao?”.

Nhật Duy hỏi:
- Sao tỷ biết bài hát là của tên khỉ này?
- Chẳng phải hòn đá cô đơn là Phu quân sao? Phu quân nói mình từ tảng đá sinh ra mà.


Nhưng chàng yên tâm, từ giờ chàng không cô đơn nữa đâu, ta sẽ không bỏ rơi chàng.
Bách ngoạc miệng cười “Đúng là lão bà của ta, con chó béo chết chưa, ăn cắp bài hát của ông cũng không ăn thua đâu”.

Hắn mạnh miệng bốc phét.
- Đây đúng là bài hát của ta.

Lúc ở trên mỏ vì nhớ nàng quá mới viết ra bài hát này.
Thái Đường đã bao giờ được nghe lời ngọt ngào trực diện như thế.

Hai má đỏ bừng, lại ôm lấy hắn, nức nở: “Thật khổ cho chàng”
Đinh Tú khịt mũi “hứ” một tiếng, thầm mắng Thái Đường ngu ngốc, vậy cũng để hắn lừa.

Lúc hắn ở trên mỏ, tránh Thái Đường còn không kịp, nào có chuyện nhớ nhung như vậy.

Tuy nghĩ thế nhưng cũng ghen tức trong lòng.

Bách đánh mắt sang nhìn nàng, thở dài một cái.
Ý Ninh lúc này như có như không nhìn chồng nhẹ giọng:
- Dù là do hắn viết, nhưng đảm bảo đàn không hay bằng chàng, chàng so đo với hắn làm gì.

Hắn là cái tên học một năm không được La Hán quyền sao so được với Uy Long Chưởng đã đại thành của chàng.
Nhật Duy thấy vợ khen như vậy, trong lòng nở hoa, ôm nàng vào lòng:
- Đúng vậy, chúng ta so đo làm gì với tên mặt trắng kia.

Về nhà sinh nhi tử mới là môn đạo.
Ý Ninh lườm hắn, cũng phải nói hai vợ chồng này tình cảm đã tốt lên rất nhiều.

Trước kia vẫn yêu như vậy nhưng nặng vì trách nhiệm, cả hai lại còn trẻ không biết thể hiện tình cảm cho đối phương hiểu nhưng giờ đã tốt lắm rồi.

Chỉ nhìn tên béo thoải mái ra đường đánh bạc là biết, hắn không còn bị quản giáo nghiêm ngặt nữa..