Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 33: Chương 33



Suốt cuối tuần hôm ấy, Hà cứ suy đi nghĩ lại, bán tín bán nghi về những điều Tường Lâm nói. Đêm hôm đó cô rốt cuộc đã đồng ý hứa, mà chẳng hiểu mình hứa để làm gì.
Em muốn biết gì cứ hỏi. Nó sẽ không nói dối em đâu. Nhưng nếu không hỏi, thì nó cũng sẽ không tự nói ra.
Phải chăng cô đã quá dễ dãi nhận lời hẹn hò trong khi không biết gì về cậu? Nhưng biết gì mới được? Gia đình bốn thành viên, trước khi về Việt Nam nhập học cấp ba, đã ở Nhật một năm, trước đó nữa ở Đức hai năm, ở Mỹ một năm... Bản thân biết ba ngoại ngữ, từ học tập đến thể thao, phong thái, ngoại hình... chỉ có thể dùng một chữ "hoàn hảo" để đánh giá. Song song với việc học vẫn liên tục thực tập ở những công ty con của Trường Thịnh để chuẩn bị sớm cho tương lai đã được trải thảm đỏ.
Chưa kể theo lời Tường Lâm, thì khoản chơi bời cũng không tồi (?!), nhờ công lao sư phạm quý báu (?!) của ông anh họ trong thời gian ở Hamburg...
Này, cho đến hôm nay thì ngay cả thời khóa biểu hàng tuần của Khanh thế nào, Hà gần như nắm rõ. Vậy thì biết cái gì? Hỏi cái gì mới được? Chẳng lẽ hỏi, cậu có phải là động vật đơn bào chưa tiến hóa hết, là đồ ngốc Single- Target Sexuality không chắc?
"Cậu với anh Lâm, có phải là rất thân nhau?" Rốt cuộc, đây lại là câu hỏi của Hà, khi hai người đang dùng bữa trưa trong canteen. Gần đây, việc Khanh thỉnh thoảng vào ngồi canteen cùng với Hà đã không còn là kỳ quan lạ lùng trong mắt mọi người nữa.
Vừa dứt câu, Hà đã rùng mình khi thấy gương mặt đẹp trai của người đối diện tối sầm, trong khi bàn tay lịch lãm cầm tách trà thì như muốn kết liễu nó thành trăm mảnh.
"Cậu hỏi thế, thì khó cho tôi quá." Chậm rãi trả lời, không quên kèm theo nụ cười lạnh ngắt.
"Ờ... ờ... Bỏ qua đi!" Hà rối rít xua tay, biết mình vừa đụng phải đề tài nhạy cảm.
Tuy vậy, đúng như Tường Lâm nói, Khanh không né tránh các câu hỏi.
"Những thứ trường học không dạy, thì đều là anh ta dạy cho tôi." Khanh vắn tắt. Rồi trước bộ tịch há hốc miệng của Minh Hà, thiếu gia họ Vũ đành bất đắc dĩ đi vào chi tiết. Bất quá, cơ hội ôn lại quá khứ "thương đau" cũng không có đến nhiều lần.
"Mười tuổi anh ta đã cho tôi xem AV, đánh nhau cũng kéo tôi đi bầm dập cùng. Mọi kỹ xảo trong bài bạc, đỏ đen, cho đến nghịch dại thông thường, mọi nồng độ cồn trong rượu, Tường Lâm thử qua bao nhiêu thì tôi cũng biết đến bấy nhiêu..." Bình thản như đọc một mẩu tin trên báo sáng.
"Nếu như năm mười hai tuổi ở Mỹ, tôi không quá gầy gò, thấp bé, mà cao lớn lừa người thì chắc anh ta cũng chẳng tiếc gì mà làm giấy tờ giả để lôi tôi vào vũ trường."
Minh Hà nghe đến đâu mà lạnh sống lưng đến đấy. Bạn trai hoàn hảo của cô rốt cuộc lại không đơn giản như thế này ư? Mà cậu ta có cần thiết phải thật thà khai hết tất cả ra không cơ chứ.

"Lần đầu tiên tôi suýt bị đuổi học vì đánh nhau cách đây sáu năm, cũng là do anh ta dàn dựng. Không những thua, về đến nhà còn bị ba lôi ra quần ột trận thừa sống thiếu chết." Từng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh đầy... sát ý. "Cậu nói xem, tôi và Nguyễn Vũ Tường Lâm như thế có thể gọi là thân nhau không?"
"Ờ... ờ... Thân quá đi chứ..." Cô thật sự choáng váng, không biết mình đang nói cái gì. Liền sau đó chỉ biết cắm mặt vào đĩa thức ăn, cho đến khi nhớ lại lời kể của Việt Hương. Vũ Trọng Khanh, tất nhiên là không chỉ "biết" đánh nhau.
"Vậy thì vụ Cường Lava gì đó hồi một năm trước... là có thật hả?" Hỏi xong lại thấy mình thật ngu ngốc.
"Thật thì sao, mà giả thì sao?" Khanh nhìn thẳng vào mắt Hà.
"Ờ thì... Chuyện qua rồi... Tôi cũng chẳng phải dạng chính nghĩa vớ vẩn. Nhưng tôi nghĩ lần sau nếu chỉ vì một lá thư thách đấu, cậu có thể nhẹ tay cho người ta... một chút." Cô bối rối đến lắp bắp, nhưng vẫn ráng bày tỏ quan điểm.
"Được rồi." Câu trả lời đơn giản đến không ngờ.
...
Buổi tập cuối cùng trong năm học của câu lạc bộ bóng đá diễn ra suôn sẻ với sự có mặt của "tương đối" đầy đủ các thành viên. Trước khi ọi người giải tán, đội trưởng Cao Minh Trường có vài lời muốn nói.
"Điều thứ nhất nghe hơi sáo rỗng, nhưng chúc mọi người thi học kỳ tốt đẹp, cũng như những ai năm nay thi đại học hay du học đều được như ý. Thứ hai, tôi xin thay mặt cả đội trân trọng cảm ơn sự hướng dẫn của huấn luyện viên Nguyễn Chính Quang và trợ lý HLV Như Nguyệt trong năm vừa qua, khiến cho chúng ta đã đạt được chức vô địch thuyết phục đúng như mục tiêu của trường đề ra."
Vỗ tay.
"Cũng xin cảm ơn quản lý đầu tiên của đội bóng là bạn Trần Minh Hà, nhờ ảnh hưởng của bạn mà chúng tớ đã trở nên gọn gàng và quy củ hơn rất nhiều."
Vỗ tay. Minh Hà đỏ mặt.
"Cuối cùng, xin thông báo về một vài thay đổi nhân sự, mà chắc đa số các bạn cũng đã cập nhật. Đầu tiên, trợ lý HLV Như Nguyệt năm nay sẽ tốt nghiệp và lên đại học, không thể tiếp tục gắn bó với chúng ta được nữa. Bên cạnh đó, hai thành viên Bảo Long và Trọng Khanh cũng sẽ rời đội vào năm tới."
Đến đây thì chẳng còn tiếng vỗ tay, thay vào đó là những âm thanh xì xào.

"Chị Nguyệt, chị thi trường nào vậy? Chị đã lấy được bằng huấn luyện viên chưa? Em cứ tưởng... " Tiền vệ Văn Sơn thắc mắc.
Những ngày này, Như Nguyệt tỏ ra mỏi mệt, buồn phiền thấy rõ. Cô vẫn hoàn thành trách nhiệm trong đội, nhưng sắc mặt kém tươi tắn thì ai ai cũng nhận ra. Người ta đồn đại, rằng Như Nguyệt đã bị Bảo Long phũ phàng từ chối vào cái đêm prom mà hai người được bầu là King & Queen một cách đầy thuyết phục. Rất nhiều người đã nhìn thấy cuộc nói chuyện riêng căng thẳng của họ...
"Lớp học đó, là thầy Quang giới thiệu chị tham gia cho biết thôi. Chứ chị đâu có đủ điều kiện..." Nguyệt cười gượng gạo. "Chị định thi khoa quan hệ quốc tế của đại học Gallet."
"Khoa đó cao điểm lắm đấy! Chị Nguyệt có khác." Một giọng tấm tắc.
Minh Hà nãy giờ yên lặng, ngắm nhìn Như Nguyệt, chính xác là nhìn đôi mắt tuyệt đẹp đang thể hiện nỗi buồn vời vợi đằng sau nụ cười xã giao. Cô liên tưởng đến chính gương mặt mình, sau khi bị Bảo Long từ chối hồi học kỳ một.
"À, ngoài ra... " Đội trưởng đột ngột đập hai tay vào nhau, như vừa nhớ ra điều gì quan trọng, rồi quay sang cô quản lý. "Bạn Khanh từ học kỳ sau sẽ không còn tham gia đội bóng, bạn Hà có nghỉ luôn không?"
Trước sự thật thà quá đáng của Minh Trường, đâu đó vang lên tiếng cười khanh khách. Minh Hà có đỏ mặt một chút, nhưng không hề cười.
"Liên quan gì đến nhau chứ. Ngay từ đầu lúc tớ vào, cũng đâu biết là Khanh có tham gia."
"Tốt quá rồi." Một giọng thở phào. "Cũng phải có một ít con gái cho đời tươi đẹp hơn chứ."
"Này, nên nhớ là hoa đã có chủ, đụng vào là chết đấy!" Một giọng khác châm chọc.
"Ai dám đụng! Chỉ ngắm thôi!"
"Ha ha ha ha!"
Dĩ nhiên, cuộc tán gẫu "nghiêm trọng" này chỉ có thể diễn ra trong phạm vi mà thành viên ai- cũng- biết- là- ai- đấy không có mặt.

...
"Gác lại mọi hoạt động để tập trung thi đại học, cậu gương mẫu như vậy, nhìn lại bản thân tớ thấy áy náy quá..." Hà thở dài, ngồi xuống bên cạnh Long. Đã lâu rồi họ mới có dịp nói chuyện riêng.
"Không phải vậy..." Long nhẹ cười. "Cái chính là, tớ định thi đại học Y nên điểm số nhất định phải hoàn hảo một chút. Hơn nữa, tớ cũng muốn dùng thời gian một năm để làm quen trước với các kiến thức y học..."
Long muốn trở thành bác sĩ. Đây không phải lần đầu tiên Hà được biết điều này. Cha là thủy thủ tàu viễn dương, một cơn bão biển đã mang ông đi không về, khi cậu bé Bảo Long mới vừa tròn năm tuổi. Tám năm sau đó, người mẹ cũng vì chứng ung thư không có tiền chữa, bỏ cậu mà đi. Sống dựa dẫm vào một vài người họ hàng không mấy mặn mà tình nghĩa, tuổi thơ của Long thật sự rất khó khăn. Để trưởng thành cứng cáp được như hiện giờ, rõ ràng là cần một nghị lực hơn người. Và trong tâm trí của cậu bé mười ba tuổi năm nào, vẫn là một ước mơ duy nhất, trở thành bác sĩ để cứu sống những con người bất hạnh như mẹ mình.
Hà bâng khuâng nhìn người con trai cao ráo ngồi cạnh mình trên đường biên của sân bóng không người. Cô hình dung ra cậu trong màu áo blouse trắng của bác sĩ. Rất hợp. Một bác sĩ điềm tĩnh, thân thiện với bệnh nhân. Một bác sĩ có lương tâm, không phải cái kiểu suốt ngày ăn chặn tiền người bệnh...
"Bảo Long, tôi có chuyện này..."
Trên mặt sân cỏ được nhuộm hồng bởi ánh hoàng hôn, rốt cuộc lại xuất hiện một người thứ ba.
Hà nhìn chiếc bóng thanh mảnh đổ dài đang di chuyển khá nhanh lại gần hai người họ, cùng chất giọng miền Nam dịu dàng êm ái, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là ai đang đến.
Như Nguyệt khoác trên vai túi đồ khá nặng, bộ dáng lại khẩn trương như vừa chạy từ đâu đến. Cô có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy Minh Hà, nhưng rồi lại mím môi, khẳng định.
"Tôi có chuyện muốn nói..."
"Còn tôi thì không." Trái với dự đoán của Hà, Long trả lời dứt khoát, không hề ngẩng đầu nhìn người con gái đang đứng trước mặt.
"Không liên quan đến việc lần trước... " Nguyệt khó xử quay sang Hà. "Minh Hà, em có thể cho chị nói riêng với cậu ấy một chút được không?"
Hà bất đắc dĩ, định đứng lên thì bị Bảo Long mạnh mẽ kéo lại.
"Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, chuyện gì của tôi, cô ấy cũng có quyền biết. Chị muốn gì, thì nói đi." Cậu dứt khoát.
Dù Như Nguyệt đứng đối diện với họ, tức là hoàn toàn ngược sáng, Minh Hà vẫn có thể thấy gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tổn thương. Nguyệt lắc đầu, dùng ánh mắt để van nài cầu khẩn, nhưng vô dụng. Chính Hà cuối cùng lại ở vào thế khó xử, khi một tay Bảo Long cứng như thép vẫn siết chặt cánh tay cô.
Cuối cùng, Nguyệt nhắm mắt trấn tĩnh, trước khi nhìn thẳng vào Long. Vẻ tiều tụy, mỏi mệt dường như bay biến hết trong khoảnh khắc. Thay vào đó là một gương mặt ửng hồng, bừng sáng.

"Tôi không bỏ cuộc. Trong thời gian học năm thứ nhất đại học, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm học bổng. Tôi sẽ làm bằng được! Đó là ước mơ cả đời của tôi, dù mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng không dễ dàng từ bỏ."
Suốt đời Hà, cũng không quên được biểu hiện của Bảo Long trong giây phút ấy. Lần đầu tiên, cô mới biết được trên một gương mặt, một đôi mắt lại có thể chất chứa nhiều cảm xúc như vậy. Bàng hoàng, căm ghét lẫn xót xa rốt cuộc có thể hòa vào trong một tổng thể.
"Tốt thôi." Mãi một lúc sau, khóe môi mỏng mới nhếch lên, để lộ thanh âm trầm đục. "Muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi."
"Sao cậu có thể nói như vậy? Không phải trước kia... chính cậu..." Nguyệt lắp bắp, như không tin vào tai mình.
"Mọi chuyện đã thay đổi rồi." Chậm rãi, lạnh nhạt. "Tôi cũng có việc riêng của tôi. Không còn là thằng nhóc thừa hơi đi cổ vũ ơ ước viển vông của người ngoài."
...
Như Nguyệt đã bỏ đi một lúc lâu, Bảo Long vẫn không hề ngẩng đầu lên khỏi hai bàn tay đan vào nhau, che khuất đi gương mặt trong một dáng điệu mệt mỏi.
Minh Hà vẫn ngồi lặng lẽ bên cậu. Lần đầu tiên kể từ khi biết đến mối quan hệ Bảo Long- Như Nguyệt, cô nhận ra giữa họ dường như không đơn giản là yêu đương- chia tay.
Nhưng hình ảnh lúc bấy giờ của Long đã đủ khiến cô xót xa, không dám hỏi gì hơn, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, mong cho cơn giận, hay bất cứ nỗi đau nào đều nhẹ nhàng trôi xuống.
"Tớ cũng có mục tiêu của riêng tớ. Tớ cũng có việc mình muốn làm..." Mãi lâu sau, giọng nói của người con trai mới khàn khàn vang lên từ bên dưới mái tóc đen.
"Ừ, tớ biết..." Hà đau lòng an ủi.
"Tớ không chạy đi khắp nơi tuyên bố rằng mình không bỏ cuộc, không có nghĩa là nó không quan trọng."
"Ừ, tớ biết."
"Giá như... Người ở bên cạnh tớ ngay từ đầu, là cậu..."
Cô sững người, như không tin nổi vào tai mình.