Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 32: 32




Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh phải khóc.

Những sự việc trước tuy có đau đớn nhưng anh đã dũng cảm kìm nén những giọt nước mắt, ngăn cho chúng không chực trào ra.

Thế nhưng lần này, có lẽ anh đã thua cuộc rồi.

Vẫn bế cô như khi cô bị thương trong rừng, vẫn lối đi ấy tìm về ngôi nhà gỗ thân thương, thế nhưng lần này lòng anh lại đau đớn đến lạ, con tim như bị ai đó dùng lưỡi dao sắc lẻm khứa vào khiến nó đau đớn đến rướm máu.

Anh vẫn nhớ lần ấy, cô nằm gọn trong vòng tay anh, gương mặt có vẻ gì đó ngại ngùng nhưng cũng thật đáng yêu.

Riêng lúc này đây, cô vẫn nằm gọn trong vòng tay anh nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, toàn thân lạnh buốt vì nằm trên tuyết lạnh quá lâu.

Anh bế cô trên tay mà tâm hồn như chết đi một nửa.

Anh cảm nhận một giọt nước mắt lăn dài xuống má mình, anh mím môi cố nuốt ngược nó vào trong.

Đi trong tuyết thế này chắc chẳng ai nhận ra là anh đang khóc đâu nhỉ?
Một giọt nước mắt khác lại lăn xuống những vết thương rướm máu trên mặt anh, tàn dư của trận chiến sống còn khi nãy thế nhưng anh không quan tâm, vết thương trên mặt dù có đau rát thế nào cũng không sánh bằng vết thương trong lòng, trong tim anh.

Vết thương ấy còn đau đớn hơn thế nhiều.

***
Collins và Syrena vẫn lặng lẽ đi phía sau, không biết phải nói gì.

Lát sau cũng tìm về tới nhà, Collins nhanh chóng dắt Syrena bước tới và mở cửa, nhường anh đang bế cô vào trước, anh và Syrena vào sau.

Đèn trong nhà vẫn sáng, một thứ ánh sáng vàng dịu nhẹ, ánh lửa vẫn bập bùng trong lò sưởi ấm áp.


Devan không để ý gì đến mọi thứ xung quanh, anh bế cô đi một mạch thẳng lên lầu.

Tiếng Syrena thút thít bên cạnh làm Collins giật mình, nãy giờ anh cũng đang tập trung vào Devan nên hơi lơ là cô bé, anh cúi xuống, nói với cô bé:
"Nào, ngoan nào.

Nín đi, về tới nhà rồi.

Chúng ta an toàn rồi."
Miệng nói thế để trấn an cô bé nhưng bản thân anh lại chẳng thấy an toàn chút nào.

Anh linh cảm sắp tới sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Sớm thôi.

"Ch...chị ấy...sẽ không...sao...chứ?"
Syrena hỏi trong tiếng nức nở.

Hai mắt cô bé giờ đã sưng húp lên, có lẽ cô bé đã khóc suốt trên đường về nhà, khéo léo không cho anh thấy được.

"Sabrina sẽ không sao đâu.

Lát nữa chị ấy sẽ tỉnh, em đừng lo quá nhé."
"Anh chắc chứ?"
Collins nhìn cô bé, anh lưỡng lự vài giây.

Anh không muốn vụ việc lặp lại giống như hôm trước.

Ấy thế nhưng trong cuộc sống này, đôi lúc con người ta cũng cần phải nói dối.

Anh gật đầu, đáp lại:
"Chắc.

Anh chắc chắn với em Sabrina sẽ ổn thôi."
"Collins."
Có tiếng gọi anh từ trên cầu thang, Devan đang đứng đấy, gương mặt bơ phờ mệt mỏi.

Anh đưa tay ra hiệu cho Collins đến với mình.

"Sao thế?"
Collins hỏi.

Devan thở hắt ra, đáp:
"Tối nay anh cho Syrena qua phòng anh em mình ngủ nhé.

Em ở bên phòng Sabrina ấy."
"Ừ.


Vậy cũng được.

Định thức suốt đêm à?"
"Nếu phải thức nguyên đêm mà làm cho Sabrina tỉnh dậy, em nguyện làm lắm chứ.

Nói trước để anh biết thôi, vậy nhé."
Nói rồi anh toan rời đi, Collins kêu giật giọng.

"Này Devan."
"Gì thế?"
"Sabrina ổn chưa?"
Devan ngập ngừng vài giây, anh nhìn người anh của mình, chẳng nói chẳng rằng rồi đi thẳng lên lầu.
***
Phải thuyết phục, dỗ dành mãi Syrena mới chịu sang phòng Collins và Devan ngủ, cô bé tỏ ý không hài lòng lúc đầu nhưng Collins vẫn rất kiên nhẫn dỗ dành.

Cuối cùng anh đã thành công.

Anh đắp chăn cho cô bé, cô bé nằm quay lưng vào góc nên chẳng biết đã ngủ hay chưa.

Anh đứng lặng trong phòng một lúc rồi rón rén ra khỏi phòng, cố gắng không làm cô bé thức giấc.

Anh sang phòng Sabrina, căn phòng im ắng lạ thường.

Anh đưa tay gõ cửa nhè nhẹ, anh nghe có tiếng chân vội ra mở cửa, cánh cửa bật mở ra và Devan đang đứng đấy, anh vẫn chưa chịu thay bộ đồ đã ngụp lặn trong tuyết ra, hình như anh đã khóc rất nhiều thì phải?
Devan mời anh vào phòng, anh bước vào thì thấy trước mặt là hai chiếc giường với ga trắng muốt, một chiếc bỏ trống, chiếc còn lại mang một không khí cực kì thê lương.

Sabrina đang nằm bất động trên đấy, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có thể thấy rằng cô đang ngủ nhưng thực chất lại không như thế.

Devan bước đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống, anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy gầy nay đã trở nên lạnh buốt lên, áp vào má mình.

Collins trong phút chốc như thấy được một giọt lệ lóng lánh vừa rơi xuống.

Collins cũng ngồi vào chiếc ghế đối diện gần đó, hai anh em chẳng biết nói gì trong tình huống này, Devan cứ thỉnh thoảng lại đưa tay vén tóc cô, mái tóc đen dài và được uốn xoăn sóng trông rất kiêu sa.

Cô nằm im lìm tựa như một nàng công chúa.


Tấm chăn trắng muốt đắp ngang người, anh không muốn cô bị lạnh thêm nữa sau khi đã nằm trên tuyết lạnh lâu như thế.

Anh không muốn như thế.

Không!
Anh không bao giờ muốn!
***
Một lúc sau, Collins lấy hết can đảm, lên tiếng:
"Em nghĩ xem Sabrina sao lại như thế?"
Devan lắc đầu.

"Em cũng không biết nữa.

Từ lúc về nhà đến giờ cô ấy cứ nằm bất động như thế.

Tựa như đang ngủ nhưng thực chất lại không phải thế."
"Thế có cách nào không?"
Devan không trả lời, hoặc có lẽ chính anh cũng chẳng biết câu trả lời.

Quá là bí ẩn, sao tự nhiên em lại như thế, hỡi cô gái của anh?
Sao em lại bất động như thế và toàn thân thì lạnh buốt, khiến anh như không còn lối thoát, đau đớn đến cùng cực.

Làm ơn Sabrina, hãy tỉnh dậy và nói anh nghe xem, ai đã khiến em rơi vào cảnh này!
Và khiến anh tuyệt vọng, khiến anh như mất đi tất cả?
Một buổi tối mùa đông lạnh buốt, trong gian phòng kia có cô bé con đang ngủ im lìm, gian phòng còn lại có ba con người, một người bất động, người kia thất thần và người còn lại thì lòng như bị ai đó cào xé tan nát, trái tim vỡ vụn thành nghìn mảnh..