Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 28: 28




Tám giờ rưỡi sáng.

Trụ sở cảnh sát nước Anh, văn phòng.

Anh chàng cảnh sát trong bộ quân phục màu xanh với vẻ mặt điềm tĩnh, anh cất giọng:
"Thưa bà, bà làm ơn thuật lại toàn bộ sự việc, được không ạ?"
"V...Vâng."
Người bà lớn tuổi trong bộ trang phục khá sang trọng ngồi trước mặt anh, giọng run run đáp lại.

Ngồi bên cạnh là chồng bà, một người đàn ông lớn tuổi đang cầm lấy tay bà mà xoa xoa.

Gương mặt hai người hiện rõ lên vẻ lo lắng không sao giấu đi được.

Người bà lấy từ trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, bà bắt đầu kể lại:
"Chuyện xảy ra vào ba đêm trước, trước đó tôi vẫn còn thấy chị em nó dắt nhau lên phòng đi ngủ.

Thế mà sáng ra...!chúa ơi..." người bà gục mặt vào chiếc khăn mùi xoa mà oà lên nức nở, không tiếp tục được nữa,
Người chồng vẫn ngồi đấy mà xoa xoa tay bà, ông tiếp lời.
"Sáng ra thì tôi và vợ đã chẳng thấy chúng đâu nữa, đồ đạc vẫn nguyên đấy, căn phòng vẫn y vậy, không có bất kì sự xáo trộn nào.

Thế mà giường trống không, cả hai chiếc.

Tôi rối quá cháu ạ, không biết hai đứa nó đi đâu..."
Anh chàng cảnh sát vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nãy giờ anh đang ghi lại những chi tiết quan trọng của vụ mất tích lần này vào một quyển sổ nhỏ màu xanh.

Anh hắng giọng rồi hỏi tiếp:

"E hèm, theo như lời ông nói thì trong phòng không có bất kì sự xáo trộn nào, vậy thì khả năng trộm lẻn vào có thể loại bỏ.

Nhưng ông bà có nghĩ, có khả năng hai cháu ra ngoài không? Tự ý ra ngoài ấy?"
Bà ngoại lúc này đứng bật lên khỏi ghế, nói giọng kiên định.

"Cháu nghĩ xem sao có thể như vậy được? Hai ông bà tuy già cả nhưng vẫn tỉnh táo cảnh giác như thường.

Cửa nhà luôn được khoá kín vào ban đêm và chìa khoá thì chỉ có tôi hoặc ông nhà cầm.

Hai đứa nó có đứa nào giữ chìa đâu."
"Hai cháu là người Anh ạ? Mang quốc tịch..."
"Mỹ.

Cả hai đứa đều mang quốc tịch Mỹ.

Chỉ có mẹ nó là người Anh thôi nhưng qua Mỹ du học từ năm mười sáu tuổi."
William ( tên anh cảnh sát) gật đầu và tiếp tục ghi ghi chép chép vào cuốn sổ, anh tiếp tục.

"Vậy cháu đoán đây là kì nghỉ hè của hai cháu?"
[...]
Ông bà ngoại gật đầu.

"Tôi nói ba mẹ nó nghỉ hè cho qua Anh chơi, cho tôi và vợ có dịp trò chuyện thăm hỏi hai cháu.

Chứ để nó bên Mỹ chi, hết hè có khi lại cận ra."
Ông ngoại nói, William lúc này cảm thấy khá mơ hồ về tình tiết của vụ việc anh đang nhận giải quyết.

Thật kì lạ, nếu không phải là bắt cóc thì lý do biến mất của hai cô bé là gì?
Theo lời kể lại của hai ông bà lớn tuổi, trước đó còn thấy hai cô bé đi ngủ như bình thường.

Thế mà sáng ra đã biến mất không dấu vết, mọi thứ vẫn còn nguyên, duy chỉ có người là biến mất.

"Cho cháu hỏi thêm nhé, ông bà đây là bên nội hay ngoại của hai cháu ạ?"
"Tôi và vợ là ông bà ngoại của hai cháu, chúng tôi không quen với cuộc sống bên Mỹ nên chọn ở lại bên Anh."
"Cháu hiểu rồi."
William nói mặc dù đầu óc anh đang rất mơ hồ ngay lúc này.

Quá ư là khó hiểu! Làm sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra được? Nếu nói đó là một tên bắt cóc có kinh nghiệm thì hắn có thể lẻn vô dễ dàng là điều đương nhiên.

Thế nhưng lạ ở chỗ, nạn nhân ở đây là hai bé gái trong đó một đứa đã mười tám tuổi, nó đã lớn, đã có ý thức.

Chưa kể đến con bé con hai tuổi kia, nó cũng biết phân biệt đâu là người lạ, đâu là người quen chứ.

Đằng này, đầu óc William vẫn đang làm công việc suy luận của mình, giường chiếu, căn phòng không một chút xáo động, mọi thứ vẫn y vậy.

Không lẽ cả hai đứa nó không biết hét toáng lên khi tự nhiên giữa đêm hôm khuya khoắt có một người lạ vào phòng mình?

Hay cả hai đứa đều quá hoảng sợ đến mức không thể hét lên?
[...]
Lập luận này cũng khá đúng, William thầm nghĩ.

Nhưng dù cho có hoảng sợ đến múc nào thì cô chị, đã bước sang tuổi 18 dù cho có hoảng sợ đến mức không hét được thì ít nhất cũng phải vớ lấy thứ gì trong phòng làm vũ khí tự vệ nếu như thấy đó là người lạ chứ, đâu thể ngồi chết trân như thế được.

"Cho cháu hỏi tiếp nhé."
William chậm rãi mở lời sau lúc lâu im lặng.

"Ông bà có nói đây là kì nghỉ hè của hai cháu, vậy rất có thể có khả năng là hai cháu lang thang chơi ở đâu đó không ạ?"
Một lập luận khác lại hiện ra trong đầu anh.

Có thể hai đứa ham chơi, một đứa mười tám và một đứa hai tuổi cũng vẫn còn ham chơi như bao đứa trẻ khác.

Thế nên khả năng hai cháu lang thang đâu đó lại có vẻ hợp tình hợp lý.
Ông bà đây sống tại một làng quê nhỏ của nước Anh, quanh năm yên bình, khí trời trong lành, hơn nữa đây lại là kì nghỉ hè đầu tiên của hai đứa khi đến ở tại một đất nước xa lạ.

Vì thế William hoàn toàn tin rằng lập luận của mình là đúng.

"Cháu ạ, về vấn đề này, ông ngoại chậm rãi cất lời, " ông vô cùng xin lỗi chứ ông nghĩ rằng hình như cháu đã có sự nhầm lẫn, đúng thật là hai đứa nó trong thời gian ở đây có đi đây đi đó chơi đùa thế nhưng những lần đó là đều do ông dẫn đi cả và ông đều để mắt đến chúng, không rời một phút nào."
Đến đây thì William không thể không bất lực.

Anh nhìn hai ông bà già đang ngồi trước mặt mình, anh bất giác buông một tiếng thở dài.

Đây là vụ đầu tiên với những tình tiết quá ư là bí ẩn, từng tình tiết được hai ông bà nêu ra từ nãy đến giờ hầu như chẳng có cái nào ăn khớp với nhau cả.

Không lẽ anh đành bất lực ở đây sao?
[...]
"Ông nghĩ là ông bà nên đi thôi.

Cảm ơn cháu nhiều lắm, và cũng xin lỗi vì đã khiến cháu mất gần như cả buổi sáng."
Ông ngoại đứng lên, dìu vợ mình đứng lên cùng.


Bà ngoại khó nhọc đứng lên, hai ông bà đang định rời đi thì anh bỗng dưng cất tiếng:
"Ơ, khoan đã ạ.

Hai ông bà chớ lo lắng nhiều, có thông tin gì về việc tìm kiếm hai bé, cháu sẽ báo lại gia đình mình ngay ạ.

Cháu sẽ cố hết sức."
Bà ngoại nhìn anh đầy xúc động rồi lục túi kiếm gì đó.

Lát sau lấy ra một tấm card nhỏ với mùi lavender thơm nhẹ, bà đưa William và nói:
"Cảm ơn cháu nhé.

Đây là danh thiếp của bà, có gì cháu cứ gọi theo số trong danh thiếp này là được, nhé? Mọi sự trông cậy vào cháu."
"Dạ, ông bà cứ yên tâm.

Cháu sẽ cố gắng."
Anh đáp chắc nịch.

Bà lão nhìn anh cười hiền xong vỗ nhẹ vào lưng chồng ý muốn rời đi.

Ông lão nghe theo, liền gật đầu chào anh rồi hai ông bà chầm chậm dắt nhau rời khỏi trụ sở cảnh sát.

William đứng nhìn hai bóng dáng già cả ấy bước đi ngày một xa, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm xúc khó tả.

Vụ này anh phải giải quyết như nào đây?.


— QUẢNG CÁO —