Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 10: 10




Tầm mười giờ sáng.

Syrena tỉnh khỏi cơn mơ, nằm trên chiếc giường với chăn ga, gối nệm ấm áp cô bé nhớ lại giấc mơ đêm qua rồi khẽ chép miệng, phát ra một tiếng thở dài tiếc nuối.

Cô bé ương bướng nhất quyết không chịu ra khỏi giường mặc dù hai mắt đã mở thao láo, Syrena vùi mặt vào chiếc gối căng phồng vì được nhét quá nhiều lông vũ kia mà khuyên bản thân hãy nướng tiếp.

Từ từ rồi dậy cũng được.
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt qua tấm màn mỏng, rọi vào gương mặt Syrena khiến cô bé bực mình kéo chăn trùm kín người, toàn bộ thân thể cô bé giờ đây đã được bao phủ bởi bóng tối.

Trong tấm chăn màu xanh dương trùm kín người, cô bé nào đó khẽ nở một nụ cười tinh nghịch rồi quyết tâm chìm đắm tiếp vào giấc mộng dang dở khi nãy.

Thế rồi, chưa kịp để bản thân phiêu lưu trong thế giới ảo mộng thêm lần nữa, cô bé nghe tiếng cánh cửa phòng chị em cô mở ra khe khẽ.


Vì đây là cửa bằng gỗ sồi nên khi đóng mở sẽ phát ra tiếng kêu khá khó chịu, Syrena lúc này mở to mắt, vẫn để tấm chăn che kín người cô bé lặng im nghe tiếng bước chân bước vào phòng và từ từ tiến đến giường mình.

***
Qua tấm chăn màu da trời khá dày và ấm cúng, Syrena có cảm giác như bóng người đó đang đứng ngay cạnh mình, chỉ có điều là đang bị ngăn cách bởi tấm chăn dày cộp kia mà thôi.

Thế rồi đúng lúc ấy tấm chăn dày và ấm áp kia bị túm chặt rồi kéo mạnh ra, ánh nắng rọi vào qua tấm màn mỏng, hắt cả vào mặt cô bé khiến cô phải nheo mắt lại, Syrena bật dậy khỏi giường, miệng càu nhàu:
"Ai chơi kỳ thế hả?"
Một bàn tay khẽ véo má nhỏ, nhỏ nhìn theo thì thấy chị gái mình, Sabrina đang đứng đấy miệng không giấu nổi nụ cười đang sắp sửa bật ra.
"Xin chào công chúa ngủ ngày."
Cô nói và trả tấm chăn về chỗ cũ, đoạn cô quay sang nhỏ em đang mặt mày còn chưa tỉnh ngủ, nói:
"Xuống ăn sáng đi bé rồi ngoại kể tiếp chuyện cho nghe."
Syrena lấy tay dụi mắt, vỗ vỗ vào mặt vài cái cho tỉnh ngủ rồi nhảy phóc ra khỏi giường, phóng qua chỗ bà chị mà vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
***
"A! Cháu bà dậy rồi đấy à? Ngủ ngon không cháu?"
Bà ngoại lên tiếng hỏi khi chị em cô vừa bước xuống lầu, ông ngoại đã xuống từ lúc nào đang chăm chú vào tờ báo trước mặt, lâu lâu khẽ nhấp một ngụm nhỏ cà phê ra chiều thư giãn lắm.

Syrena gật đầu và tiến đến chiếc ghế gần ông ngoại, bà ngoại liền đi vào nhà bếp bật bếp lên và bắt đầu xào nấu, mùi thơm của trứng, pate và cà phê lại một lần nữa tràn vào gian phòng.

Syrena rướn người, nhòm vào tờ báo ông ngoại đang đọc, hỏi:
"Sao băng là gì thế ông?"
Ông ngoại ngước mắt lên khỏi tờ báo, ôn tồn giải thích:
"Đó là những tia lửa thoáng trên bầu trời.


Hoặc có thể nói đó là một thiên thạch, những mảnh vỡ của các sao chổi cũ hay những mảnh kim loại từ các tiểu hành tinh khi va chạm với nhau."
Syrena há hốc mồm, "ồ" lên một tiếng kinh ngạc và thích thú.

Lát sau ngoại đem thức ăn ra, cô bé nhìn ngắm từng món ăn được bày trí đẹp mắt trong đĩa, lưỡng lự.

Sabrina thấy thế ngạc nhiên hỏi:
"Em sao thế? Không ăn nguội hết đấy."
Syrena chẳng nói gì, lấy muỗng xúc từng thìa và cho vào miệng ăn ngon lành.

Xong cô bé tự giác dọn dẹp bát đĩa không để ai phải nhắc hay phụ, ngoại tiến đến ngồi vào chiếc ghế bành làm bằng nhung êm ái, ngả người ra sau, chị em cô cùng nhau tiến lại ngồi hai bên ngoại, Sabrina nắm tay ngoại nói:
"Ngoại mệt ư?"
Syrena cũng nắm lấy tay còn lại, chất giọng lảnh lót của trẻ con cất lên:
"Bà ngoại sao thế? Hay để con đấm lưng cho bà nha?"
Rồi nhanh nhảu đứng dậy định tiến ra sau chiếc ghế bành thì ngoại đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.


Đoạn bà bảo:
"Bà không sao đâu cháu.

Ngồi xuống đây ngoại kể tiếp cho nhé."
Syrena ngoan ngoãn làm theo, lại ngồi phịch xuống bên cạnh ngoại.

Lúc này ngoại mới nhìn hai đứa cháu gái đang ngồi hai bên, hắng giọng.
"E hèm.

Lần trước chúng ta đến đâu rồi nhỉ?"
Syrena nhanh miệng đáp:
"Bà ơi tới khúc Hoàng tử đem gươm thần trở về và chuẩn bị chiến đấu đó bà.".


— QUẢNG CÁO —