Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 8



Mấy ngày sau, buổi phỏng vấn của Trình Đẳng được chiếu đúng thời gian.

Vì vừa tuyên truyền cho phim mới xong nên chủ đề của buổi phỏng vấn đương nhiên cũng xoay quanh bộ phim mới này và mở rộng ra các công việc gần đây của anh.

Gần đến cuối buổi phỏng vấn, MC đề cập đến vấn đề tình cảm.

Từ khi ra mắt đến nay, cuộc sống tình cảm của Trình Đẳng được giữ kín như bưng.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến lòng hiếu kỳ ngày càng bùng cháy của cánh truyền thông và quần chúng.

Những lần trước, Trình Đẳng đều im lặng không trả lời, lần này cũng không ngoại lệ.

Anh không nói lời nào khiến fan hâm mộ ngồi dưới khán đài đau lòng theo.

Những fan hâm mộ theo dõi Trình Đẳng lâu năm đều biết Đẳng Đẳng thích thầm một cô gái đã rất rất lâu nhưng họ không biết cô gái ấy là ai.

Một tích tắc tĩnh lặng lan rộng khắp hội trường, MC nhận được ám thị của đạo diễn sản xuất bên dưới, đang định đổi chủ đề thì nghe thấy fan hâm mộ ngồi ở khán đài khẽ khàng lặp đi lặp lại câu: “Đẳng Đẳng, anh còn bọn em mà.”

Âm thanh lớn dần lên, vang vọng đến sân khấu, khiến Trình Đẳng hoàn hồn lại.

Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Còn có bọn em.”

Dứt lời, không biết nghĩ đến điều gì mà anh đột nhiên bật cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Thật ra, tôi vẫn đang đợi.” Anh dừng lại, giọng nói trong trẻo cuốn hút, nhuốm đầy khao khát: “Chờ một ngày cô ấy yêu tôi.”

Trong căn tin bệnh viện, Tiểu Uyển và các cô y tá bên cạnh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi buổi trưa tụ tập lại xem buổi phỏng vấn trên điện thoại.

Đến đoạn này, người đàn ông đẹp trai nhưng bóng dáng cô đơn trên màn hình lọt vào mắt người xem càng tăng thêm phần lẻ loi, khiến người ta bỗng dưng sinh cảm giác đau lòng.

Tiểu Uyển hít hít mũi, cảm giác khay cơm trước mắt dần bị bao phủ bởi một lớp nước. Cô không muốn rơi nước mắt nên vội vàng ngẩng đầu.

Bất ngờ thay cô lại thấy Nhậm Kha đang đứng cách đó không xa, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Hốc mắt Nhậm Kha hơi đỏ ửng, ánh mắt kìm nén, biểu cảm phức tạp kia làm Tiểu Uyển khó hiểu.

Nhưng giây tiếp theo, Tiểu Uyển chưa kịp quan sát kỹ thì có vẻ Nhậm Kha đã nhận ra ánh nhìn của cô, lập tức tỉnh táo lại, cất giấu hết cảm xúc của mình.

Trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia đã khôi phục sự bình tĩnh, Nhậm Kha gật đầu với Tiểu Uyển rồi xoay người rời đi.

“Bác sĩ …”

Thậm chí Tiểu Uyển còn chưa kịp gọi tên Nhậm Kha thì đã thấy bóng lưng cô biến mất ngoài cửa căn tin.

Thấy vậy, Tiểu Uyển thở dài, buồn man mác, giấu kín suy nghĩ suýt chút nữa đã bật thốt thành lời vào đáy lòng.

Bác sĩ Nhậm, chị đừng để anh ấy chờ quá lâu có được không ạ?

__

Mấy ngày sau, Nhậm Kha vẫn rất bình thản, ngoại trừ số lần hỏi thăm sức khỏe ông nội hằng tháng tăng lên thì cô vẫn làm việc như bình thường, cuộc sống trôi qua bình thường.

Cô bình tĩnh nhận thêm nhiều ca phẫu thuật, để công việc bận rộn tràn đầy cuộc sống, lấp kín hết thời gian rảnh rỗi vốn có.

Cô chia thời gian thành ba phần không bằng nhau, một phần ít nhất dành cho việc nghỉ ngơi, một phần dùng để chăm sóc ông nội, thời gian còn lại để phẫu thuật và chuẩn bị phẫu thuật.

Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của Nhậm Kha là người cùng tổ hợp tác với cô.

Làm việc chung hơn một năm, đương nhiên mọi người hiểu tác phong làm việc của Nhậm Kha.

Mặc dù cô luôn nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, với bệnh nhân nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thấy cô tự sắp xếp công việc cho mình như cái máy thế này.

Bình thường y tá Tiểu Lâm là người tiếp xúc với Nhậm Kha nhiều nhất nhưng cũng không đoán được nguyên nhân là gì. Vài lần cô ấy nhìn bóng lưng gầy gò của Nhậm Kha, muốn nói lại thôi, cũng không biết nên mở lời thế nào.

Mọi người chỉ lo âu, thấp thỏm như vậy, nhưng vẫn để Nhậm Kha phát tiết theo ý cô.

Mãi đến sẩm tối ngày nọ, sau khi ra kết thúc ca mổ, Nhậm Kha bỗng dưng ngất xỉu bên ngoài phòng phẫu thuật.

Dù Nhậm Kha chỉ ngủ mê man ba tiếng rồi tự tỉnh lại nhưng mọi người trong tổ không dám để cô tự ngược đãi bản thân như vậy nữa.

Trưởng khoa vung tay, phê duyệt cho Nhậm Kha nghỉ bệnh hai ngày, bảo cô về nhà nghỉ ngơi.

Nhậm Kha đang định từ chối thì y tá Tiểu Lâm đã nhanh tay nhận lấy đơn xin nghỉ bệnh, lúc lắc tay cô: “Chị à, nghỉ ngơi chút đi, bọn em cũng muốn về nhà ngủ!”

Nhậm Kha ngây người, ánh mắt nhìn lướt qua vẻ mặt vui vẻ nhưng vẫn ẩn chứa đầy mệt mỏi của các thành viên trong tổ, sau đó cô cũng không tự ý nói ra câu từ chối nữa.

Cô biết họ vẫn luôn im lặng tăng ca hỗ trợ phẫu thuật cùng cô, sức khỏe đã sớm không thể gắng gượng nổi nữa.

Họ có thể lựa chọn chỉ trích cô nhưng không một ai oán hận chê trách hành động tự ý của cô cả.

Là do cô quá tự tiện tùy hứng.

“Được.” Nhậm Kha cụp mắt, day day đầu mũi cay cay: “Nghe mọi người.”

Trước khi đi, y tá Tiểu Lâm còn cố ý lấy một cái khẩu trang mới đeo lên cho Nhậm Kha.

“Chị hơi sốt rồi đó, trên đường về đừng để trúng gió, về nhà ngủ một giấc thật ngon nhé.”

Nhậm Kha gật đầu, nói cảm ơn. Cô biết sức khỏe bản thân hiện tại không ổn nên cũng không tự lái xe mà bắt taxi bên đường, nhanh chóng hòa lẫn vào màn đêm.

Xe taxi dừng lại bên ngoài cổng tiểu khu, Nhậm Kha đeo khẩu trang, trả tiền và xuống xe.

Đúng là cô có hơi sốt, mặc dù không nghiêm trọng nhưng khó tránh khỏi việc tinh thần không tốt, sắc mặt uể oải.

Cho đến khi cô nhìn thấy một người xa lạ đang lanh quanh bên ngoài tòa nhà mình ở, phản ứng đầu tiên đó là – đi vòng qua anh ta, mau chóng về nhà.

Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Nhậm Kha muốn về nhà sớm, cuối cùng lại bị đối phương chủ động ngăn lại bên ngoài tòa nhà.

Vương Lôi là phóng viên giải trí thực tập.

Đầu tháng này, tổng biên tập bảo nhóm thực tập sinh họ rằng đến cuối tháng sẽ quyết định số người ở lại làm chính thức dựa vào năng lực làm việc của mỗi cá nhân.

Mà năng lực làm việc ở đây dĩ nhiên là năng lực đào tin tức của họ rồi.

Vương Lôi rất sốt ruột, anh ta cần gấp một công việc để bản thân có thể đứng vững gót chân tại thành phố B này.

Vừa khéo đúng lúc ấy anh ta lại thấy Trình Đẳng quay chương trình phỏng vấn ở đài truyền hình thành phố B.

Vương Lôi nghĩ tới nghĩ lui, thế là dồn mục tiêu vào Trình Đẳng.

Thứ nhất, Trình Đẳng là nghệ sĩ đang phất lên mấy năm gần đây.

Thứ hai, tin tức về anh cực kỳ ít ỏi, nhất là liên quan đến cô gái mà anh bảo thích kia càng khiến cho giới phóng viên không tìm được chút tin tức gì.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu lấy được tin tức này, anh ta có thể lập được công lớn.

Nghĩ thế, Vương Lôi dựa vào thông tin được cung cấp trong nhóm, đến tiểu khu nơi Trình Đẳng ở để nằm vùng.

Song bất hạnh là anh ta chờ đợi bên ngoài tiểu khu mấy ngày liền, đừng nói đến cô gái Trình Đẳng thầm mến, ngay cả Trình Đẳng anh ta còn chẳng gặp được!

Vất vả lắm hôm nay mới dùng được chút thủ đoạn lẻn vào tiểu khu, tìm được tòa nhà mà Trình Đẳng ở.

Ngờ đâu kết cấu của tòa nhà lại là một tầng hai căn hộ, phải quẹt thẻ mới lên được. Anh ta không có thẻ mở cửa, đến cả cửa vào trong sảnh cũng không mở được!

Vương Lôi rất khổ sở, không cam lòng rời đi, mà cũng chẳng còn cách nào.

Đúng lúc này, anh ta thấy Nhậm Kha về nhà một mình…

Nhậm Kha đứng yên, ánh mắt lướt qua máy quay bên ngoài tòa nhà, không kìm được thở dài.

Khoảng cách khá xa, xung quanh cây cối lại xum xuê um tùm, sợ rằng các anh bảo vệ khó mà nhanh chóng phát hiện tình hình bên cô.

Haiz…

Nhậm Kha đang khó chịu trong người, lại mệt mỏi vô cùng, đương nhiên thái độ không tốt chút nào.

Đáng tiếc cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô đều bị giấu sau lớp khẩu trang, Vương Lôi chỉ thấy được đôi mắt đen láy kia, lạnh lùng đến khiếp người.

Nửa đêm nửa hôm bị đôi mắt như toát ra hơi lạnh ấy nhìn chằm chằm, Vương Lôi thầm run trong lòng.

“Chào cô gái.” Anh ta cười cười, cố tỏ ra thân thiện: “Tôi là phóng viên của “Ngu Báo”, không phải là người xấu đâu.”

Nói đoạn, có vẻ anh ta sợ Nhậm Kha không tin mình nên còn lấy thẻ phóng viên ra quơ quơ trước mặt cô.

Nhưng ánh mắt Nhậm Kha vẫn bình tĩnh như vậy, không thèm nhìn thẻ làm việc của anh ta, chỉ lạnh lùng liếc người đối diện mà không nói tiếng nào.

Vương Lôi đơ người, lúng túng giữ nụ cười trên mặt: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm cô chút chuyện, mấy phút thôi, nhanh lắm.”

Dứt lời, không chờ Nhậm Kha lên tiếng, anh ta hỏi thẳng: “Xin hỏi cô có biết ca sĩ Trình Đẳng không? Cô có biết anh ấy cũng ở trong tòa nhà này không? Cô có từng thấy cô gái nào thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh ấy không?”

Cô gái?

Người này đang đào tin à?

Nhậm Kha nhíu mày, đang định nói thì gió lạnh thoảng qua khiến cô bị sặc, chợt ho khan.

Mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng theo phép lịch sự, Nhậm Kha vẫn che miệng, quay mặt đi.

Nhưng hành động xoay người che mặt của cô trong mắt Vương Lôi khiến anh ta cảm giác cô đang muốn bỏ đi.

Nghĩ thế, trong lòng Vương Lôi càng khó chịu hơn.

Anh ta biết những người sống ở khu vực này chắc chắn thu nhập rất cao, tất nhiên những người có tiền này cũng ghét nhìn thấy phóng viên.

Công việc của ai mà chẳng phải là công việc chứ? Dựa vào đâu họ lại xem thường anh ta!

Nghĩ đến đây, khi lên tiếng lần nữa, Vương Lôi đã không còn lịch sự: “Cô tránh cái gì hả, tôi sẽ làm mờ mặt cho cô.”

Nói rồi anh ta lại lầu bầu trong miệng: “Nếu không phải tiểu khu này cần thẻ để lên lầu thì tôi cũng chẳng ngồi ở đây làm gì.”

Nghe anh ta nói, Nhậm Kha thầm nghĩ hóa ra là vậy, cô tiếp tục ho mấy cái mới ung dung hồi sức.

Cô cụp mắt, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Trong tiểu khu này không chỉ có một mình Trình Đẳng ở, thành thử có thể thường xuyên thấy bóng dáng phóng viên quanh quẩn bên ngoài. Nhậm Kha không hề bất ngờ về sự xuất hiện của đối phương lần này.

Nhưng một phóng viên bất lịch sự như người đàn ông này là lần đầu tiên Nhậm Kha thấy.

Lại còn liên quan đến chuyện của Trình Đẳng khiến cô thêm phần phiền lòng, bèn trầm giọng đáp “không quen biết” rồi chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ mới bước một bước đã bị người đàn ông này chặn đường lần nữa: “Cô gái à, phối hợp phỏng vấn với phóng viên là trách nhiệm phải có của mỗi công dân!”

Anh lừa gạt mấy đứa ngốc à!

Nhậm Kha cụp mắt, tuy trong lòng tức bực vừa giận nhưng không biểu hiện gì trên mặt.

Cô vốn không muốn nhiều chuyện nên lại lần nữa nhượng bộ bỏ qua, thế mà đối phương càng lúc càng trắng trợn, bất lịch sự khiến người ta tức lộn ruột.

Lát sau cuối cùng Nhậm Kha cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào người đàn ông toát ra một cơn rét khó tả.

“Anh gọi là ai “gái” (*) cơ!” Câu đầu tiên.

(*) Từ gốc tác giả dùng là “tiểu thư”, nghĩa khác của cách gọi “tiểu thư” là chỉ gái bán hoa.

“Cách chất vấn vừa ích kỷ vừa vô lý mà một phóng viên như anh gọi là phỏng vấn sao?” Câu thứ hai.

Ánh mắt cô quá lạnh lẽo, quá sắc bén, những đê hèn bỉ ổi trong lòng người đối diện gần như không thể trốn chạy.

Vương Lôi nghe Nhậm Kha nói mà ngơ cả người, miệng lắp ba lắp bắp, chưa kịp đáp lại đã nghe cô nói tiếp: “Bất kể tôi có từng gặp người mà anh hỏi hay không, hoặc trong tình huống khác là tôi có quen biết anh ấy hay không cũng là quyền riêng tư của tôi. Quốc gia bảo vệ đời sống riêng tư hợp pháp của mỗi công dân. Vậy nên, anh không hề có quyền hỏi tôi như vậy. Tương tự anh cũng không có quyền đến đây hỏi những người khác về cuộc sống của người anh đang muốn tìm hiểu, phiền anh mau chóng rời đi. Nếu không…”

Nói đoạn, Nhậm Kha nhìn thẳng vào mắt Vương Lôi, trong mắt cô là vẻ uy hiếp: “Ngoài gọi bảo vệ ở bên ngoài, tôi sẽ gọi cả cảnh sát.”

Giọng cô trầm xuống, khàn khàn nhưng toát lên sự trịnh trọng nghiêm túc làm tim người nghe run lên, sợ hãi vô cùng.

Vương Lôi không ngờ Nhậm Kha lại ăn nói sắc bén như vậy, không hề dễ thỏa hiệp nên anh ta đang nghĩ cách làm dịu bầu không khí. Song lúc này, anh ta lại thấy người phụ nữ trước mặt mình đã thay đổi biểu cảm hoàn toàn.

Ánh mắt lạnh lùng như bị ngâm vào băng lạnh, rét buốt xuyên thấu qua tròng kính mong mỏng trên mắt cô đáp lên người anh ta. Cách nhìn lạnh lẽo, không giận tự uy khiến người đối diện không dám làm gì nữa.

“Anh trai,” Giọng cô trầm mà sắc bén: “Xin hãy tự trọng.”

Vương Lôi: “…”

__

Lời tác giả:

Nhậm Tiểu Kha: Ngày thứ nhất Đẳng Đẳng xuất hiện qua lời nói của người khác – nhớ anh ấy!

Phóng viên: Vậy cô có gì muốn nói với anh ấy không? Có thể nói với tôi! Anh ấy mà thấy chắc chắn sẽ rất vui!

Nhậm Tiểu Kha: Anh lừa kẻ ngốc à!

Phóng viên: Đây là công việc của tôi, xin cô hãy phối hợp!

Nhậm Tiểu Kha: Từ chối.

Phóng viên: Xin cô hãy tôn trọng tôi!

Nhậm Tiểu Kha: … Xin anh hãy tự trọng!

Trình Tiểu Đẳng: Tôi cảm thấy anh đang bắt nạt vợ tôi?

Phóng viên: …

A Bối Bối: Phần trên… Có được xem là vở kịch nhỏ không? Nếu không phải tôi sẽ viết lại lần nữa ︿( ̄︶ ̄)︿