Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 11: Hẻm nhỏ



Edit: Simi

Có thể người lạ sẽ không hiểu nổi hành động của Nguyễn Miên Miên, nhưng A Kiệt ở bên cạnh tôi quanh năm suốt tháng thì lại không dễ bị lừa như vậy.

“Yêu thương nhung nhớ~” Nó đi tới, cười gian xảo.

Tôi liếc nó, không nói gì.

“Mày vẫn chưa thu phục được yêu tinh kia à?”

Tôi tán đầu nó một cái vang lên tiếng động thu hút người đi đường phía trước.

Nó hạ thấp giọng bật cười: “Ha ha ha ha ha, mày nhìn tao đi! Chắc sắp tới phải đổi sang gọi là chị dâu rồi.”

Tôi đành quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không quen biết nó.

—–

Nguyễn Miên Miên lại đụng trúng tôi.

Lúc này quả thật là cô ấy không cẩn thận đụng phải tôi, bởi vì cô ấy trực tiếp đâm thẳng vào người tôi.

Đâm thẳng…

Tôi sửng sốt, cúi đầu nhìn mặt cô ấy. Cô ấy cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó bụm mặt run rẩy thốt thành tiếng, quay đầu bỏ chạy.

Thật sự rất mềm, còn mềm hơn cả trong tưởng tượng nữa, y như kẹo bông gòn vậy, mềm đến mức khó tin.

Tôi cảm thấy mình phải nói chuyện nghiêm túc với cô ấy mới được, cứ đụng phải tôi hoài như vậy cũng chẳng phải là biện pháp hay ho gì.

—–

Nguyễn Miên Miên…

Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, cố gắng giả vờ như không biết cô gái đang bám theo sát mình là ai, cứ thế chen lấn qua nhóm người xuống xe buýt.

Bước chân của cô ấy nhẹ nhàng y như một nhóc mèo con nhỏ nhắn, nhẹ đến mức chỉ cần tôi không chú ý lắng nghe thì căn bản chẳng hề hay biết có người đang đi theo sau lưng mình.

Nhưng vì đó là tiếng bước chân của cô ấy nên khi lọt vào trong tai tôi đã bị phóng đại thêm mười mấy lần, khiến tôi phải chú ý tới vào bất kì khoảng khắc nào.

Mèo… Mèo…

Không hiểu tại sao khi nghĩ đến mèo con co tròn dưới người mình, meo meo thành tiếng lại khiến lòng tôi nóng bừng, trong đầu xông lên một xung động mãnh liệt.

Mèo con của tôi… làm bằng kẹo bông gòn. Cô ấy đang bám theo sau lưng dè dặt ngón chân, chậm rãi rơi vào cái bẫy của tôi.

Tôi quẹo sang một góc cua dẫn vào một con hẻm vắng. Tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng thoáng chần chừ, tựa hồ như đang do dự.

Đương nhiên cô ấy nhớ rõ đường dẫn tới nhà tôi, bây giờ cô ấy có đi theo hay không?

Rất nhanh tiếng bước chân lại đuổi theo.

Bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, bước chân cũng coi như là bình ổn, nhịp tim đập nhanh hơn, hai tai bắt đầu nóng rực rồi lan dần lên mặt.

Con thỏ nhỏ của tôi nhất định sẽ bị tôi bắt vào tròng.

Tôi đi thẳng về phía trước, tiến sâu hơn vào con hẻm nhỏ.

—–

Bóng dáng trong tầm mắt bỗng biến mất, Nguyễn Miên Miên không nhịn được đi nhanh hơn, sau đó chợt thả chậm bước chân.

“Chắc Kiều Thụy Thụy phát hiện ra mình rồi…”

“Mình có nên đi theo nữa không?”

Cô nghĩ như vậy, nhưng bước chân không hề dừng lại, quẹo sang góc cua.

“Hả…? Không thấy…”

Nguyễn Miên Miên tiến về trước mấy bước, lướt qua thùng rác lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc, cánh tay bỗng căng thẳng, đột nhiên cô bị người trốn sau thùng rác kia kéo lại.

“A…!”