Hàn Thiên Viễn nghĩ vậy , tại sao anh phải bận tâm chứ?
Máy bay đáp ở thành phố London , Du Thừa Ân không nhanh không chậm bắt tay vào làm việc ngay sáng hôm sau .
Lục thị ở nước ngoài còn to hơn gấp mấy lần ở trong nước , nhìn đỉnh của tòa nhà đến mỏi cả đầu .
Từ nhỏ đến lớn cô luôn là học sinh giỏi tiếng anh , năm thi vào đại học cũng suýt thủ khoa môn anh .
Nhưng giao tiếp đôi khi vẫn có phần khó khăn , bởi vì trước giờ cô hầu như chưa được giao tiếp với người chính gốc.
Vậy nhưng thật tuyệt vời ở trong công ty lại chiếm đến 80% là người Trung Quốc , đến cả tổng giám đốc cũng là người Trung , anh ấy tên là Cẩn Dịch.
Không biết bởi vì cô là nhân viên chuyển công tác hay là Lục Thăng đã nói anh ấy tới đón cô , nhưng Cẩn Dịch từ lúc cô kéo vali ra khỏi sân bay đã tiến lên tự giới thiệu sau đó giúp cô bỏ vali lên xe.
Cẩn Dịch nghĩ cô vừa mới đến chưa có nhà ở , anh ấy đã chọn cho cô một căn hộ thích hợp. Vừa hay Du Thừa Ân chưa biết nên thuê nhà ở đâu .
Du Thừa Ân cúi người cảm ơn Cẩn Dịch sau đó kéo vali vào nhà.
Anh đã không muốn nhắc đến Du Thừa Ân mà hai tên này vừa mới đến đã liên tục gọi tên , nếu không phải thân thích thì giờ này đã nghe thấy còi xe cấp cứu rồi .
Trước giờ Hàn Thiên Viễn thường nói rất ngắn gọn , anh nói đi đâu thì bọn họ ngay lập tức hiểu ra anh muốn hỏi hai người kia đi đâu .
Lục Thăng nói : [ Đi nhà hàng đấy , đàn em của tôi theo sát hai người bọn họ , sau đó đi vào phòng bao nên không thể nhìn được nữa]
Vương Mạo liền nói : [ Đi đâu sao anh lại phải quan tâm như vậy ?]
Lục Thăng : [ Đúng vậy , tại sao tôi lại phải giải thích cho người không quan tâm ]
Hàn Thiên Viễn [ !!! ] Hàn Thiên Viễn để lại ba dấu chấm than sau đó tắt máy . Quyết định không nghĩ đến việc đấy nữa , ấy vậy mà vừa nhắm mắt anh lại nghĩ đến cảnh hai người họ làm loạn trong nhà hàng .
Sau đó còn nhiều cảnh thân mật khác nhau , Hàn Thiên Viễn đưa gối lên úp vào mặt . Đến lúc không thể thở nổi mới ném ra ngoài.
Cuối cùng lại phải đi nhặt chiếc gối mình vừa ném về , anh chửi thề : "Mẹ kiếp , sao mày không tự chạy lại đây"