Độc Tu

Chương 46: . Kinh Hãi(2)



Khúc cong trên con sông nhỏ.

Giấc ngủ ngắn kết thúc.

Được sư mẫu Tần Ngọc Nga khích lệ, Lý Thủy Đạo ngồi trên Bạch Hạc Vũ, còn Tần Ngọc Nga ở phía sau hắn, tay cầm tay hướng dẫn...

Bạch Vũ Hạc lại một lần nữa dang rộng cánh mà bay, bộ lông trắng của nó tỏa ánh sáng như bạc vô cùng nổi bật dưới bầu trời xanh thẳm.

Lý Thủy Đạo cưỡi trên lưng Bạch Vũ Hạc, dáng người cao ngất, thần thái sáng láng. Sư nương Tần Ngọc Nga ghé sát đằng sau, phong thái động lòng người, như một tiên tử.

Bạch hạc bay lượn giữa hư không, tựa một dải cầu vồng trắng kéo dài qua vòm trời. Đôi cánh khẽ tung bay, mềm mại như nước chảy mây trôi, ung dung tự tại.

Lý Thủy Đạo có thể cảm nhận được, dường như bên trong cơ thể con Bạch Vũ Hạc dưới thân mình ẩn chứa một luồng sức mạnh đáng kinh ngạc, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Tần Ngọc Nga vểnh tai lắng nghe nhịp tim đập của Lý Thủy Đạo, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Giọng nói dịu nhẹ mà tràn ngập mị lực của nàng vang lên: “Thủy Đạo, thiên phú của ngươi thật kinh người, mới một thoáng như vậy, đã có thể dễ dàng khống chế Bạch Vũ Hạc bay lượn rồi. Chỉ tính riêng chuyện này cũng đủ để chứng minh rằng thiên phú của ngươi tuyệt đối không tầm thường đâu.”

Lý Thủy Đạo khẽ mỉm cười đáp lại đối phương.

Hiện giờ, thân thể tràn ngập sức sống của Bạch Vũ Hạc đang ngoan ngoãn tuân theo cử động dưới hông của hắn, chỉ hắn nhẹ nhàng kẹp chặt đùi, con hạc lớn này sẽ giương cánh bay cao, tung hoành ngang dọc.

Hạc trắng thỏa sức bay lượn giữa bầu trời thuần một màu trắng, bộ lông tinh tế nhẹ nhàng rung rung theo gió, giống như những cơn sóng nhộn nhạo trên mặt hồ xanh tươi.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mơn man trên gương mặt hai người bọn họ, mịn màng như lụa.

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng hót và âm thanh vỗ cánh của Bạch Vũ Hạc, hai thứ âm thanh này đan xen vào nhau, tạo thành một khúc nhạc êm tai của tự nhiên.

Lý Thủy Đạo gắt gao nắm chặt hai chiếc lông vũ mềm mại trên mình Bạch Vũ Hạc, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sức mạnh mà nó truyền ra, trong lòng sung sướng, nói không nên lời.

Con hạc lớn bay lượn như gió, lướt nhẹ giữa những đám mây, như thể đang biểu diễn một vũ điệu tự do, không bị bất cứ điều gì ràng buộc.

“Ngươi học thật nhanh.”

“Tất cả đều do sư nương chỉ dạy tốt.”

“Ngươi đúng là một hài tử khiêm tốn.” Tần Ngọc Nga lại dịu dàng nói, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn, mùi thơm ngát quanh quẩn trên chóp mũi hắn.

Hương thơm ngay bên cạnh, nhưng vẻ mặt Lý Thủy Đạo vẫn duy trì vẻ nghiêm túc như trước, một mực làm như không hề hay biết ôn nhu hương phía sau lưng mình, hắn dùng sức kẹp chặt đùi, Bạch Vũ Hạc lại tăng tốc bay đi.

Bay cao!

Không ngừng hướng về phía trước.

Ngay sau đó, Lý Thủy Đạo lại sâu sắc cảm giác được suy nghĩ của Bạch Vũ Hạc, nó không hề muốn bay cao hơn nữa.

Bởi vì bay tới tầng mây trên cao này đã là cực hạn của Bạch Hạc Vũ rồi.

“Thủy Nhi, xuống đi.” Tần Ngọc Nga nói nhỏ bên tai.

Lý Thủy Đạo vẫn một mực cưỡi Bạch Vũ Hạc bay lên không trung như một cơn gió, với tốc độ như đang chạy nước rút, như một con chim ưng đang sà xuống săn mồi!

Bạch Vũ Hạc bay càng lúc càng nhanh, nhưng Lý Thủy Đạo đang cưỡi trên lưng hạc lại không hề cảm nhận được.

Ngay khi Bạch Vũ Hạc phá tan tầng mây, dãy Độc Long lĩnh nguy nga trùng điệp đã hiện ra trước mắt, gần đến mức, bọn họ có cảm giác một giây tiếp theo, đôi bên sẽ v·a c·hạm vào nhau.

“Đừng bay nhanh như vậy!” Tần Ngọc Nga ở sau người Lý Thủy Đạo, phát ra một tiếng kinh hô.

Lý Thủy Đạo vội vàng kéo lông hạc, Bạch Vũ Hạc rít lên đầy đau đớn. Rất nhanh, nó đột ngột bay chậm lại, hai cánh vỗ nhẹ, lướt sát qua một bên vách đá hùng vĩ kia.

“A!” Chuyển hướng quá đột ngột khiến Tần Ngọc Nga hoảng sợ, nàng không khỏi phát ra một tiếng thét đầy kinh hãi.

Phải biết rằng, tu vi của nàng cũng chỉ là Thông Linh cảnh mà thôi, nàng không thể bay lượn trên không trung. Nếu thật sự x·ảy r·a t·ai n·ạn ngoài ý muốn, cả nàng lẫn Lý Thủy Đạo bên cạnh kia đều sẽ ngã xuống.

Là một con người bình thường, đương nhiên nàng cũng s·ợ c·hết!

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Tần Ngọc Nga liều mạng ôm lấy Lý Thủy Đạo, thân thể dán sát phía sau lưng hắn.

Lý Thủy Đạo quay đầu lại, Tần Ngọc Nga đang kề sát hắn, bên trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút hoảng hốt, ngây ngô như thiếu nữ.

Dường như thông qua đôi mắt của nàng, người khác có thể nhìn thấy tình cảnh nai con chạy loạn.

Vốn dĩ hai người bọn họ đã ngồi quá gần nhau, bởi vậy một cái quay đầu kia của Lý Thủy Đạo đã khiến toàn bộ giới hạn giữa hai người bọn họ gần như bị phá tan.

Lý Thủy Đạo thoáng sững sờ, trên mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng quay đầu lại, nói với giọng xin lỗi: “Ta vừa học được Kỵ Hạc Thuật, tài nghệ còn non kém, đã làm sư mẫu hoảng sợ rồi.”

Tần Ngọc Nga vội vàng an ủi: “Thủy Nhi đừng lo lắng, không sao đâu. Ngươi cũng vô tình thôi mà, chúng ta đi xuống phía dưới nghỉ ngơi trước đi.”