Độc Tôn Tam Giới

Chương 231: Cơ hội Giang Trần trang bức tới 1



- Người Càn Lam Bắc Cung, thật sự là càng ngày càng làm càn.

Phí lão kia tức giận nói:

- Lại dám đến địa bàn Thanh Dương Cốc ta giương oai.

- Phí lão bớt giận, nghĩ đến những ngu xuẩn kia, cho rằng Phí lão ở trong Đạo Cung của Thanh Dương Cốc, không xuất hiện ở chỗ này, cho nên mới dám làm càn.

- Ân, giải thích như vậy coi như hợp lý. Bất quá bọn hắn dám đến địa bàn Thanh Dương Cốc ta giương oai, nói rõ lão đầu ta xưa nay vẫn là quá nhân từ a.

Thanh Dương Cốc cũng là một trong những đạo tràng của Bảo Thụ Tông tại Thiên Quế Vương Quốc, cùng Càn Lam Bắc Cung bình khởi bình tọa, lại nói tiếp, kỳ thật còn là quan hệ đồng môn.

Đôi mắt Lão nhân này đảo qua, ở trên thân bọn người Giang Trần ngắm tới ngắm lui:

- Các ngươi là người nào, người Càn Lam Bắc Cung, tại sao phải truy giết các ngươi?

Giang Trần biết rõ thực lực lão nhân này cường đại, một chiêu có thể trấn áp Lưu sư huynh, đoán chừng tu vi sẽ không kém Sở Tinh Hán của Tử Dương Tông.

- Tiền bối, chúng ta thật sự là oan uổng, hảo hảo chạy đi, lại không biết những người Càn Lam Bắc Cung này nổi điên cái gì, lại một mực đuổi giết chúng ta.

Phí lão khặc khặc cười quái dị:

- Cái kia còn không đơn giản? Người Càn Lam Bắc Cung cực kỳ tham lam, loại linh cầm này của các ngươi, so với Thanh Dực Long của bọn hắn còn cao, bọn hắn không đỏ mắt mới là lạ.

- Nguyên lai là như vậy, tiền bối chỉ điểm, để cho ta rộng mở trong sáng a.

Giang Trần cũng là gặp người tiếng người nói, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.

Thấy lão nhân này tựa hồ so với người Càn Lam Bắc Cung dễ nói chuyện hơn, ngữ khí liền theo đối phương một chút.

- Bớt vuốt mông ngựa đi. Tuy lão đầu ta không thích giết người cướp của, nhưng mà các ngươi chạy đến địa bàn của ta, nhất định phải nghiêm trị.

- Tiền bối, chúng ta không phải cố ý, người xem...

- Nói nhảm, nếu ngươi cố ý, lão đầu ta trực tiếp chặt các ngươi làm phân bón hoa rồi. Như vậy, ta cũng không khi dễ các ngươi. Hai mươi năm, làm dược nô hai mươi năm, các ngươi có thể từ Thanh Dương Cốc đi ra.

Phí lão này khoát tay chặn lại, một bộ khẩu khí giải quyết việc chung.

Vẻ mặt Giang Trần đau khổ, Thanh Dương Cốc này diễn xuất, quả nhiên cùng Đường Long nói giống như đúc, sát nhân ngược lại không có, chỉ làm dược nô hai mươi năm!

Đừng nói hai mươi năm, dù hai năm, Giang Trần cũng không làm nổi.

Hơn nữa, phía trước còn cùng Đường Long vỗ ngực đáp ứng, nhất định mang vật đưa về, đừng nói hai mươi năm, bảy ngày thời gian vừa qua, đó cũng là thất tín với người rồi.

Chỉ có điều, nhìn xem tư thế của Phí lão, tựa hồ cũng không phải tùy tiện nói chơi.

Tình thế so người cường a.

- Tiểu tử, ta nhìn vẻ mặt ngươi như quỷ thành tinh, cũng đừng tính toán nhỏ nhặt. Hai mươi năm, thiếu một ngày cũng không được. Nếu dám chạy trốn, hắc hắc! Đại Đản, Nhị Đản, nói cho bọn hắn biết quy củ.

- Chạy trốn bắt trở lại, trực tiếp chặt làm phân bón hoa.

Hai đồng tử trăm miệng một lời nói.

Giang Trần mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, tốt xấu kiếp trước ta cũng là đan dược đại sư có một không hai Chư Thiên, vậy mà làm dược nô cho lão già họm hẹm này, sỉ nhục a.

- Được rồi, tiền bối, làm dược nô thì dược nô, không biết ngươi phân chúng ta làm chuyện gì?

- Làm chuyện gì?

Lão đầu liếc mắt.

- Ngươi một người ngoài nghề, thành thành thật thật từ gánh nước bắt đầu đi. Mỗi ngày năm canh giờ học tập tri thức Linh Dược. Ba tháng sau, lại đi học phân biệt dược.

- Gánh nước?

Giang Trần thiếu chút nữa phát tác.

- Như thế nào? Không muốn làm?

Lão đầu cười hắc hắc.

- Vậy thì gánh phân đi.

- Đừng! Gánh nước, ta chọn!

Giang Trần nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, Kiều Bạch Thạch một mực giữ im lặng, bỗng nhiên nâng lá gan:

- Tiền bối, vãn bối có thể nói vài lời hay không?

- Có rắm mau thả.

Lão đầu có chút không kiên nhẫn.

- Tiền bối, vãn bối đã từng học qua một ít tri thức đan dược, đối với đan dược cũng coi như có chút trụ cột. Chúng ta nơi này có hai mươi người, mỗi người hai mươi năm. Nếu không, ta lưu ở chỗ này, làm bốn trăm năm dược nô cho ngài lão. Ngươi thả bọn họ đi, như thế nào?

Kiều Bạch Thạch lời này vừa ra, ngay cả Giang Trần cũng chấn động. Hắn biết rõ Kiều Bạch Thạch đối với hắn trung tâm, lại không nghĩ rằng, vậy mà trung tâm như vậy.

- Ngươi hiểu đan dược?

Lão nhân kia ngược lại là có chút ngoài ý muốn.

- Không có lừa bịp lão già ta chứ?

- Tiền bối là cao nhân, ta chút tiểu tâm ấy tư, sao có thể gạt được ngài? Nói sau, lưu ta một người thành thạo, làm bốn trăm năm, tổng so với lưu người ngoài nghề càng tốt a? Thành thạo làm một năm, bằng người thường làm mười năm. Tính toán ra, vẫn là Phí lão ngài buôn bán lời.

- Hắc hắc, ngươi cái tên này, ngược lại là trung thành và tận tâm. Chuyện này, lão đầu ta sẽ suy nghĩ. Ngày nào đó ta phát hiện ngươi thật sự có thiên phú Linh Dược, sẽ theo như ngươi nói xử lý.

- Đừng a! Tiền bối, ta có thể đợi, nhưng thiếu gia nhà ta có việc gấp đi vương đô, đợi không được. Nếu không, hiện tại ngài liền khảo thi ta a.

Lão đầu hừ một tiếng:

- Hiện tại lão phu không rảnh. Mẹ nó, lão phu đạp hơn phân nửa Thiên Quế Vương Quốc, lại tìm không thấy một cây Thông Tâm Minh Vương Thảo. Đáng giận, đáng giận.

Thông Tâm Minh Vương Thảo?

Kiều Bạch Thạch nghe cũng chưa từng nghe qua, muốn biểu hiện một chút, nhưng lại vô kế khả thi.

Liền ở thời điểm này, Giang Trần bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tiền bối, ngươi tìm Thông Tâm Minh Vương Thảo, là luyện chế Minh Vương Tịnh Tâm Đan? Hay là luyện chế Tiên Linh Nhu Huyền Hoàn?

- Ân?

Khuôn mặt lão đầu vốn khô héo âm trầm, nghe Giang Trần vừa hỏi, đột nhiên biến sắc, hai mắt đục ngầu nhất thời thả ra một đạo tinh quang, ở trên mặt Giang Trần quét tới quét lui.

- Tiểu tử, ngươi vậy mà nghe qua Minh Vương Tịnh Tâm Đan?

Phí lão bước một bước, liền lẻn đến trước mặt Giang Trần, ngón tay sờ sờ, đem dây thừng trên người Giang Trần kéo đoạn.

- Hắc hắc, xảo vô cùng, thật đúng là nghe qua.

Tròng mắt lão đầu tỏa ánh sáng, lập tức lại uể oải thở dài.

- Nghe qua thì sao, lão đầu ta còn biết đan phương đây này, đáng tiếc tìm không thấy Thông Tâm Minh Vương Thảo, luyện chế không được, đó cũng là không tốt.

Minh Vương Tịnh Tâm Đan, kỳ thật cũng là Thượng Cổ đan phương, là một loại đan dược bình tâm tĩnh khí. Nói trắng ra là, cùng Nhất Phật Tán là một hệ.

Chỉ là, đẳng cấp của Minh Vương Tịnh Tâm Đan, so với Nhất Phật Tán cao hơn nhiều cấp bậc. Chân Khí cảnh căn bản không dùng được loại đan dược cao cấp này.

- Đúng vậy, Thông Tâm Minh Vương Thảo đối với hoàn cảnh phi thường bắt bẻ, rất khó tìm. Có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Giang Trần cũng cố ý thừa nước đục thả câu.

Trên thực tế, ở trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Thông Tâm Minh Vương Thảo này, đối với thân phận kiếp trước của hắn mà nói, cái kia chính là cỏ dại, sinh trưởng ở trong hoa viên, cũng bị cho là cỏ dại thanh lý sạch.

Nói cách khác, Thông Tâm Minh Vương Thảo ở trong mắt Chư Thiên đại sư, là thực vật làm xanh mặt đất, ngay cả tư cách tiến vào hoa viên của bọn hắn cũng không có.