Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 72: Thú dữ 2 (H++)



Linh thở dốc, lớp vải dày đặc bao kín mắt đã làm cô trở nên nhạy cảm hơn. Tai có thể nghe được âm thanh dù là rất nhỏ, ngửi thấy mọi mùi hương và cảm nhận được mọi xúc giác xung quanh mình một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Người ta nói rằng, khi thiếu vắng một giác quan, thì các giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn.

Linh co rúm người lại, cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe rõ từng tiếng động nhỏ nhất. Tiếng vải ma sát lên da khi cô cử động, tiếng chiếc áo comple rơi xuống nền đất, tiếng khóa quần kéo xuống từ phía sau, tiếng chân bước lên giường khiến nệm lún xuống. Mọi thứ đều rõ ràng đến bất ngờ.

Lúc này có lẽ Trịnh Văn đang gần kề với Linh, cô có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người hắn. Cơ thể nam tính che phủ lên Linh. Mùi hương nam tính quen thuộc bủa vây cũng phần nào trấn an cô, đây là Trịnh Văn của cô, người đàn ông cô yêu. Dù lúc này, hắn có phần rất đáng sợ và ngập tràn thú tính. Luồng khí giận dữ đang bao trùm lấy hắn, hơi thở nặng nề như một con thú đang săn mồi.

"Văn?"-Linh thử thăm dò nhưng tuyệt nhiên, hắn không hé răng một lời.

Không gian bỗng trở về im lặng đến đáng sợ. Chỉ còn mỗi tiếng thở của Linh là rõ ràng nhất.

Trong khoảnh khắc, hai chân Linh đột ngột bị nâng lên cao, đặt lên hai bên bờ vai rắn rỏi. Da thịt cọ vào nhau giúp Linh biết rằng Trịnh Văn đã cởi bỏ áo sơ mi trên người hắn. Sức nóng tỏa ra từ da thịt hắn như than hồng trên lửa, vừa hừng hực vừa bỏng rát.

"Văn!"-Linh thản thốt, cô bị hắn làm cho giật mình, tim đập thình thịch trong lòng ngực.

Linh không cần nhìn thấy thì vẫn cảm nhận được bàn tay thô ráp kia đang lần mò ở thân dưới của mình. Bàn tay đi qua bờ mông đào tròn trịa, ngón tay xấu xa lại dừng lại nơi trủng xuống ở thân dưới.

"Mới đó đã ẩm như thế sao?"-Hắn nói.

Quần lót ren được vén sang một bên, nơi tư mật hồng hào ẩm ướt lộ ra đầy trêu người. Tức thì Trịnh Văn tiện tay kéo mạnh chiếc quần vướng víu kia.



Rẹttt

Chiếc quần mỏng manh lập tức bị xé phăng làm hai mảnh. Linh rùng mình muốn khép chân để che chắn nơi nhạy cảm lại, nhưng không thể làm gì thêm vì hai chân đã bị đầu hắn chèn vào giữa không khép lại được.

"Văn đừng mà!"

Linh uất ức, mi ướt đẫm nước mắt. Cô cảm thấy run sợ trước sự hung hăng này, chân không ngừng quơ quào cự tuyệt.

Trước thái độ không mấy hợp tác của Linh, Trịnh Văn đưa tay lướt xuống bờ mông căng mềm, lại thuận tiện vỗ mạnh mấy phát làm âm thanh giòn căng vang lên khắp phòng. Phần da non bị động vào liền đỏ ửng cả lên.

Linh uất ức không chịu khuất phục trước hắn. Đôi môi nhỏ nhắn mím lại, chân cố vùng vẫy lần nữa để thoát thân. Trịnh Văn mạnh tay cố định hai chân của Linh lại, không để cô có không gian để manh động nữa. Hắn xoay đầu hung hăn cắn một phát thật mạnh vào má đùi trong.

"Áaa!"-Linh bị đau liền hét lớn.

Trịnh Văn ngoạm một phát rất to, răng lún sâu, hương thịt non ngon ngọt ngập tràn trong miệng. Khi hắn nhả ra, da thịt non mềm bị cắn lập tức hằn lên dấu răng đỏ ửng của hắn.

Linh đau đến phát khóc, hai bàn tay bị trói run rẩy nắm chặt nhau, chân cũng bám víu vào vai hắn. Bị cắn đau, Linh không dám phản kháng lại hắn nữa. Cô như chú cừu con bị thương, bất lực nằm dưới nanh trắng của sói đói.

Trịnh Văn khẽ bóp vào đùi chỗ vết cắn, miết nhẹ. Linh cắn răng chịu đau, lại hiểu ý mà ngoan ngoãn thả lõng chân, không kẹp mạnh nữa. Trịnh Văn thoáng có chút hài lòng trên gương mặt lãnh khốc. Hắn vẫn không nói gì thêm, trực tiếp vùi đầu xuống cô bé, bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Môi lưỡi điêu luyện tách lớp từng cánh hoa, len lỏi vào sâu trong nhụy mật. Động thất vì hắn xâm nhập mà đáp trả dữ dội, bên trong không ngừng co thắt. Hắn đánh chiếc lưỡi ẩm nóng, vẽ những đường xiêng dọc. Dòng điện lập tức chạy dọc sống lưng khiến Linh phải uốn cong người lên mới chịu được hết. Kích thích không ngừng làm người cô run lên bần bật, đồi xuân căng tràn cũng vì thế mà rung nẩy không thôi.



"Ưmm, Văn, không được~ Aaa...~"

Linh nói không tròn câu, lại còn xen lẫn âm thanh rên rỉ đầy ám muội. Cô gồng người, phần **** *** theo đó bị ép trào ra vấy cả một vùng drap giường. Trịnh Văn liếm láp **** *** còn vươn trên cánh hồng e ấp, lúc này hắn mới chịu buông tha, thả lỏng hai chân cô trượt xuống hai bên hông của hắn.

Linh thở phào, dường như vừa vượt qua một kiếp nạn. Đồi xuân phập phồng cố lấy lại nhịp thở ổn định. Trên gương mặt cũng đã đỏ ửng, lấm tấm mồ hôi.

Nhưng Trịnh Văn không để phí phạm một giây phút nào, hai ngón tay rất nhanh đã chèn vào sâu bên trong, hắn muốn nơi này sẵn sàng cho chuyến viếng thăm sắp tới của hắn. Ngón tay hắn thô ráp xoa xoa điểm đỉnh của âm thất, kích thích lần nữa lại hành hạ cô. Hai bên vách động ôm trọn ngón tay của hắn không ngừng cọ sát.

"Áa không! Ưmmm~"

Trịnh Văn cúi người cắn mút đỉnh xuân hồng, tay còn lại nắn nót trên đỉnh phía phải, say mê thưởng thức vị thanh xuân ngọt tan trên đầu lưỡi. Trên dưới đều điêu luyện phối hợp khiến cơ thể Linh sục sôi. Vùng nhạy cảm càng thêm phần ướt át, **** *** vây cả ra đùi. Linh bị nhục dục khóa chặt, không tài nào có thể thoát ra, cô cắn môi, cố chặn lại tiếng kêu rên rỉ trong vòm họng. Cảm giác khó chịu như dung nham sôi sục trong người, Linh không ngừng cựa quậy cơ thể, nhưng cơn khó chịu vẫn không cách nào nguôi ngoay.

"Phục tùng tôi!"

"Linh à, em không được rời bỏ tôi!"

Giọng hắn thầm thì bên tai, giống như một loại bùa chú, từng câu từng chữ đều làm cô bị mê hoặc. Dục vọng như con thú dữ, hung bạo chiếm lấy thể xác và cả linh hồn cô. Trong vô thức, Linh đáp lời hắn.

"Vâng."