Đoạt Vị

Chương 13: Chỉ có rác rưởi mới tìm đến rác rưởi mà thôi



Edit: Ryal

Trường quay hơi hỗn loạn.

Cuộc rượt bắt diễn ra nhanh tới mức chẳng ai kịp phản ứng, sau đó mọi người mới bắt đầu hoảng hốt.

Ồn ào một hồi lâu đạo diễn mới tỉnh táo lại, rồi tới người đại diện Nhiếp Phương của Biên Ý.

Thấy hai người bước tới, Biên Ý bèn đứng dậy: “Xin lỗi đạo diễn, tôi đã khiến tổ chương trình bị chậm tiến độ rồi”.

“À, không sao đâu không sao đâu”. Nhà tài trợ còn đứng ngay cạnh đây này, mà thực ra họ cũng xong việc rồi, còn tiến độ gì mà chậm nữa chứ. Nhưng đạo diễn vẫn phải hỏi: “Ừm, thầy Biên à, kẻ vừa rồi là ai vậy?”.

Biên Ý khẽ cười: “Một tên trộm vặt, vừa lấy cắp đồ của tôi”.

Đạo diễn và phó đạo diễn liếc nhau, nửa hiểu nửa không gật đầu. Sau đó Biên Ý nói mình không thoải mái nên muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chốc, nếu khỏe hơn thì y sẽ tới sau.

Cái kiểu này thì sao đạo diễn dám giữ lại, ông vội vàng nói: “Không sao không sao, sức khỏe là quan trọng nhất mà”.

Nhưng sau khi nhà tài trợ và Biên Ý cùng đi mất, họ lại bắt đầu đoán già đoán non.

Trộm? Trộm vặt thì sao cần nhiều người đuổi theo đến thế, hơn nữa họ còn thấy rõ – ban nãy có một người trong đội vệ sĩ rút súng ra.

Tuy hình ảnh ấy chỉ thoáng qua như ảo giác và cũng không ai nổ súng, nhưng hai người vẫn sợ vô cùng.

Đây chắc chắn không phải chuyện dễ chọc vào, nên có thấy hay không thì ai cũng giả mù, tiếp tục ghi hình.

Đúng là có người trong đội vệ sĩ rút súng, nhưng không phải vũ khí tàng trữ trái phép, mà đội vệ sĩ ấy vốn là người trong quân đội.

Những người có súng chính là những người được đội trưởng Kỳ sắp xếp ở lại nhà Khấu Lệ.

Họ ở bên Biên Ý nhằm hai mục đích: Một, là bảo vệ y khi nghi phạm còn chưa sa lưới; hai, để bắt giữ nghi phạm thật nhanh nếu gã lại gần y.

Tình trạng của nghi phạm này đặc biệt vô cùng, thực ra những người được sắp xếp không chỉ ở mỗi trong đội vệ sĩ.

Nhưng cũng chính vì nghi phạm lần này cực kì đặc biệt nên họ mới chưa bóp cò – một phần vì Quan Hi chạy nhanh tới mức khó tin, có thể né được đạn; mà lỡ họ không bắn trúng cẳng chân hay cơ bắp mà lại vào nơi trí mạng thì lại là chuyện lớn rồi.

Xin phép đạo diễn xong, Biên Ý quay về khách sạn.

Nhiếp Phương đi theo y, trán hơi toát mồ hôi, hắn giơ tay lên lau lau rồi muốn mở miệng giải thích với Biên Ý.

Trợ lí mới tên Văn Tiểu Bạch kia do chính tay hắn lựa chọn, giờ có chuyện xảy ra, hắn sợ bị đôi chồng chồng giận chó đánh mèo vô cùng.

“Tiểu Ý à, tổng giám đốc Khấu nữa, tôi thực sự không biết tên Văn Tiểu Bạch kia lại… Ây dà, chẳng hiểu sao nó chạy nhanh thế, chắc vẫn bắt được chứ? Tiểu Ý à, nó trộm gì của cậu thế?”.

Khấu Sâm ngồi trong lòng Khấu Lệ dụi mắt, bé vừa bị đánh thức bởi khung cảnh hỗn loạn lúc Quan Hi chạy trốn.

Biên Ý thấy con mình chưa ngủ đủ thì không cho Nhiếp Phương dông dài thêm nữa: “Yên tâm, em không trách anh đâu anh Nhiếp ạ. Em mới là người chọn lựa cuối cùng mà. Anh qua chỗ đạo diễn trước đi, xem họ cần gì thì giúp”.

“Được được được, cậu cứ nghỉ ngơi đi, để anh qua bên đó cho”. Những việc thế này thì chẳng cần Biên Ý nói Nhiếp Phương cũng tự giác đi, hắn chủ yếu là muốn nghe nửa vế đầu thôi. Hắn cũng đã thấy có người rút súng, kẻ kia không phải ăn trộm bình thường.

Bước vào thang máy, Khấu Lệ thả Khấu Sâm xuống đất. Bé con đứng giữa hai người cha, mỗi tay nắm tay một người.

Biên Ý cúi đầu cười với bé, ngẩng đầu lên lại thấy sườn mặt Khấu Lệ.

Cảm nhận được ánh mắt y, Khấu Lệ quay sang nói: “Đừng lo, gã không trốn thoát được đâu”.

Hắn nói chắc tới mức Biên Ý không nhịn được mà dỗi dằn: “Lỡ gã chạy được thì sao?”.

“Tinh”, thang máy ngừng lại.

Biên Ý nắm tay Cây Nhỏ bước ra, Khấu Lệ chậm một nhịp bước theo sau. Điện thoại hắn chợt nhận được một tin nhắn mới, giờ hắn đang cúi đầu đọc.

Trước khi cửa thang máy khép lại, Khấu Lệ không cất điện thoại đi mà giơ ra trước mặt Biên Ý.

Y không nhận lấy nó, chỉ nhìn màn hình.

Trên màn hình hiện ra một cuộc trò chuyện, ảnh đại diện của người nhắn là một chú mèo lười biếng vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, thứ trái ngược với nó chính là tấm ảnh vừa được gửi tới kèm theo một dòng chữ.

Trong ảnh là Quan Hi dưới lốt Văn Tiểu Bạch đang nằm trên giường, hình như căn phòng đó là phòng đơn, còn lại chẳng có gì.

Dòng chữ phía dưới chính là: “Quả nhiên thuốc thử này có hiệu nghiệm, không hổ là tôi mà”.

Mí mắt Biên Ý hơi giần giật.

Khấu Lệ thu điện thoại về nhưng chưa tắt đi, hỏi Biên Ý: “Em còn yêu cầu gì nữa không?”.

Biên Ý thấy kì diệu vô cùng – Khấu Lệ nhớ kĩ căn phòng tối nơi y bị giam cầm khi trước, nhốt Quan Hi vào một chỗ giống y như vậy.

Y chỉ thắc mắc một giây rồi cười: “Tôi muốn gặp gã”.

Không cần nghĩ nhiều, cũng chẳng cần đoán xem Khấu Lệ đã an bài xong xuôi tất cả từ khi mọi chuyện bắt đầu rồi hay không. Y chỉ cần tận mắt nhìn thấy Quan Hi và cái hệ thống của gã hủy hoại lẫn nhau là đủ rồi.

Khấu Lệ nhìn y một chốc rồi đồng ý: “Được, đợi đến tối nay”.

Biên Ý đã đi nhưng chương trình vẫn tiếp tục. Phần thưởng của trò chơi là một bữa tiệc hải sản xa hoa cho nhóm đứng đầu, những người xếp cuối chỉ được cá ướp muối. Dĩ nhiên đây chỉ là nói cho có lệ thôi, bàn tiệc kia đủ cho các thành viên ăn uống no nê rồi.

Cũng vì phải xếp hạng, nên sau khi nhóm Biên Ý kết thúc phần chơi thì vẫn còn ba nhóm nữa.

Giang Thạch ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, nhàn rỗi tới mức ngứa cả chân. Nhiếp ảnh gia còn cố ý chụp lại cảnh cậu chán chường ngẩn ngơ nhìn mặt biển, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Thực ra cậu chẳng hề ngẩn người, mà đang gặp phải chuyện bất thình lình vô cùng kì quái.

Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một cuốn tiểu thuyết.

Nếu là người khác chắc đã hoảng hốt vô cùng, nghi ngờ có phải mình chịu áp lực quá lớn nên mới mắc chứng ảo giác hay không.

Nhưng Giang Thạch lại là một chàng trai trẻ đầy hiếu kì và ham khám phá. Cậu chẳng hề hoảng sợ, chỉ đánh bạo mở quyển tiểu thuyết ấy ra.

Vai chính trong đó đúng là cậu, còn có cả tên của Biên Ý, mà một vai chính khác tên là Khấu Lệ.

Biên Ý là ánh trăng sáng trong lòng Khấu Lệ, nhưng chẳng hiểu vì sao hai người bị chia cắt. Giang Thạch bị người đàn ông kia nhắm trúng vì khuôn mặt giống Biên Ý tới mấy phần, cậu trở thành thế thân cho Biên Ý, một tình nhân mới nổi của Khấu Lệ.

Cảnh sát lần theo vết Quan Hi, cuối cùng tìm tới cảng, gặp Giản Dịch còn chưa đi xa.

Giản Dịch vừa định lên xe thì đã bị cảnh sát gọi lại.

“À, cậu này ư?”. Anh hạ kính, nhìn ảnh chụp trên điện thoại. “Tôi có gặp rồi, cậu ấy xin giúp đỡ, tôi thấy cậu ấy bị thương nặng quá nên đã băng bó giúp. Đúng rồi, tôi là một bác sĩ, danh thiếp đây–“.

Cảnh sát nhận lấy tờ danh thiếp. Một người đọc được tên anh và phòng khám thì chẳng biết nghĩ gì mà lộ vẻ kinh ngạc, ghé vào tai đội trưởng giới thiệu về bác sĩ Giản.

Thái độ của đội cảnh sát thay đổi nhanh vô cùng, hỏi Giản Dịch xong lại hỏi đến hai trợ lí đi theo anh.

“Đúng là cậu trai này đã xin chúng tôi giúp đỡ, nhưng giáo sư sơ cứu đơn giản cho cậu ta xong thì đưa đi bệnh viện rồi. Chắc giờ cậu ta đang ở bệnh viện đấy”.

Hỏi xong mấy vấn đề liên quan tới Văn Tiểu Bạch, vị cảnh sát lại hỏi thêm một câu: “Không biết bác sĩ Giản tới đảo E là để?”.

Giản Dịch tháo kính, sửa sang lại chiếc áo vest rồi mìm cười. “Anh Khấu bạn tôi mời tôi tới đây chơi, một hòn đảo đẹp thế này, tôi cứ ngỡ mình sẽ có một cuộc gặp lãng mạn biết bao. Nhưng tiếc rằng có gặp gỡ một người thật, chỉ là…”.

Anh chỉ gặp được một “Văn Tiểu Bạch” chật vật tả tơi, còn bị cảnh sát quấy rầy chuyến hành trình nữa.

Điều gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi, không tiện giữ Giản Dịch lại thêm nên đội cảnh sát vội vàng chạy tới bệnh viện.

Sau khi họ rời đi, Giản Dịch cũng lên xe, nói với tài xế rằng mình muốn đi gặp bạn.

Cảnh sát nhanh chóng tra được bệnh án của Văn Tiểu Bạch. Đúng là gã đã tới đây, còn nằm lại một chốc, sau đó chẳng biết là tự trốn hay bị người khác mang đi mà khi y tá lại thăm nom thì trên giường đã chẳng còn ai.

Trò chơi thứ hai kết thúc, bảng xếp hạng cũng đã được quyết định nên Nhiếp Phương gọi tới hỏi Biên Ý rằng y có muốn tới tham gia bữa tối hay không.

Buổi tối sẽ có biểu diễn văn nghệ trên bờ biển, Cây Nhỏ muốn xem nên Biên Ý đồng ý đi.

Là đồng đội nên Biên Ý cùng Giang Thạch đều được hưởng sự chăm sóc xa hoa bậc nhất, hai người ngồi bên chiếc bàn dài, trên bàn là đủ món ngon rực rỡ muôn màu. Biên Ý rót một ly nước trái cây, chậm rãi uống.

Y chú ý tới những ánh mắt đang nhìn mình. Mấy nhóm còn lại ngồi đối diện đã chạy cả buổi trưa nên vừa mệt vừa đói, những đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm nước trái cây và cả đống đồ ăn trước mặt y – cũng chẳng biết là đói thật hay chỉ làm màu để lên hình, có vài người còn nuốt nước miếng.

Biên Ý nâng ly cười với họ rồi nhấp một ngụm, những người đối diện lập tức hô hào khoa trương vô cùng.

Nhưng những ánh mắt ấy đều rất bình thường, chỉ trừ mình Hứa Duệ. Ánh nhìn khiến y để ý nhất lại thuộc về Giang Thạch đang ngồi gần đó.

Cậu cũng đang ăn nhưng lại thường ngó sang phía Biên Ý, như thể muốn hỏi rất nhiều điều.

Chuyện chiều nay diễn ra quá đột ngột, nhưng dù Giang Thạch có tò mò đến mấy thì vẫn nên biết đúng mực, có những chuyện không thể hỏi ra được.

Nên Biên Ý mới thấy cậu kì quái.

Cùng lúc đó, Quan Hi bừng tỉnh.

Thực ra gã vẫn chưa tỉnh hắn, ánh đèn trong phòng quá chói, gã nhắm mắt một hồi lâu mới mở ra lại.

Đầu óc gã vẫn mơ màng, hai mắt lạ lẫm nhìn xung quanh theo bản năng.

Đây là một gian phòng trong suốt.

Ba mặt tường làm bằng thủy tinh, có một cái màn hình rất lớn. Trong phòng có những dụng cụ sinh hoạt đơn sơ, và ngoài gã ra thì chẳng còn ai khác.

Quan Hi sợ tới mức tỉnh táo hẳn lại, nhưng chưa được quá ba giây đồng hồ thì hai cánh tay máy đột nhiên thò ra từ trên giường. Một cánh tay đè gã lại, một cánh tay tiêm thứ chất lỏng gì đó màu xanh lục vào cơ thể gã.

Quan Hi the thé gào lên, thở dốc thật nhanh mấy cái rồi lại lần nữa bất tỉnh.

Có tiếng người truyền tới qua lỗ thông gió.

“À, tôi phải hỏi trước một câu. Tên vô dụng này mất ý thức rồi, thứ trong đầu gã… sinh vật? Thứ đó còn nói chuyện được không?”.

“Không phải, không phải, xem tôi vừa nói gì này. Ngài là sự tồn tại vượt trên cả thế giới, nếu muốn liên lạc với chúng tôi thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cách, sao phải mượn thân xác kẻ khác?”.

Giọng nói vờn quanh căn phòng, chẳng ai đáp lời.

Đó là giọng của Giản Dịch, nhưng anh không ở cạnh Quan Hi. Anh đứng bên ngoài, vừa nhìn chăm chú vào phía trong vừa cười, trong tay là một chiếc loa.

Một tay anh đút trong túi, biểu cảm nhạt nhẽo: “Hửm? Vẫn chưa xuất hiện à? Tôi chân thành thế này cơ mà”.

Biểu cảm nhạt nhẽo dần biến thành nghi ngờ, anh thực lòng hỏi: “Chẳng lẽ Khấu Lệ đã đúng?”.

Giản Dịch thất vọng lắc đầu, tự hỏi rồi lại tự đáp: “Ầy, còn tưởng rằng giỏi giang ra sao, đúng là đồ vô dụng. Khấu Lệ nói đúng, nếu mày mạnh thật thì sao phải dùng nhiều thủ đoạn phiền phức thế, san bằng cả thế giới này là được rồi mà?”.

“Thất vọng quá đi, nhưng cũng biết rồi nha. Nếu mày thực sự nói được thì sao phải tìm một thằng vô dụng thế nhỉ? Sợ phải kiểm soát một người thông minh ư?”.

“Chỉ có rác rưởi mới tìm đến rác rưởi mà thôi”.

Căn phòng thủy tinh đối diện anh chẳng xuất hiện bất kì tiếng đáp, dòng chữ hay hình ảnh nào, chỉ có một thân thể không chút ý thức. Nhưng nhìn kĩ lại mà xem, trên mặt kẻ đó, toàn là những biểu cảm căm tức và giận dữ.