Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia

Chương 3: Cứu thoát



“Cậu là người của hắn?”

Bạch Khả Châu và Lâm Khả Nguyệt đứng ở một góc quan sát tình hình căng thẳng, chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì tên kia lấy ra một con dao sắc bén được giấu trong người từ trước nhắm thẳng về phía Âu Thiếu Thượng.

Giang Liễu là một trong những cánh tay phải đắc lực nhất của Âu Thiếu Thượng, do một tay hắn rèn giũa, huấn luyện anh ta từ lúc anh ta còn chưa biết biến con dao bếp thành một loại vũ trụ lợi hại để giết người. Giang Liễu một tay chặn lại đòn tấn công của tên kia, đá một cước vào bụng khiến tên đó thụt lùi lại phía sau vài bước.

Giây sau khi tên đó ra tín hiệu có rất nhiều người từ bên ngoài xông vào quán bar, tấn công Âu Thiếu Thượng. Dù gì đây cũng không phải là địa bàn của hắn một khi chấp nhận chơi lại thì e là khó bảo toàn mạng sống.

“Tên chó chết, mau tránh xa bạn tao ra.”

Lâm Khả Nguyệt với tới cầm lấy chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu tên đang bắt lấy Bạch Khả Châu. Quán bar đang yên đang lành bỗng chốc trở thành chiến trường đẫm máu mặc sức cho đám người này chém giết. Mọi người trong quán bar la hét inh ỏi rồi bỏ chạy tán loạn tạo ra khung cảnh chen lấn đến nghẹt thở. Khả Nguyệt lo ngại nhất là cho Bạch Khả Châu vì cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Bạch gia, từ nhỏ tới lớn chưa từng chứng kiến thấy cảnh chém giết nên hiện tại rất hoảng sợ. Nhỡ chẳng may bị thương thì kiếp này Khả Nguyệt thoát được khỏi đây cũng nhất quyết không thoát được tay Bạch gia.

Thấy tình hình càng chuyển biến xấu Lâm Khả Nguyệt nắm chặt tay cô, ngó xung quanh tìm kiếm sự trợ giúp. Bất giác để ý thấy Âu Thiếu Thượng đang cùng Giang Liễu chuẩn bị rời khỏi đây cô bèn đi tới nhờ vả.

“Anh Âu, có thể nào cho bọn tôi đi chung với được không?”

“Tôi chạy mô tô không phải ô tô. Vốn dĩ không có đủ chỗ.” - Âu Thiếu Thượng nói.

“Không sao, tôi tự biết cách thoát khỏi đây. Tôi giao cậu ấy lại cho anh, cầu xin anh bảo vệ cậu ấy bằng mọi cách nếu không cả gia tộc Bạch gia sẽ hỏi tội tôi mất.”

Lâm Khả Nguyệt đẩy Bạch Khả Châu ra phía trước. Hắn nhìn hai người chỉ biết thở dài, vốn dĩ định mặc kệ nhưng khi nhìn thấy Bạch Khả Châu khá yếu đuối so với Lâm Khả Nguyệt nên sau đó hắn liền gật đầu chấp nhận yêu cầu của Khả Nguyệt.

“Giang Liễu, cậu ở lại đây bảo vệ cô ta, tôi đi trước.”

Dứt lời, Âu Thiếu Thượng nắm chặt tay Bạch Khả Châu kéo đi.

“Khoan đã, tôi không thể bỏ một mình Khả Nguyệt ở lại đó được.”



Cô bước đi theo lực kéo của hắn, ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Khả Nguyệt.

“Vừa nãy cô không nghe cô ta nói à? Cô ta tự có cách thoát khỏi đó, với lại có Giang Liễu ở đó bảo vệ cô ta rồi cô không cần phải lo.”

Âu Thiếu Thượng thuận tay quăng nón bảo hiểm của mình đội cho cô. Hắn trèo lên xe, rồ mạnh ga, chuẩn bị chạy, thông qua kính xe mới phát hiện Bạch Khả Châu vẫn đứng chôn chân tại chỗ cầm cái nón, chưa chịu lên xe,

“Lên nhanh đi, chậm trễ hồi nữa chết bây giờ.” - Hắn lớn tiếng nói, nhăn mặt nhìn cô thông qua kính xe.

Bạch Khả Châu giật mình, đội nón lên đầu, gấp gáp trèo lên xe. Âu Thiếu Thượng để mắt tất cả loạt hành động vừa rồi chậc lưỡi một tiếng rồi rồ mạnh ga nhanh chóng chạy xa khỏi quán bar. Chiếc siêu xe Kawasaki Ninja H2R lao băng băng trên tuyến đường cao tốc với vận tốc nhanh làm cho gió lớn liên tục đập thẳng vào nón, mà cái nón quá bự so với cái đầu nhỏ của cô.

“Anh…anh chạy chậm xíu được không?”

Gió lớn rít bên tai cộng với việc nói chuyện trong một cái nón quá cỡ dù có nói lớn cỡ nào cũng khó để Âu Thiếu Thượng nghe thấy được.

“Anh chạy chậm lại một xíu có được không? Gió lớn quá tôi cảm thấy hơi lạnh.”

Âu Thiếu Thượng thật sự là không nghe được những lời cô nói. Bất quá cô đập tay vào lưng hắn vài cái để hắn chú ý tới. Chiêu này thành công ngay lập tức Bạch Khả Châu cảm nhận rõ chiếc xe đang từ từ di chuyển chậm lại so với lúc ban đầu rồi dừng hẳn dưới một cây cột đèn đường.

Bạch Khả Châu nhanh nhẹn trèo xuống xe, đứng trên bậc thềm lề đường ngó đầu qua nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Cảm…cảm ơn anh vì đã cứu tôi…”

Xoay qua, nhìn thẳng vào cô gái đứng ngay trước mặt, hắn cười nhưng ý cười chẳng có, cuối cùng lại chẳng nói lời nào với cô. Bạch Khả Châu ngây thơ, đấu tranh suy nghĩ dữ lắm mới cả gan mở miệng hỏi hắn một câu.

“Anh…anh không sợ bị bọn chúng giết chết hả?”

Câu hỏi này của cô quả thật là khiến cho hắn tức cười “Cô nghĩ muốn giết tôi dễ lắm sao?”

Không nhận được câu trả lời mà còn bị hắn hỏi ngược lại như vậy bất giác cô cảm thấy hối hận vô cùng khi vừa nãy lại hỏi hắn câu đó. Âu Thiếu Thượng để ý tới biểu cảm trên gương mặt của cô liền biết ngay cô gái này là đang thấy lúng túng trước câu nói hắn nói ra.

Cha hắn thường hay nói một câu “Ăn hiếp một người con gái xinh đẹp sẽ rước xui xẻo cho mình.”. Nên Âu Thiếu Thượng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc không thèm đùa giỡn với cô nữa. Hắn lấy điện thoại gọi cho Giang Liễu để cập nhật tình hình hiện tại.



Sau khi hắn và Bạch Khả Châu rời đi thì Giang Liễu cũng cùng với Bạch Khả Nguyệt chạy trốn. Chỉ là bọn người đó dai như đỉa quyết truy đuổi tới cùng, khó khăn dữ lắm mới thành công cắt đuôi.

“Tới tuyến lộ C, gần biển Bicachafm.”

Âu Thiếu Thượng nói ngắn gọn rồi cúp máy. Hắn liếc sang phải định thông báo cho cô biết hai người kia sắp tới đây nhưng lại để ý thấy Bạch Khả Châu toàn thân run lên bần bật, làn da tái nhợt.

“Khoác vào đi.”

Âu Thiếu Thượng lấy áo khoác của mình khoác lên vai Bạch Khả Châu. Hai tay nắm chặt chiếc áo da, theo phản xạ cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Vì ánh đèn đường phản chiếu không kịp thích nghi làm nhoè đi tầm mắt, thoáng nhíu mắt lại cả khuôn mặt sắc sảo của Âu Thiếu Thượng nằm trọn trong tầm mắt. Như bị mất hồn khiến cho cô đứng ngẩn ra nhìn đến không chớp mắt.

Ánh mắt ôn nhu của Âu Thiếu Thượng không né tránh mà trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt màu da trời. Bàn tay hắn vươn lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu nhỏ ngay khoé môi cho Bạch Khả Châu. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười lập tức khiến cho cô hoàn hồn trở lại.

“Khả Châu, mày có bị làm sao không?”

Lâm Khả Nguyệt lo lắng chạy tới kiểm tra từ đầu đến chân.

“Tao không sao mày đừng lo.” - Cô vừa cười vừa nói để cho Khả Nguyệt yên tâm.

Giang Liễu đứng sau lưng Âu Thiếu Thượng, khẽ lên tiếng: “Anh Âu, chúng ta đi thôi.”

Hai cô gái trẻ nhìn hai người đàn ông, cúi người chín mươi độ để cảm ơn.

Giang Liễu và Âu Thiếu Thượng đi không lâu thì tài xế riêng của Lâm Khả Nguyệt tới địa điểm rước hai người trở về. May mắn cho hai người là Bạch gia không nghi ngờ gì hết, chỉ trách mỗi việc Bạch Khả Châu về nhà trễ mà thôi.

Từ sau hôm đó Bạch Khả Châu kêu rất nhiều người tìm người đàn ông họ Âu kia để trả lại chiếc áo khoác da hắn cho cô mượn. Nhưng dường như hắn đã tan biến vào trong không khí, cả ba thành phố Valencia, Ancho và Casa Blanto chẳng có một dấu tích nào về hắn.

Cứ thế từ ngày này qua ngày khác, kéo dài từ năm này qua năm nọ Bạch Khả Châu vẫn luôn kỹ càng giữ chiếc áo khoác da đó, lâu ngày sẽ đích thân đem đi giặt cho sạch sẽ vì sợ một ngày nào đó sẽ gặp lại hắn. Cô ôm theo chiếc áo đi theo mình, ôm luôn cả hình bóng, ánh mắt ôn nhu và nụ cười nhẹ cất giấu vào trong tim. Chẳng một ai biết tới và ngay cả cô cũng chẳng nhận ra.