Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 477: Quả nhiên là có bảo vật



Mặc dù nhiệt độ rất khủng bố, nhưng quả thật Diệp Bắc Minh không có dấu hiệu bị hòa tan.

Sau khi xâm nhập vào trong khoảng 5000 mét, xung quanh đã là thế giới nham thạch nóng chảy.

Một màu đỏ bừng!

Giống như địa ngục!

Trong nham thạch nóng chảy chuyển động có một đóa hoa sen màu lửa đỏ nở rộ, vô cùng chói mắt.

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao ở đây còn có thực vật?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đây là Phần Thiên Chi Diễm, dị hỏa sẽ biến ảo thành đủ loại bộ dáng để đánh lừa ánh mắt của người ta”.

“Phần Thiên Chi Diễm đã bị cậu đánh bị thương, nó muốn ẩn nấp”.

“Bắt lấy nó!”

Diệp Bắc Minh vui vẻ: “Được!”

Anh nhanh chóng tiến lên.

Trong đóa hoa sen kia bộc phát ra một con rắn lửa, há to cái miệng lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long ra.

“Ầm!”

Một tiếng nổ.

Rắn lửa nổ tung.

Hoa sen lập tức hòa vào sâu trong nham thạch nóng chảy, biến đi mất hút!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Phần Thiên Chi Diễm chạy rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Yên tâm, nó không thể rời khỏi nham thạch nóng chảy, đi vào tìm!”

“Đi vào?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Nhưng nghĩ đến sự kinh khủng của Bất Diệt Kim Thân Quyết, anh không hề do dự, liền nhảy vào trong nham thạch.

...

Bên ngoài.

Một đám người tu võ vọt vào trong Phần Thiên Tông.

Cầm đầu là một lão già, sắc mặt cổ quái nhìn ngọn núi lớn bị vỡ ra: “Loại khí thế này, nhất định có bảo bối xuất hiện!”

Tên còn lại mở miệng: “Nơi này là địa bàn cũ của Phần Thiên Tông, tương truyền hơn mười năm phía trước, Phần Thiên Tông đã đúc ra một thần khí!”

Mí mắt lão già nhảy dựng, ánh mắt nghiêm túc: “Hay là thần khí xuất thế?”

“Mau, truyền tin về tông môn!”

Mấy người rời đi.

Tin tức rất nhanh đã được truyền ra.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn đã có rất nhiều người ra vào Phần Thiên Tông.

Quả thực là còn náo nhiệt hơn cả năm mới!

Gần như tất cả các thế lực hạng hai như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạm Âm Cốc, cung Hạo Miểu, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông, học viện Thiên Thần đều tới.

Còn có mấy trăm thế lực, gia tộc hạng ba nhỏ lẻ khác.

Hơn trăm ngàn người tập trung ở bên ngoài Phần Thiên Tông!

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra một vài khuôn mặt quen thuộc trong đám người.

Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều đến đây.



Còn có Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt cùng đều dẫn theo thế lực đuổi tới!

“Quả nhiên là có bảo vật!”

Mấy bóng người lao vào trong khe núi với tốc độ rất nhanh, cứ như không muốn sống vậy.

A!”

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến.

Trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn!

Có mấy người là người tu võ cảnh giới Võ Đế.

Ỷ vào thực lực khủng bố, muốn trực tiếp tiến vào trong khe núi cướp bảo vật!

Không ngờ lại lập tức bị chết cháy!

“A!”

Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.

Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giây tiếp theo.

Đám người Phần Thiên Tông bị bắt lại đây.

Ánh mắt một lão già lạnh như băng: “Y tông chủ, nói đi, rốt cuộc là có bảo bối gì xuất thế?”

“Y Thượng Khôn, là ông ta sao?”

“Tông chủ của Phần Thiên Tông?”

“Không phải hơn mười năm trước ông ta đã chết rồi sao?”

Đám người kinh ngạc.

Ai nấy cũng đều nhìn qua!

Năm đó, Phần Thiên Tông bị giết bởi vì một thần khí.

Bây giờ Y Thượng Khôn đột nhiên trở lại Phần Thiên Tông, hơn nữa còn xảy ra hiện tượng kỳ dị này, chắc chắn là có vấn đề.

“Hay là thần khí kia lại xuất hiện?”

Nghĩ đến đây.

Tất cả mọi người đều tham lam nhìn về phía cái khe kinh khủng trên ngọn núi!

Y Thượng Khôn vô cùng áp lực, khuôn mặt già nua trắng bệch: “Vị tiền bối này, nào có bảo bối gì, đây chỉ là một vụ động đất bình thường thôi!”

“Ngọn núi bị đánh nứt ra, chỉ thế thôi”.

Đương nhiên không thể nói chuyện về Phần Thiên Chi Diễm cho những người khác được.

Đây là hy vọng cuối cùng của Phần Thiên Tông!

Lão già trực tiếp nâng tay lên, một sát ý vô hình đánh úp lại: “Vương Bá Thông tôi hỏi ông, ông dám không trả lời?”

Một cái tát dừng lại trên đầu một người đàn ông của Phần Thiên Tông bên cạnh Y Thượng Khôn.

“Răng rắc!” một tiếng giòn vang.

Đầu người đàn ông kia của Phần Thiên Tông nổ tung, cả người ngã thẳng xuống đất!

Đôi mắt Y Thượng Khôn đỏ bừng, rống một tiếng: “Lão cổ! Không!”

“Cổ trưởng lão!”

Ánh mắt đám người Phần Thiên Tông tràn ngập tơ máu.

Những người tu võ khác đều lạnh lùng nhìn!

Côn Lôn Hư cá lớn nuốt cá bé, vốn là như thế!

Vương Bá Thông cười lạnh một tiếng: “Bây giờ đã nhớ ra chưa?”



Y Thượng Khôn tức giận đến mức cả người run rẩy, nhìn chằm chằm mọi người, rít gào: “Mấy người... Mấy người... Mấy người đúng là súc sinh!”

“Sáu mươi năm trước, mấy người đã tiêu diệt Phần Thiên Tông một lần!”

“Bây giờ còn muốn làm lần nữa sao?”

Mọi người đều trầm mặc!

Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng: “Y tông chủ, đáp án sai rồi!”

“Đây là đáp án tôi muốn sao?”

Ông ta nâng tay lên!

Tung một chưởng ra!

Phập!

Lại có hai người của Phần Thiên Tông bị đánh nổ đầu.

Thi thể ngã xuống!

“Không!”

Y Thượng Khôn sắp điên rồi, ông ta tức giận gào thét: “Giết tôi, ông có giỏi thì giết tôi đi!”

“Giết người của Phần Thiên Tông thì có bản lĩnh gì?”

“Đến đi, giết tôi! Ông giết tôi đi!”

Ông ta điên cuồng lao tới chỗ Vương Bá Thông!

Sắc mặt Vương Bá Thông vô cùng lạnh lẽo, đá ra một cái: “Cái gì thế? Nghĩ lão phu không dám giết ông sao?”

Ầm!

Y Thượng Khôn bay ngược ra ngoài, xương ngực nứt ra, máu tươi đầm đìa.

Trong nháy mắt chỉ còn lại có một hơi!

“Bố!”

Y Nam Tương tiến lên, lấy ra một viên đan dược: “Đây là đan dược mà anh Diệp đưa cho, mau ăn đi!”

Vèo!

Ngay lập tức, vô số ánh mắt nhìn qua.

Đôi mắt Vương Bá Thông sáng ngời: “Bốn đan văn, đây là đan dược cấp Thiên!”

“Ha ha ha, không ngờ được Phần Thiên Tông còn có đan dược cấp Thiên!”

“Xem ra Phần Thiên Tông mấy người còn có không ít thứ tốt!”

“Đưa đây cho lão phu đi!”

Vương Bá Thông nâng tay muốn lấy!

Đan dược trực tiếp bay ra, dừng ở trong tay ong ta: “Quả nhiên là đan dược cấp Thiên!”

Vương Bá Thông lạnh lùng nói: “Giao ra phương thuốc, lại quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ tha cho mấy người không phải chết!”

Y Nam Tương cắn răng: “Ông nằm mơ!”

“Cho dù Phần Thiên Tông chúng tôi có phải chết, cũng không thể cầu xin tha thứ!”

“Ha hả, cô nhóc cũng kiên cường đấy”.

Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua là vẻ nghiền ngẫm: “Một khi đã như vậy, tôi sẽ ban cho cho cô được chết!”

Bàn tay khô gầy nhấc lên, chộp tới đầu Y Nam Tương!

Đột nhiên.

Một giọng nói thản nhiên truyền đến: “Giết bạn cũ của tôi ở trước mặt tôi, lão già kia, lá gan của ông cũng to phết nhỉ?”