Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 439: Ma thú tinh hạch



Rời khỏi vực sâu.

Đáy lòng Diệp Bắc Minh khẽ lay động: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nói cho tôi vị trí của tất cả các ma thú đi!”



Cùng lúc đó.

Bên ngoài khu rừng Ám Ảnh có tổng cộng sáu người, đều là trưởng lão của cung Xã Tắc.

Mọi người ai nấy đều mang vẻ mặt lạnh băng.

Tất cả thi thể của đệ tử cung Xã Tắc sớm đã bị ma thú ăn sạch!

Trước mắt chỉ còn lại một mảnh đất bị máu tươi nhuộm đỏ!

“Rốt cuộc là có chuyện gì, cuộc huấn luyện lần này của đệ tử ngoại môn, đều chết hết cả rồi ư?”

Từ Bác Chiêu dù gì cũng là Võ Đế giai đoạn đầu, lại cũng bỏ mình?”

Sáu trưởng lão cảnh giới Võ Đế của cung Xã Tắc đều vô cùng bất ngờ.

Nhìn về phía khu rừng Ám Ảnh phía trước.

”Ngoại trừ con trăn khổng lồ cấp năm ở khu vực trung tâm của rừng Ám Ảnh, tổng cộng còn có sau loại ma thú cấp năm khác”.

“Rải rác xung quanh khu rừng Ám Ảnh!”

“Hơn ba mươi con ma thú cấp bốn, hơn một trăm con ma thú cấp ba!”

“Từ Bác Chiêu đánh không lại ma thú cấp năm, nhưng cũng không biết chạy thoát hay sao?”

Những người thuộc cung Xã Tắc đều bối rối không ai giải đáp.

Grầm!

Đột nhiên.

Một tiếng gào rống dữ dội truyền tới.

Sắc mặt mọi người biến đổi, nhìn về phía sâu bên trong khu rừng Ám Ảnh.

“Đây là âm thanh của ma thú cấp năm, gấu mặt người!”

“Tại sao gấu mặt người lại nổi điên rồi?”

Một bà lão ngờ vực hỏi.

Người đàn ông trọc đầu bên cạnh lắc đầu: “Không phải, tiếng gấu mặt người nổi điên không phải như thế này”.

“Đây là… Tiếng rên khóc của gấu mặt người, có người đang săn giết nó!”

Nghe câu nói này.

Con người mọi người đều co rụt lại.

“Săn giết gấu mặt người?”

“Mẹ kiếp, là ai có lá gan lớn như vậy?”

“Chẳng lẽ có người tới khu rừng Ám Ảnh để giết gấu mặt người ư?”, một người phụ nữ dáng người bốc lửa nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông đầu trọc phủ nhận: “Không nhiều khả năng đâu, thực lực của gấu mặt người rất kinh khủng, có thể so với Võ Đế bậc Đỉnh Phong!”

“Cho dù mấy người chúng ta hợp lại cũng phải trả một cái giá đắt mới có thể giết chế được!”

“Võ Đế cấp Đỉnh Phong cũng không dám chắc chắn rằng có thể giết chết gấu mặt người!”

Bà lão trầm mặc: “Đi, đi xem thử đi!”

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, xông vào khu rừng Ám Ảnh.

Giữa từng tiếng gào rống tan nát cõi lòng thấy được một cảnh tiếng không tưởng tượng nổi!



Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, tay cầm thanh đoạn kiếm, chém xuống một phát đã chặt rớt một cánh tay của gấu mặt người!

Máu tươi trào ra, khiến cho người ta phải khiếp sợ.

“Ôi!”

Sáu người thuộc cung Xã Tắc trái lại hít một hơi khí lạnh: “Thằng nhóc này là ai vậy?”

“Từ hơi thở phát ra từ trên người cậu ta, mới chỉ là giai đoạn đầu của Võ Tôn thôi mà!”

“Cậu ta thế mà lại đánh thắng gấu mặt người sao?”

Bọn họ đứng hình.

Đôi mắt của bà lão kia tối sầm: “Một người trẻ tuổi chỉ mới bước vào giai đoạn đầu của Vũ Tôn, làm sao có thể là đối thủ của gấu mặt người cơ chứ?”

“Có lẽ con gấu mặt người này vừa chiến đấu với những con ma thú khác, sớm đã bị thương nặng”.

Người đàn ông đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy, quả thật rất có khả năng!”

“Cho dù gấu mặt người bị thương nặng thì một cái Vũ Tôn muốn giết nó cũng khó lắm chứ?” Người phụ nữ dáng người nóng bỏng cau mày.

“Là do thanh kiếm kia!”

Bà lão gắt gao nhìn chằm chằm thanh đoạn kiếm hình đầu rồng kia.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đồng thời rơi vào thanh kiếm Đoạn Long trên tay Diệp Bắc Minh.

Vẻ tham lam chợt vụt qua rồi biến mất!

Thanh kiếm có thể chém rớt cánh tay của gấu mặt người chỉ với một nhát, sao có thể là vật bình thường được?

Phụt!

Lúc này.

Diệp Bắc Minh chém xuống một nhát, cái đầu của con gấu mặt người đó ngay lập tức rơi xuống đất.

Máu tươi phun trào ra như suối!

Ầm vang!

Thi thể của gấu mặt người ngã xuống, khung cảnh đồ sộ.

Diệp Bắc Minh dùng một kiếm vạch bụng gấu mặt người ra, một viên ma thú tinh hạch màu xanh da trời xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa định cất tinh hạch của gấu mặt người vào!

“Dừng tay!”

Bà lão kia la lên một tiếng: “Nhóc con, lá gan của cậu lớn thật, lại dám đến địa bàn của của cung Xã Tắc bọn tôi săn giết ma thú!”

“Trường bối nhà cậu là ai?”

“Đến từ thế lực nào đó?”

“Còn không mau giao ma thú tinh hạch của gấu mặt người ra đây!”

Một luồng hơi thở mạnh mẽ bùng phát từ trong cơ thể bà lão.

Bên cạnh đó, năm người còn lại cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Áp lực cấp bậc Võ Đế không chút che giấu mà thả ra ngoài.

Diệp Bắc Minh quay đầu lại.

Tròng mắt lạnh như băng, khiến cho người ta có một loại cảm giác như đang coi thường mọi vật trên thế gian này!

Đám người bà lão theo bản năng lùi về sau một bước.



Trong lòng cũng lóe lên một tia lửa giận, thế mà lại bị ánh mắt của một tên vãn bối dọa sợ?

Cây gậy đầu rắn trong tay bà lão cũng mạnh mẽ ngừng lại: “Thằng nhóc kia, bà già này đã nói chuyện với cậu đó, cậu có nghe thấy không?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Rồi thì sao?”

“Muốn cướp thì cứ việc nói thẳng, lảm nhảm nhiều vậy để làm gì?”

Mọi người kinh ngạc.

Bọn họ quả thật là muốn cướp!

Nhưng thân là trưởng lão của cung Xã Tắc, ít nhất cũng phải có chút mặt mũi chứ?

Diệp Bắc Minh huỵch toẹt ra như vậy làm cho nét mặt già nua của mấy người bọn họ đều giận không nhịn được.

Bà lão từ xấu hổ mà chuyển thành giận dữ, nói: “Thằng nhóc này, cậu…”

Xoẹt!

Diệp Bắc Minh vừa giơ tay đã tung ra một nhát kiếm, chặn ngược lời nói của bà lão.

Bà ta càng kinh ngạc hơn, nghiêm giọng hét lớn: “Đáng chết!”

“Bà già này đây còn chưa ra tay, cậu lại dám động thủ trước?”

“Cái tên kiêu căng này không biết ở đâu chui ra, hôm nay tôi đành thay mặt trưởng bối của cậu dạy dỗ cậu đàng hoàng!”

“Kiếp sau cẩn thận đừng quá hống hách!”

Cây gậy đầu rắn trong tay bà ta thọt về phía không khí đằng trước.

Muốn trực tiếp phá giải kiếm khí!

Răng rắc một tiếng giòn giã, cây gậy đầu rắn lập tức biến thành mảnh vụn!

Bà lão kinh hoảng thất thố, hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị một nhát kiếm chém thành một bãi máu tươi!

“Ôi!”

Đám của người đàn ông trọc đầu và người phụ nữ vóc người nóng bỏng cùng nhau hít một hơi khí lạnh!

Bọn họ kiêng kỵ trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu là ai?”

“Ông đoán xem?”

Diệp Bắc Minh lãnh lạnh cười một tiếng.

Rầm!

Sấm chớp đùng đùng!

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người đàn ông đầu trọc.

“Tự mình tìm chết!”

Người đàn ông đầu trọc kịp thời phản ứng, hét lên một tiếng tung nắm đấm về phía trái tim Diệp Bắc Minh.

Vèo!

Một vệt bóng dáng vụt qua, Diệp Bắc Minh thế mà lại bỏ chạy.

Thẳng thắn quên mình.

Nắm đấm vồ hụt!

Người đàn ông trọc đầu khó hiểu: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu ta tránh đi như thế nào cơ chứ?”

Theo bản năng xoay đầu nhìn lại.

Thấy được cảnh tượng mà cả đời này cũng không thể nào quên!

Bốn vị trưởng lão còn lại, tất cả đều đứng im ở đó, không nhúc nhích.