Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 436: Thân thế thật sự của Diệp Bắc Minh



"Cấp năm?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tương đương với cảnh giới nào của võ giả?"

"Đại khái là Võ Đế đỉnh phong!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.

Vù!

Trong phút chốc.

Cự Lân Giao hung ác nhào tới, mang theo mùi tanh kinh khủng, tốc độ nhanh như chớp.

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Thương Long Trảm!"

Một đạo kiếm khí thô to gần bằng Cự Lân Giao chém ra.

"Gào!"

Cự Lân Giao gào thét, ỷ vào lực phòng ngự kinh người của vảy, không thèm tránh né.

Một cảnh tượng cực kỳ khiếp sợ xuất hiện!

Khoảnh khắc Cự Lân Giao tiếp xúc với kiếm khí, máu thịt nó như một lớp giấy.

Phụt!

Đầu rắn bị chia thành hai, trực tiếp bị một kiếm của Diệp Bắc Minh chém chết!

Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Má, chẳng phải nó là ma thú cấp năm sao?"

"Sao lại bị một kiếm của tôi giết trong nháy mắt?"

Anh còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến khó khăn.

Không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: "Nhóc, lần cuối cùng tôi giải thích lại cho cậu, thanh kiếm trong tay cậu không phải vật phàm!"

"Nếu không dựa vào thanh kiếm này, cậu chắc chắn không phải là đối thủ của Cự Lân Giao".

"Nhưng thanh kiếm Đoạn Long này cho cậu năng lực vô hạn!"

"Tôi hiểu rồi!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ánh mắt đông lại, nhìn về phía vực sâu đen nhánh: "Bên trong không còn ma thú nào khác chứ?"

"Không có. Trước khi đi vào, cậu lấy tinh hạch Cự Lân Giao ra rồi nói".

"Được!"

Diệp Bắc Minh bước đến chỗ bảy tấc của Cự Lân Giao.

Đấm một quyền toàn lực!

Ầm!

Tiếng ầm lớn vang lên.

Da rắn vẫn hoàn hảo!

Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng: "Lực phòng ngự thật mạnh, nếu không phải kiếm Đoạn Long thì các vũ khí khác đều không thể làm nó bị thương sao?"

Kiếm Đoạn Long chém xuống.

Lớp vảy không thể phá vỡ của Cự Lân Giao lập tức bị cắt gọn gàng, anh móc ra một viên ma thú tinh hạch màu lam.

Năng lượng tinh thuần chớp động.

Tỏa sáng lấp lánh!



Lóa mắt hơn cả đá quý!

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thu!"

Thi thể Cự Lân Giao biến mất.

Diệp Bắc Minh bước về phía trước, nhảy xuống vực sâu đen nhánh.

Rơi thẳng xuống mấy ngàn mét.

Bốn phía bị bóng tối cắn nuốt, duỗi tay không thấy năm ngón!

Yên tĩnh như chết!

May mắn Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chung cảm giác, anh thu toàn bộ cảnh tượng dưới vực sâu vào trong mắt.

Bốn phương tám hướng đều là hài cốt của ma thú!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Tìm được rồi, đi về bên trái hai trăm mét!"

Diệp Bắc Minh bước đi, xuất hiện trước một bộ hài cốt con người.

Cùng lúc đó.

Vù!

Một cột máu khủng bố ngập trời chợt hiện lên, ngưng tụ thành một bóng người: "Haha, Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu lại đến được đây nhanh như vậy!"

Long Đế!

Diệp Bắc Minh hỏi thẳng: "Mau nói cho tôi biết, tình hình của mẹ tôi thế nào?"

"Bố của tôi là ai?"

Tàn hồn Long Đế gật đầu: "Được, nếu cậu đã thực hiện hứa hẹn đi đến chỗ này, bản đế sẽ nói cho cậu!"

"Mẹ cậu năm đó quả thực từng tới đây".

Hô hấp Diệp Bắc Minh nặng nề: "Ông mau nói, đã xảy ra chuyện gì?"

Long Đế mở miệng: "Ba mươi ngàn năm trước, trong trận chiến với thù địch cũ, tôi suýt nữa bị mất mạng".

"Tôi dùng một bảo vật gọi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo toàn sinh mạng, lúc này mới chạy trốn tới nơi đây".

"Đáng tiếc bị thương quá nặng, cuối cùng vẫn chết, chỉ còn lại một sợi tàn hồn".

Diệp Bắc Minh: "..."

"Tôi không muốn nghe chuyện cũ của ông, tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ của tôi!"

Đối với lai lịch của Long Đế.

Kẻ thù gì gì đó.

Anh hoàn toàn không có hứng thú.

Ba mươi ngàn năm quá lâu, chỉ trong sớm chiều!

Long Đế xấu hổ: "Diệp Bắc Minh, cậu cho tôi chút mặt mũi được không?"

"Không cho!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ tôi, tôi không có hứng thú nghe chuyện xưa của ông".

"Được rồi".

Long Đế bất đắc dĩ: "Tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng đến nơi đây, tôi đã giao tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho tổ tiên nhà họ Diệp".

"Đồng thời, tôi còn đưa cho ông ta nửa bộ Long Đế Quyết!"

"Tôi và tổ tiên nhà họ Diệp cậu ước hẹn, chỉ cần có người có thể giúp tôi rời khỏi đây, tôi sẽ truyền dạy cho người đó Long Đế Quyết hoàn chỉnh!"

"Trợ giúp nhà họ Diệp quật khởi tại địa bàn Côn Luân!"



Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Điều này có liên quan gì đến mẹ tôi?"

Long Đế không nhịn được mà đáp: "Nhóc, cậu có thể kiên nhẫn chút được không?"

"Không thể! Mời ông nói những thứ quan trọng, cái khác thì thôi".

Diệp Bắc Minh lắc đầu, không hề nể tình.

Long Đế: "..."

Thở dài một tiếng.

"Rồi".

"Mẹ cậu là con cháu nhà họ Diệp, biết chuyện này".

"Cho nên, bà ấy cũng từng tới đây, nhưng bà ấy không mang tôi đi".

"Mà nói cho tôi, con của bà có thể cứu tôi ra ngoài!"

"Long Đế Quyết và các bản lĩnh khác của tôi có thể truyền dạy cho con trai bà ấy, cũng chính là cậu, Diệp Bắc Minh!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Anh học được Long Đế Quyết là do một tay mẹ sắp đặt?

Chẳng lẽ mẹ anh vẫn luôn âm thầm chú ý anh trưởng thành?

"Không lẽ mẹ tôi đang ở gần đây?!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe, hô hấp nặng nề.

Không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Anh hét lớn: "Mẹ, mẹ ở đây sao?"

"Mẹ ở một nơi bí mật gần đó nhìn con sao?"

"Mẹ, ra gặp con một lần đi!"

Giọng nói của anh quanh quẩn trong hang động.

Không ai đáp lại!

Long Đế giải thích: "Đó là lần cuối cùng tôi gặp bà ấy. Sau khi rời khỏi đây, tôi cũng không biết bà ấy đi đâu!"

"Mẹ kiếp!"

Diệp Bắc Minh không nhịn được mà chửi bậy: "Không phải ông nói là biết tin tức về mẹ tôi?"

"Còn biết tình huống của bố tôi?"

"Nháo cả buổi, hóa ra ông gạt tôi?"

Long Đế bình tĩnh đáp: "Diệp Bắc Minh, tôi không hề lừa cậu".

"Tôi quả thực biết tin tức về bố mẹ cậu".

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ông có ý gì?"

Long Đế mở miệng: "Nếu như tôi không nhìn lầm, cảnh giới của mẹ cậu rất khủng bố".

"Hơn nữa, bà ấy bị thương!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: "Chuyện này tôi biết, bà ấy bị người đuổi giết cho nên bị thương".

"Không không không!"

Tàn hồn Long Đế lắc đầu: "Vết thương của mẹ cậu không phải xuất hiện khi bà ấy ở thế giới này".

"Lúc bà ấy quay về đã bị thương".

"Nhưng, bởi vì trong bụng đang có cậu, nên bà ấy không thể khôi phục thương thế của mình".