Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 434



“Suýt!”

Cơ thể các đệ tử ngoại môn khác phát run, không ngừng co giật.

Ác!

Quá độc ác!

Một khi ma thú ngửi thấy mùi máu, thì sẽ cuồng bạo hơn gấp nhiều lần.

Chu Tần muốn để đám nô lệ này chết trong sợ hãi!

Từ Bác Chiêu cười gật đầu: “Ý kiến rất hay, ra tay!”

Một lát sau.

Lòng bàn chân của tất cả nô lệ đều bị rạch một đường, rồi bị đuổi vào rừng rậm Âm Ảnh!

Một bóng hình xinh đẹp xông ra.

Muốn mở khóa xích trên người Hầu Tử.

Chính là Hạ Nhược Tuyết!

Xích trên miệng Hầu Tử được cởi ra, anh ta nước mắt đầm đìa: “Nhược Tuyết, cô làm gì thế hả?”

“Cô đi, cô mau chạy đi!”

“Nói với anh Diệp, báo thù cho tôi!”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không được, Hầu Tử, anh không thể chết!”

“Nhược Tuyết, cô điên rồi! Đi đi, mau đi đi!”, Hầu Tử tức giận quát lên, anh ta biết hôm nay mình chết chắc rồi.

Trong lòng cũng vô cùng hối hận!

Sớm biết như vậy, thì đã ở lại giới phàm tục tu võ là được.

Đến Côn Luân Hư chó má này, lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

“Anh Diệp, xin lỗi! Là tôi vô dụng!”

Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống, dập đầu mấy cái về phía giới phàm tục.

Rồi quay người xông vào rừng rậm Âm Ảnh mà không quay đầu lại!

Hạ Nhược Tuyết gọi lớn: “Hầu Tử!”

Từ Bác Chiêu lạnh lùng nhìn Chu Tần: “Một nha hoàn cũng dám ngăn cản huấn luyện lần này? Chu Tần, cậu tự xử lý đi!”

“Tôi biết rồi, trưởng lão Từ!”

Chu Tần hằm hằm gật đầu.

Hắn giơ tay ném ra một con dao găm, trực tiếp rạch vỡ mắt cá chân của Hạ Nhược Tuyết!

Máu tươi đầm đìa!

“Bắt đầu từ bây giờ, Hạ Nhược Tuyết không còn là nha hoàn của tôi, mà là nô lệ của cung Xã Tắc!”

Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc quay đầu: “Chu Tần, anh!”

“Câm miệng!”

Chu Tần tức giận quát lên, trong đôi mắt đầy tia máu: “Hạ Nhược Tuyết, đồ đê tiện giơ bẩn nhà cô!”

“Đồ đê tiện không biết yêu bản thân!”

“Đồ đê tiện nhơ bẩn!”

“Tôi đã đợi cô mười mấy năm, cô lại giao tấm thân trong trắng cho người đàn ông khác!”

“Vãi! Mẹ kiếp!”

“Cô cho rằng tôi không biết sao? Hôm nay tôi cho mọi người xem, cô là phụ nữ nhơ bẩn thế nào!”

Tâm trạng Chu Tần sắp suy sụp!

Gào thét lớn.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua!

Có mấy đệ tử nội môn cười trộm, vẻ mặt xem kịch hay.



“Ha ha”.

Hạ Nhược Tuyết cười lạnh lùng một tiếng, chỉ vậy mà thôi.

Coi thường.

Cùng không nói thêm một câu, quay người đột ngột xông vào trong rừng rậm Âm Ảnh!

“A!”

Tâm trạng của Chu Tần suy sụp.

Hắn cho rằng Hạ Nhược Tuyết sẽ giải thích, sẽ phản bác, sẽ áy náy với hắn, thậm chí sẽ che giấu chuyện này!

Duy nhất không ngờ, Hạ Nhược Tuyết cười lạnh lùng một tiếng.

Chẳng thèm giải thích!

Dường như trong lòng Hạ Nhược Tuyết, Chu Tần hắn không đáng một xu, chẳng đáng để giải thích.

Vừa nãy Hạ Nhược Tuyết quỳ xuống xin tha cho một nô lệ, mà chuyện này, cô ấy lại không giải thích?

Cho dù chỉ giải thích một câu, Chu Tần cũng dễ chịu hơn một chút.

Lúc này.

Chu Tần cảm thấy mình như một tên hề!

“Hạ Nhược Tuyết, cô thật đáng chết!”

Chu Tần trực tiếp xông vào, đi theo phía sau: “Tôi muốn tận mắt chứng kiến, cô bị ma thú truy giết thế nào!”

“Tôi muốn nhìn cô sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận!”

“Tôi muốn thấy cô cầu xin tôi! Đê tiện, đồ đê tiện nhơ bẩn nhà cô!”

“A…”

Từ Bác Chiêu lạnh lùng lên tiếng: “Xuất phát!”



Sau khi Hạ Nhược Tuyết xông vào rừng rậm Âm Ảnh, liền đuổi theo Hầu Tử.

Đôi mắt Hầu Tử đầy máu: “Nhược Tuyệt, cô không nên chạy vào đây!”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Nếu Diệp Bắc Minh biết tôi nhìn anh lao vào chỗ chết, sẽ không tha thứ cho tôi”.

“Hầu Tử, đừng nói nữa!”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu.

Lấy ra một con dao găm phòng thân.

Được chế tạo từ sắt đen.

Gọt sắt như bùn.

Cho dù cô ấy không biết võ, cũng dễ dàng chém đứt dây xích trên người Hầu Tử.

Lúc này.

“A!”

“Cứu tôi với…”

Tiếng hét kinh sợ của nô lệ khác cùng với tiếng máu thịt bị xé rách vang lên.

Sắc mặt Hạ Nhược Tuyết tái nhợt.

Hầu Tử nhặt một cái gậy gỗ dưới đất: “Nhược Tuyết, cô yên tâm, trước khi tôi chết, sẽ không để cô bị thương đâu!”

“Xèo xèo xèo!”

Bỗng nhiên.

Một loại chất nhầy dính tanh hôi khó ngửi từ trên đỉnh đầu rớt xuống suýt rơi trúng hai người.

Ngẩng đầu nhìn!

“Suýt!”



Hít khí lạnh.

Là một con trăn khổng lồ màu trắng!

Toàn thân trắng tuyết, còn thô to hơn cáu bồn bước.

Đôi mắt của nó lạnh như băng, nhìn chằm chằm hai người Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử.

“Nhược Tuyết, chạy đi!”

Hầu Tử quát một tiếng, hai người quay người bỏ chạy ra ngoài vòng rừng rậm Âm Ảnh.

Đám người cung Xã Tắc chặn phía trước.

Roạt!

Chu Tần không hề khách sáo, điên cuồng chém ra một kiếm.

Một cái cây cao chọc trời đổ rạp theo, chặn đường tháo chạy của hai người!

Hơn nữa, sóng khí khủng bố hất hai người bay ra xa!

“Ha ha ha!”

Chu Tần điên cuồng cười dữ tợn: “Đồ đê tiện, cầu xin tôi đi!”

“Đồ đê tiện, cô cầu xin tôi đi!”

“Chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, nịnh nọt lấy lòng, tôi sẽ tha cho cô!”

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, bò đứng lên không nói một lời.

Hầu Tử cũng cầm con dao găm, cũng chẳng có ý quay đầu nhìn Chu Tần một cái.

Thái độ của hai người khiến Chu Tần càng cuồng bạo!

Lửa giận ngút trời: “Vậy các người đi chết đi!”

Con trăn dữ tợn động đậy, cuộn thành vòng tròn.

Bao vây Hầu Tử và Hạ Nhược Tuyết ở giữa.

Há to cái miệng to như bồn máu định đến ăn thịt.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Một luồng kiếm khí màu đỏ máu từ trên trời giáng xuống, con trăn bị chém chết ngay tại chỗ.

Hóa thành sương máu!

Ngoại trừ khu vực mà Hầu Tử và Hạ Nhược Tuyết ở đó.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất như khói bụi!

Hóa thành đất khô cằn màu máu tươi!

“Việc này…”

Đồng tử của tất cả người cung Xã Tắc đều co mạnh lại.

Ngẩng đầu nhìn trời theo bản năng.

Liền sau đó.

Phập!

Một bóng người đáp xuống, đứng trước hai người, thở nhẹ nhõm.

“Bắc Minh!”

Hạ Nhược Tuyết lao vào trong lòng Diệp Bắc Minh, bám trên người anh giống như bạch tuộc.

Chỉ hận cơ thể của mình không nhét được vào trong người Diệp Bắc Minh!

Chu Tần tức đến toàn thân run lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

Kẻ này?

Chính là kẻ đã phá cơ thể Hạ Nhược Tuyết?

Lúc này.