Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 423: Người Long Quốc



Tình trạng của ông ta rất tồi tệ, kinh mạch vỡ nứt, xương cốt toàn thân gần như gãy hết.

Vết thương khủng bố trên lồng ngực, đã chém gãy xương sườn!

Có thể sống đến bây giờ, đều nhờ vào cảnh giới khủng bố của Vân Chi Lan.

Nếu là võ giả bình thường thì đã chết từ lâu rồi.

Vân Kiếm Bình khóc thút thít: “Sau khi xảy ra động đất, ông nội nói long mạch gì đó gặp biến cố, lo sợ xảy ra chuyện, bèn trực tiếp chạy đến nơi này”.

Không ngờ gặp phải một đàm người ngoại quốc, thực lực của bọn họ rất khủng bố”.

“Ông nội muốn ngăn cản bọn họ tiến vào phạm vi long mạch, kết quả bị bọn họ liên thủ đánh thương nặng, khó khăn lắm mới dẫn tôi tháo chạy được”.

“Người ngoại quốc?”

Khuôn mặt của thư ký Tiền tối sầm: “Đáng chết, nhất định là võ giả của nước khác phát hiện long mạch của Long Quốc xảy ra chuyện, cố tình đến phá hỏng!”

“Những năm nay Long Quốc khởi dậy với tốc độ quá nhanh, bọn họ ghen tỵ cũng bình thường!”, Diệp Cấm Thành cau mày.

“Hỏng rồi, bọn họ đâu?”

Vẻ mặt Diệp Lăng Tiêu biến sắc, nhìn chằm chằm Vân Kiếm Bình.

Vân Kiếm Bình chỉ về một hướng: “Đi về phía bên đó rồi…”

“Mau, mau đi ngăn chặn bọn họ!”

Diệp Lăng Tiêu kinh hãi.

Một khi long mạch bị phá hỏng hoàn toàn, Long Quốc sẽ gặp nguy!

Lúc này.

Vân Chi Lan đã tỉnh lại, sau khi ông ta nhìn thấy đám người Diệp Bắc Minh, cũng rất kích động: “Khụ khụ khụ, mau… mau đến long mạch!”

“Vân tiền bối, ông không cần lo lắng, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!”

Diệp Bắc Minh ném lại mấy viên đan dược: “Số đan dược này có thể giúp ông nội cô hồi phục!”

“Chúng ta đi!”

Nói xong, anh lập tức dẫn đầu đi về hướng long mạch.

Vân Kiếm Bình tóm lấy đan dược bằng ngón tay thon nhỏ, cả người ngẩn ngơ nhìn bóng hình Diệp Bắc Minh rời đi.

Vân Chi Lan hít khí lạnh: “Suýt! Đan dược địa phẩm, là đan dược địa phẩm!”

“Nhìn vân đan mới tinh trên bề mặt, hình như là mới luyện chế không lâu!”

“Chẳng lẽ… suýt!”

Rồi ông ta lại hít khí lạnh: “Cậu nhóc này không những y thuật võ đạo vô song, mẹ kiếp, còn là tông sư đan đạo ư?”

Vãi!

Vân Chi Lan hoàn toàn chấn kinh!

Vân Kiếm Bình lí nhí nói: “Ông nội, anh ta… anh ta có thể cứu được long mạch không?”

“Nếu cậu ta còn không cứu được, thì Long Quốc xong đời rồi!”, Vân Chi Lan lắc đầu.

Liền sau đó.

Đôi mắt già nua kiên định hẳn lên: “Cậu ta, đúng là yêu quái, có cậu ta, chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế!”

Ở chỗ long mạch đứt đoạn.



Mấy trăm võ giả canh gác ở nơi này, khắp chỗ trên mặt đất đều là thi thể.

Có cả người Long Quốc và người ngoại quốc, nhưng đa số là người Long Quốc.

Phong Cửu U.

Bố con Lục Lâm Thiên, Lục Khi Sương.

Các cao thủ của gia tộc cổ võ, gia tộc ẩn thế đều có mặt ở hiện trường.

Có mấy chục khuôn mặt ngoại quốc đứng đối diện bọn họ.

Phía sau là lỗ khuyết của long mạch!

Phong Cửu U bị đám người bao vây tấn công, đã bị thương nặng.

Các võ giả khác cũng chẳng tốt hơn là bao!

Tất cả đều bị thương.

Chỉ có một mình Lục Lâm Thiên.

Tay cầm một thanh trường kiếm, cắn răng chặn phía trước, trong đôi mắt ông ta đầy tia máu, gào thét nói: “Nơi này là Long Quốc, các người xông vào đã là vi phạm điều ước quốc tế giữa võ giả!”

Soạt! Soạt!

Chém ra hai đường kiếm khí.

Lại dễ dàng bị hóa giải!

“Ha ha ha!”

Tất cả võ giả ngoại quốc phía đối diện đều phá lên cười, giống như đang xem một thằng hề.

Lục Lâm Thiên vẫn gào thét: “Ai dám tiến lên một bước, chết!”

Tiếng cười càng lớn hơn.

Lục Lâm Thiên càng gào thét, đám người này cười càng sung sướng.

“Ha ha ha! Tên này bị ngu phải không?”

“Cá lớn nuốt cá bé, vốn là quy tắc thế giới!”

“Còn điều ước quốc tế? Ông là trẻ con hả?”

“Điều ước quốc tế là do chúng tôi định ra, còn người Long Quốc các ông chỉ cần tuân thủ là được!”

“Bây giờ chúng tôi muốn hủy điều ước quốc tế, cũng chỉ cần một câu nói, hiểu không?”

Đám võ giả ngoại quốc cười đầy xấu xa.

Đùa cợt!

Hài hước!

Chế nhạo!

“Muốn chết hả!”

Lục Lâm Thiên nổi giận, phát ra một tiếng gào, tung một kiếm tới.

Đột nhiên.

Một bóng hình quỷ dị xuất hiện, hai tay chống xuống đất!

Hai chân giơ lên trời!



Đứng ngược trên mặt đất.

Người treo ngược, xếp thứ bốn mươi hai bảng xếp hạng ngầm.

Hai chân hắn xoay tròn, đạp mạnh trong không khí.

“Rắc rắc” một tiếng vang lên, Lục Lâm Thiên cảm thấy xương cốt toàn thân sắp vỡ ra.

Ông ta bay đi như chó chết, ngã mạnh xuống đất.

Trường kiếm cũng tuột khỏi tay!

“Bố!”

Lục Khi Sương kêu thảm một tiếng, xông đến đỡ Lục Lâm Thiên.

“Phế vật, ngay cả kiếm cũng không cầm chắc được, mà cũng đòi ngăn cản bọn tao?”

Người treo ngược cười dữ tợn một tiếng: “Các người còn tự xưng là truyền nhân của rồng? Tao thấy dứt khoát gọi là truyền nhân của sâu cho rồi!”

“Ha ha ha!”

“Chết cười mất!”

“Long Quốc vẫn luôn tự cho mình là nước lớn, không ngờ lại không chịu nổi một đòn!”

Đám võ giả ngoại quốc khác đều hùa theo chế nhạo.

“Vãi!”

Một thanh niên trẻ quát lên, nhiệt huyết sôi trào: “Tao là Quách Kinh Phi, vì Long Quốc, tao không sợ chết!”

Quách Kinh Phi xông ra, tay cầm một thanh bảo kiếm, chém ra một đường kiếm khí mười mấy trượng!

“Đồ phế vật như sâu trùng, cũng dám lỗ mãng trước mặt bọn tao?”

Người treo ngược lạnh lùng cười, giơ chân đánh bay kiếm khí ập đến!

Phập!

Quách Kinh Phi còn không kịp kêu thảm, lồng ngực đã xuất hiện một cái lỗ đáng sợ, chết ngay tại chỗ!

“Giết!”

“Thề chết bảo vệ long mạch!”

“Tâm huyết của người Long Quốc không thể diệt!”

Lại có mấy thanh niên xông ra, nhiệt huyết sôi sục, không hề sợ chết.

Sắc mặt người treo ngược trầm xuống, lạnh lùng nói: “Một đám sâu trùng, đúng là phiền chết đi được, chết hết cho tao!”

Phụt!

Hắn giơ chân đạp ra một cái, sóng khí khủng bố cuồn cuộn.

Mấy thanh niên xông lên lập tức nổ tung, hóa thành sương máu!

“Trời ơi, đám người này làm sao vậy, thực sự cứng đầu thế sao?”

“Khà khà khà!”

Một cô gái diêm dúa che miệng cười thầm, vô cùng hài hước.

Nữ hoàng Nhện, đứng thứ bốn mươi ba bảng xếp hạng ngầm.

Cô gái này có thân hình rất bốc lửa, trừ những chỗ quan trọng cần che, thì làn da trắng như tuyết lộ ra hoàn toàn.