Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 408: Nợ máu phải trả bằng máu



Vân Chi Lan nói.

“Ông nội, chốc nữa ông nhất định phải ra tay cứu anh ta đấy!”, Vân Kiếm Bình tóm chặt cánh tay của Vân Chi Lan.

Vân Chi Lan lắc đầu: “Kiếm Bình, đấu võ đài đâu phải trò trẻ con?”

“Ha ha ha!”

Cuối cùng Tiêu Long Đồ bước ra một bước, đi lên võ đài, vẻ mặt hung dữ: “Nhóc con, là mày tự tìm cái chết, không trách được tao!”

Hai cánh tay ông ta rung lên, nội lực cuồn cuộn!

Áo trên người tung rách, lộ ra cơ bắp màu cổ đồng.

Tiêu Long Đồ đã hơn một trăm tuổi, bắp thịt toàn thân còn khủng bố hơn thanh niên.

“Giết!”

Ông ta giống như một con mãnh hổ gầm thét, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giơ tay tung một quyền về phía Tiêu Long Đồ, sức mạnh bùng phát.

Thương long kình!

Long Đế Quyết!

Gầm rú!

Có thể thấp thoáng nhìn thấy, một con huyết rồng lóe lên phía sau lưng Diệp Bắc Minh.

Tung một quyền trực diện với Tiêu Long Đồ!

‘Phập!’ một tiếng vang lên, Tiêu Long Đồ cảm thấy như sét đánh, cả người bị hất bay.

Diệp Bắc Minh ra một quyền đánh vỡ xương sườn của ông ta, khiến lồng ngực của ông ta lõm xuống.

Nội tạng gần như vỡ hết!

Uy lực của quyền này, không hề yếu hơn kiếm Đoạn Long.

Cảnh này, khiến xung quanh võ đài chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết!

Không dựa vào kiếm Đoạn Long, Diệp Bắc Minh lại cũng có thể áp chế Tiêu Long Đồ!

“Nhóc con, rốt cuộc mày có lai lịch thế nào?”

Tiêu Long Đồ bò dưới đất như chó chết, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, chủ động tấn công.

Ầm ầm!

Lôi ảnh trùng trùng, để lại một tàn ảnh tại chỗ, xuất hiện trước người Tiêu Long Đồ.

Giơ chân dẫm lên lồng ngực của Tiêu Long Đồ!

Tiêu Long Đồ sợ hãi cầu xin: “Đừng, có gì từ từ nói, tao đầu hàng…”

‘Rắc’ một tiếng vang lên.

Lồng ngực của Tiêu Long Đồ bị Diệp Bắc Minh dẫm nát tại chỗ!



Người canh giữ Long Quốc thứ hai, đã chết!

Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giống như nhìn thấy ma!

“Làm… làm sao có thể!”

Vân Chi Lan mở to đôi mắt, vô cùng chấn hãi.

Vân Kiếm Bình ở bên cạnh cũng ngẩn người, há cái miệng nhỏ: “Trời ơi, vậy mà ông nội lại nhìn nhầm rồi?”

Chấn hãi!

Kinh ngạc!

Không thể tưởng tượng nổi!

Đầu óc Lục Khi Sương trống rỗng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Đám người Ngụy Yên Nhiên và Lý Gia Hinh thở ra một hơi, chưa từng kinh sợ như vậy.

Dù sao bọn họ cũng không phải là người của giới võ đạo, không biết thực lực của hai người chênh lệch lớn thế nào!

Tất cả những người biết võ tông và võ thánh khác xa nhau thế nào, đều rất kinh sợ!

Diệp Bắc Minh giơ chân đá bay thi thể của Tiêu Long Đồ xuống võ đài: “Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Tiêu, gia tộc người canh giữ Long Quốc, diệt toàn bộ!”

Thản nhiên nhả ra ba chữ: “Người thứ ba!”

Ba chữ này, giống như lá bùa đòi mạng.

Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên nuốt nước miếng.

Liền lúng túng!

Diệp Bắc Minh giết liền hai người, vô cùng nhẹ nhàng, dứt khoát nhanh gọn.

Bây giờ ai còn dám lên võ đài nộp mạng?

Đôi mắt già nua của Tần Quân Lâm giật liên tục.

Bọn họ vốn nghĩ, hai người Long Vô Nhai, Tiêu Long Đồ ra tay, thì đã có thể giết chết Diệp Bắc Minh!

Không ngờ, Diệp Bắc Minh còn có thể kiên trì được đến bây giờ.

Hiện giờ, Long Vô Nhai và Tiêu Long Đồ chết thảm, ngay cả bọt nước cũng không nổi lên.

Mẹ kiếp, ai còn dám chiến với Diệp Bắc Minh chứ?

Một giây!



Mười giây!



Ba mươi giây!

Hết ba mươi giây, ba người canh giữ Long Quốc còn lại, không có ai dám lên võ đài.



Trên võ đài trận chiến Long Môn trở nên lạnh ngắt!

Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra!

Phong Cửu U giật mí mắt liên tục, ông ta nhìn sang ba người Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên: “Ba vị người canh giữ, nếu không lên võ đài chiến đấu!”

“Vậy thì, trận chiến Long Môn lần này, kết thúc tại đây!”

“Tôi sẽ tuyên bố Diệp Bắc Minh vượt qua Long Môn… chiến thắng”.

Vừa dứt lời.

Toàn hội trường yên tĩnh!

Thông qua trận chiến Long Môn một cách đơn giản như vậy?

Vãi!

Đúng là như nằm mơ vậy!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Ai nói kết thúc?”

“Bọn họ không dám lên võ đài, thì tôi xuống võ đài giết bọn họ!”

“Cái gì?”

Lời này như động đất.

Khiến tất cả võ giả có mặt đều chấn hãi!

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.

Kiếm Đoạn Long dưới võ đài bay vào trong tay anh.

Trong đôi mắt anh mang theo lửa giận vô tận, sát khí toàn thân bùng phát.

Một hư ảnh huyết rồng xuất hiện phía sau anh, dữ tợn hung tàn: “Hai mươi ba năm trước các người truy sát mẹ tôi, bây giờ cho rằng ngồi dưới võ đài không lên, thì có thể giữ được mạng sao?”

“Sai lầm! Đại sai, ngàn sai!”

“Tất cả người canh giữ đều phải chết! Long Quốc, không cần cái gọi là người canh giữ như các người!”

“Nợ máu, phải trả bằng máu!”

“Giết!”

Diệp Bắc Minh gào thét.

Kiếm Đoạn Long kêu một tiếng, kiếm khí hào hùng chém lên đài cao.

Đồng thời giết về phía ba người canh giữ Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên!

Tần Quân Lâm cười dữ một tiếng: “Diệp Bắc Minh, tao thực sự khâm phục dũng khí của mày, mày thực sự không sợ chết sao?”

Đôi mắt Phương Dã Ma lạnh như băng: “Coi thường quy định, muốn chết hả!”

“Diệp Bắc Minh, mày không cần thiết phải sống nữa!”, giọng của Chu Nhân Tiên giống như mở ra cánh cửa địa ngục.