Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 400: Sau này đây chính là nhà cô



Tôn Thiến từ xa hoảng sợ nhìn thấy từ trong cơ thể của Tư Không Liên Thành lại bị kéo ra một huyết ảnh trong suốt giống y đúc ông ta!

Trong đầu Tôn Thiến thoáng qua hai chứ: Linh hồn!

Đây chắc chắn là linh hồn của Tư Không Liên Thành!

Trong nháy mắt.

Tất cả bí mật của Tư Không Liên Thành đều bại lộ dưới mí mắt Diệp Bắc Minh.

Lúc này.

Diệp Bắc Minh giống như mở thị giác của thượng đế!

“Tư Không Liên Thành, nghệ nhân của đế quốc Thanh Long, gia tộc Tư Không trung tầng”.

“Tu vi Võ Thánh trung kỳ, võ kỹ đã học: Vạn Thiên Thần Thú, Sinh Tử Đao, Bôn Lôi Quyền Pháp…”

“Con cháu ba mươi chín người, vợ một, mười chiến tiểu thiếp…”

“Diệt môn kẻ thù ba mươi bảy lần, cả đời giết hơn mười ngàn người…”

“Tin tức rác rưởi gì vậy?”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Lần đầu tiên sưu hồn, rất khó tìm được tin tức mình muốn, quen rồi thì xong ngay”.

“A… cậu… cậu là ma quỷ!!! Sao cậu có… có thể nhìn thấy được tin tức trong đầu tôi?”, Tư Không Liên Thành hoàn toàn cuống cuồng.

Linh hồn ông ta bị dọa đến méo mó, gào thét

Tất cả bí mật lập tức bại lộ trong mắt Diệp Bắc Minh!

Quá kinh khủng!

Đây là bí pháp gì?

“Im miệng!”

Diệp Bắc Minh quát lớn.

“Tìm thấy rồi!”

“Tôn quý phi, sủng phi của hoàng đế đế quốc Thanh Long, con gái của gia chủ nhà họ Tôn Côn Luân Hư!”

“Sinh một con trai, là Bát hoàng tử của đế quốc Thanh Long!”

“Tôn quý phi hạ lệnh giết cả nhà Diệp Bắc Minh tôi? Diệt toàn tộc Diệp Bắc Minh?”

“Khiến tất cả đàn ông nhất tộc Diệp Thị chết vì nhục, nghiền xương cốt thành bụi, máu thịt cho chó ăn?”

“Phụ nữ bán vào lầu xanh? Bị người đời làm nhục?!!!”

Lấy được tin tức trong đầu Tư Không Liên Thành.

Một luồng lửa giận ngút trời bộc phát trong lòng Diệp Bắc Minh!!!

“Đế quốc Thanh Long? Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười lớn, hư ảnh huyết long sau lưng đang gầm thét: “Thật thú vị!”

“Hai mươi ba năm trước đuổi giết mẹ tôi, còn hạ lệnh truy nã bà ấy!”

“Hai mươi ba năm sau còn muốn giết toàn tộc của tôi?!!!”

“Ông đáng chết!”



Giây tiếp theo.

Một luồng sát ý lạnh như băng xuyên thấu qua huyết mạch của Tư Không Liên Thành, truyền vào trong Côn Luân Khư.

Lúc này.

Bên trong hoàng cung của đế quốc Thanh Long, một người phụ nữ xinh đẹp quý phái đang nghỉ ngơi.

Phụt!

Một lính canh phòng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi hóa thành một bóng người, trôi lơ lửng ở trong đại điện: “Bà chính là Tôn quý phi?”

Tôn quý phi mặt không dám tin: “Cậu là ai?”

“Sao có thể xuất hiện được ở đây?”

Huyết ảnh cười lạnh: “Tôi là ai bà không cần biết, bà chỉ cần biết tôi sẽ đích thân đến giết bà!”

“Sợ hãi đi, hưởng thụ cho tốt, thời gian không còn nhiều đâu!”

Vèo!

Huyết ảnh hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đâm về phía tim Tôn quý phi.

“Kẻ nào dám ngang ngược ở đế quốc Thanh Long của tôi, tự tìm cái chết!”

Một lão giả tóc hoa râm đứng chắn trước mặt Tôn quý phi, đánh ra một quyền.

Ầm!

Huyết ảnh trong nháy mắt chôn vùi.

Tôn quý phi bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu: “Đây… đây rốt cuộc là tà thuật gì?”

Lão giả tóc hoa râm nhìn huyết ảnh tan đi, mặt đầy khiếp sợ: “Sao có thể, đây là thuật cấm kỵ của thời kỳ cổ đại, đã thất truyền từ lâu, bây giờ sao vẫn còn có người biết!”

“Báo!”

Đột nhiên.

Một thái giám vội vã xông vào, quỳ sụp xuống đất: “Quý phi nương nương, bốn nghệ nhân truyền về tin tức mới nhất”.

“Đã tìm ra được người giết chết Bát hoàng tử, hắn tên là Diệp Bắc Minh!”

“Đây là tất cả tài liệu và chân dung của hắn!”

Đã có tin tức về người giết con trai bà ta!

Ánh mắt Tôn quý phi tràn đầy tia máu: “Trình lên!”

“Rõ!”

Tài liệu về Diệp Bắc Minh rất nhanh được bày trước mắt Tôn quý phi.

Cúi đầu nhìn!

Tôn quý phi và tất cả lão giả đều ngây ra.!

Người trong hình thật bất ngờ chính là huyết ảnh vừa nãy!!!

Lão giả mặt đầy nghi ngờ, miệng lẩm bẩm cái tên vô cùng xa lạ: “Diệp Bắc Minh?”

“Ha ha, thú vị”.



“Thuật cấm kỵ lại xuất hiện ở giới thế tục?”

Nguyên thần của Tư Không Liên Thành chôn vùi.

Thi thể nằm dưới đất, sắc mặt dữ tợn, trước khi chết chịu phải nỗi sợ hãi cực lớn!

Diệp Bắc Minh gọi Thẩm Hạc đến dọn sạch sẽ thi thể.

Rồi dẫn theo Tôn Thiến chưa hoàn hồn về phòng.

Một luồng nội lực bắn vào cơ thể Tôn Thiến.

Cô ta mới dễ chịu hơn chút.

Dù như vậy Tôn Thiên vẫn run rẩy.

Hai tay ôm đầu gối!

Dúm dó ở đó.

Cảnh tượng vừa rồi quả thật đã hù dọa cô ta.

Người trực tiếp nổ thành sương máu, linh hồn bị rút ra!

Tôn Thiến là sinh viên giỏi có thành tích, nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ?

Diệp Bắc Minh chủ động ngồi trước mặt cô ta, để Tôn Thiến tực vào ngực mình: “Qua một lúc nữa sẽ không sao đâu”.

Ngực Diệp Bắc Minh rất ấm áp, con ngươi của Tôn Thiến hơi đỏ: “Cảm ơn anh, ngoài Nhược Tuyết ra, không ai đối xử tốt với tôi như vậy”.

“Bố mẹ cô đâu?”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

Tôn Thiến lắc đầu: “Tôi không còn bố mẹ, từ nhỏ sống với ông bà nội”.

“Lên mười tuổi ông bà nội qua đời, tôi sống ở nhà bác cả”.

“Anh chị em họ bắt nạt tôi, mùa đông tuyết rơi dày còn phạt tôi đứng ngoài sân!”

Cô ta hồi tưởng lại chuyện còn nhỏ.

Cảm xúc xuống thấp.

“Buổi sáng mọi người đều có trứng gà ăn, tôi thì không”.

“Quần áo của tôi là loại rách nát nhất, đều là quần áo cũ chị họ không mặc nữa”.

“Nhưng có lúc dù là quần áo cũ, chị họ nói có thành rác rưởi cũng không ném cho tôi”.

“Ha ha… Tôi cũng không biết làm sao mà sống tiếp được…”

“Sau khi đỗ đại học, tôi vừa học vừa làm, cũng không quay về”.

“Nhưng không sao, cứ nhìn về phía trước, tôi có hai tay, cái gì cũng có thể tạo ra được, không bố không mẹ cũng sẽ không chết đói!”

Dù sao cũng không còn gì có thể mất!

Cô ta cũng không quan tâm!

Nghe những gì cuộc đời Tôn Thiến từng trải qua, Diệp Bắc Minh có chút đau lòng.

Cô gái này nhìn trưởng thành đĩnh đạc, trên thực tế trái tim như nước.

Cũng chính vì Tôn Thiến thân thế bi thảm, vì vậy mới tạo nên vẻ ngoài vô tư, thực tế tính cách lại rất tinh tế.

Giọng nói dịu dàng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Sau này đây chính là nhà cô”.