Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 327: Cửu sư tỷ tỉnh lại



Cô ấy nghe điện thoại, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc: "Tiểu sư đệ... bị người Hùng Quốc ném bom nguyên tử tại Cao Ly Quốc?"

Oành!

Trong phút chốc, con ngươi Liễu Như Khanh tràn đầy tơ máu.

Cô ấy gào thét: "Nổ súng! Nổ súng cho tôi!"

"Trong phạm vi 1000km ở vùng biển Nam Á, nếu xuất hiện bất kỳ hạm đội nào của người Hùng Quốc".

"Cho dù là tàu sân bay, không tiếc bất cứ giá nào, trực tiếp đánh chìm cho tôi!"

Nữ tướng quân hít hà: "Cái gì? Ngài Tu La, ngài... ngài muốn khai chiến với Hùng Quốc sao?"

Liễu Như Khanh không trả lời.

Cô ấy lao thẳng ra ngoài.

Sau đó.

Một chiếc máy bay bay thẳng đến Cao Ly Quốc.

Ba giờ sau.

Ba người xuất hiện trên đất Cao Ly, trực tiếp đi đến khu công nghiệp của tập đoàn Lý Thị.

Lúc đến đó, ba người nhìn thấy lửa đỏ hừng hực thiêu đốt phía trước.

Đôi mắt lập tức đỏ au!

Sắc mặt Vương Như Yên trắng bệch: "Tiểu sư đệ không có việc gì, em ấy nhất định không sao cả!"

Ầm!

Người cô bộc phát ra khí thế kinh khủng.

Nội lực phóng ra ngoài, hình thành một lớp năng lượng bảo vệ cơ thể.

Cô ấy vọt thẳng vào trong biển lửa tận trời!

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh cũng không do dự, phóng ra lớp năng lượng bảo vệ cơ thể, xông vào biển lửa.

"Tiểu sư đệ..."

"Em đừng dọa các chị..."

Cùng lúc đó.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích, anh kinh ngạc mở to mắt: "Sư tỷ?"

"Sao các chị lại đến đây?"

Diệp Bắc Minh lo lắng ba vị sư tỷ xảy ra chuyện.

Anh hét lớn: "Em ở chỗ này!"

"Tiểu sư đệ!"

"Sư đệ!"

Ba vị sư tỷ nghe thấy âm thanh, nhanh chóng chạy về phía đó.

Các cô thấy Diệp Bắc Minh không sao, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chớp mắt sau.

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của hoàng hậu Hồng Đào, con ngươi bọn họ lập tức trở nên đỏ tươi!

Tròng mắt như muốn lồi ra, tơ máu dữ tợn: "Cửu sư muội!"

"Cửu sư tỷ!"

"Xảy... Xảy ra chuyện gì?"

Ba vị sư tỷ hỏi.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh đông lạnh đến tận cùng: "Cửu sư tỷ vì bảo vệ em nên mất đi toàn bộ nội lực".

"Chị ấy đã ngăn cản lần phát nổ đầu tiên của bom nguyên tử!"

"Em dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm và nội lực giữ lại tâm mạch của Cửu sư tỷ".



"Chị ấy sẽ không chết, nhưng nội lực... e rằng không về được".

Diệp Bắc Minh thở dài.

Ba vị sư tỷ im lặng.

Trong lòng chỉ còn lại sát ý lạnh như băng!

Các cô đồng loạt ra tay, rót nội lực vào trong cơ thể hoàng hậu Hồng Đào.

Ròng rã suốt ba ngày ba đêm.

Kết hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm và dược liệu của Diệp Bắc Minh, cuối cùng hoàng hậu Hồng Đào cũng tỉnh lại.

Nhưng cô còn rất yếu ớt.

Lửa vẫn đang thiêu đốt hừng hực xung quanh!

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo: "Ba vị sư tỷ, mọi người chăm sóc cho Cửu sư tỷ, em rời đi một lúc".

"Sư đệ?"

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh đồng thời giật mình.

Diệp Bắc Minh đã đi ra ngoài lửa lớn.

...

Mấy phi công Hùng Quốc đang tuần tra trên không trung.

Mấy người cười nói: "Tướng quân Assef cũng quá cẩn thận, ông ta ở doanh trại uống cà phê, lại bắt chúng ta đi tuần tra?"

"Có cái gì mà tuần tra, dưới vụ nổ của bom nguyên tử còn có ai có thể sống sót sao?"

Một phi công khác trả lời: "Ai biết được, đây là mệnh lệnh của cấp trên, mày nghe lệnh là được".

"Đêm nay tao dẫn mày đi quán bar đứng đầu Cao Ly vui vẻ tiêu khiển".

"Đám phụ nữ Cao Ly kia thích chúng ta nhất".

Nghe vậy.

"Hahahaha!"

Những phi công khác đều bỉ ổi cười ra tiếng.

Đột nhiên.

Một phi công thốt lên: "Đó là gì? Có người!"

"Người?"

Mấy phi công khác cười lắc đầu.

Còn có người cười nhạo: "Ron, mày đừng nói hươu nói vượn, sau vụ nổ hạt nhân, sao có thể..."

Cổ họng như bị thứ gì chặn lại!

Nửa câu sau, bất luận thế nào người kia cũng không nói ra được.

Bởi vì...

Bọn họ tận mắt nhìn thấy, trong biển lửa hừng hực mà vụ nổ hạt nhân mang tới.

Một người đàn ông chậm rãi đi ra.



"Má!"

Khoảnh khắc trông thấy người đàn ông kia, tất cả phi công đồng thời thở mạnh.

"Trời ạ!"

Con ngươi mấy người kịch liệt co rút.

"Này... Này... Sao có thể, cậu ta đi ra từ trong vụ nổ hạt nhân?"

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sát ý lạnh như băng.

Kiếm Đoạn Long chém về phía không trung!



Bóng kiếm bay đầy trời!

Mang theo cơn tức giận cuồn cuộn!

Mấy chiếc máy bay tuần tra đều bị đánh rơi.

...

Trong doanh trại của Hùng Quốc tại Cao Ly.

"Kỳ quái, đám phi công Ron mất liên lạc?"

Trên màn hình lớn trong phòng điều khiển, điểm đỏ rađa của mấy chiếc máy bay tuần tra đột nhiên biến mất.

Một giây sau.

Tích tích tích!

Phòng điều khiển truyền đến cảnh báo máy bay tuần tra rơi xuống đất.

"Gì cơ? Rơi tan tác?"

Mọi người trong phòng điều khiển sững sờ.

Một vị quan chỉ huy đi tới, sắc mặt ngưng trọng: "Kiểm tra video mà máy bay tuần tra quay lại cho tôi!"

"Rõ!"

Video máy bay tuần tra quay lại được điều ra.

Mở ra xem, tất cả mọi người trong phòng điều khiển đều thở gấp.

"Trời!"

Sau đó.

Yên tĩnh!

Một lát sau, quan chỉ huy hoảng sợ ra lệnh: "Mau... Mau đi báo cáo cho tướng quân Assef!"

Giọng nói đều thay đổi.

Cùng lúc đó.

Assef đang uống cà phê, đọc tài liệu quân sự.

Quan chỉ huy chật vật xông tới: "Tướng quân Assef, mau mau mau mau... Ngài mau nhìn đi!"

Ông ta đưa máy tính bảng trong tay qua.

Tướng quân Assef không vui: "John, cậu cũng dám xông vào phòng làm việc của tôi?"

"Nếu cậu không phải thân tín của tôi, trước khi cậu bước vào cửa, cậu đã bị hộ vệ của tôi vặn gãy cổ rồi".

Sắc mặt quan chỉ huy trắng bệnh: "Tướng quân, trước tiên ngài xem cái này đi đã..."

Ông ta mạnh mẽ đẩy máy tính bảng qua.

"John, tôi không thích xem cái này, cậu nói thẳng đi, có chuyện gì?'

Assef cau mày.

Vị quan chỉ huy này của ông lòng dạ rất sâu, làm việc vững vàng.

Hôm nay lại sao vậy?

Sao thành ra bộ dạng này?

Quan chỉ huy nghẹn ngào: "Tướng quân, tên người Long Quốc kia, không chết..."

"Gì mà người Long Quốc không chết?"

Assef kỳ quái.

Ông ta thậm chí không nghĩ đến Diệp Bắc Minh!

Trong lòng ông ta, Diệp Bắc Minh đã là một người chết.

Bị bom nguyên tử hủy diệt, có thể không chết sao?

Quan chỉ huy phun ra ba chữ: "Diệp Bắc Minh!"