Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 272: Kẻ tàn sát



“A!”

Hội trường xôn xao.

Tất cả phóng viên sắc mặt biến đổi, không ngờ Diệp Bắc Minh dám ở đây giết người.

Hội trường có đến vài trăm phóng viên!!!

Tách tách tách!

Rất nhiều người cầm camera điên cuồng chụp.

Giây tiếp theo.

Một đám nhân viên mặc đồ thường từ ngoài đại sảnh xông vào, bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh như quân đội.

Khống chế tất cả phóng viên, sau đó lấy đi thẻ nhớ.

Ghi chép tất cả thông tin người có mặt tại đây!

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Sau khi về nhớ viết tin tức như sau”.

“Buổi họp báo của tập đoàn Bắc Minh thành công mỹ mãn”.

“Đan Định Nhan, đan Dương Nhan hiệu quả rõ rệt”.

“Hiểu không?”

Bá đạo!

Vô tình!

Không cho ai chất vấn!

Blogger và phóng viên có mặt ở đây.

Toàn thân run rẩy!

Chen nhau nói: “Hiểu…”

Bọn họ biết người đàn ông này không chọc nổi.

Tôn Thiến đứng trên sân khấu, miệng há to: “Còn có thể như vậy?”

Hạ Nhược Tuyết thở dài.

Cô ấy xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, hiểu biết nhiều hơn Tôn Thiến: “Quy tắc thế giới này vận hành đã là như vậy rồi”.

“Nắm trong tay thực lực tuyệt đối, nắm trong tay truyền thông!”

“Ngụy Tử Khanh quá ngu xuẩn!”

“Nơi này là Giang Nam, không phải Long Đô”.

...

Long Đô.

Nhà họ Ngụy.

Vui mừng.

Hôm nay chính là mừng thọ 130 tuổi của Ngụy Công.

Toàn bộ Long Quốc, người có thể được gọi là ‘Công’ cũng không có mấy ai.

Ông cụ nhà họ Ngụy là một trong số đó.

Giới võ đạo, Long Hồn, người của hội trưởng lão gần như đều đến.

Nhà họ Ngụy chưa từng náo nhiệt như vậy.

Ngay cả thư ký Tiền cũng đại diện cho Long Chủ đến!

Có thể tưởng tượng.

Sức ảnh hưởng của Ngụy Công lớn thế nào.

Trong mật thất nhà họ Ngụy.

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt giá, tin tức vẫn được truyền về.

“Aiz, Ngụy Tử Khanh chọc hắn làm gì?”, một lão giả thở dài.

“Chết thì thôi!”



“Hôm nay là mừng thọ 130 tuổi của bố, không thể qua loa”.

...

Buổi họp báo kết thúc mỹ mãn.

Một sóng gió nho nhỏ, Diệp Bắc Minh cũng không để trong lòng.

Sau khi tan làm.

Hạ Nhược Tuyết mời Diệp Bắc Minh đến nhà mình ăn cơm.

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Nhà em?”

Hạ Nhược Tuyết cười gật đầu: “Chính là nhà sau khi chạy ra khỏi gia tộc Cổ Võ, em đã nhận một cặp bố mẹ”.

“Nói thật, trong gia tộc Cổ Võ, em không cảm nhận được hương vị tình thân”.

“Cặp bố mẹ sau này em nhận, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng đối xử với em thật sự không còn gì để nói.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Được”.

Bố mẹ nuôi của anh cũng đối xử với anh không có gì để nói.

Nếu không phải trong nhà có biến cố, anh cũng không cảm nhận được bố mẹ nuôi không phải bố mẹ ruột.

Hai người rời khỏi tập đoàn Tuyết Minh.

Đến một khu nội thành cũ kỹ vắng vẻ.

Kiến trúc nơi này về cơ bản đã ba mươi bốn mươi năm, bố mẹ Hạ Nhược Tuyết sống trong một mảng sân nhỏ.

Cô ấy cũng từng nghĩ để bố mẹ chuyển đến ở biệt thự lớn.

Nhưng bố mẹ ở đây đã mấy chục năm, đã sớm thành thói quen, không muốn dọn đi.

Đi đến trước cửa sân.

Hạ Nhược Tuyết hô lên: “Bố, mẹ, con dẫn bạn về rồi”.

Một cặp vợ chồng trung niên đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết, liền vô cùng vui vẻ.

Người đàn ông trung niên hỏi: “Nhược Tuyết, đây là bạn trai của con sao?”

“Ách…”

Hạ Nhược Tuyết không biết trả lời thế nào.

Nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền vào tai Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cảm nhận được sao?”

“Cách 1000 mét có một người khí tức cường đại đi qua phía cậu”.

“Mạnh hơn bất kỳ đối thủ nào trong quá khứ, thực lực đạt tới Võ Tôn trung kỳ!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Võ Tôn trung kỳ?”

Anh có thể xác định được.

Người này chắc chắn đang nhằm vào anh.

Nếu không, lục soát toàn bộ hành tỉnh Đông Nam cũng chưa chắc có thể tìm ra một Võ Tôn trung kỳ.

Diệp Bắc Minh lại nói: “Bác trai, bác gái, Nhược Tuyết, cháu còn có chút chuyện”.

“Lát nữa quay lại!”

Vội vã rời đi.

Xông về phía Võ Tôn kia!

Để Hạ Nhược Tuyết và bố mẹ đứng ngây ngốc tại chỗ.

Người đàn ông trung niên ngượng ngùng: “Bố nói sai sao?”

Người phụ nữ trung niên đá ông ấy: “Bảo ông đừng nói lung tung rồi, xem kìa, dọa người ta chạy mất”.

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung”.

“Bắc Minh không phải người như vậy, anh ấy nhất định có chuyện gấp”.

“Chúng ta nấu cơm trước đã rồi nói, không phải Bắc Minh nói rồi sao, lát nữa sẽ quay lại”.



Cô ấy nhìn về phía Diệp Bắc Minh rời đi.

Rốt cuộc anh đi đâu?

...

Trong ngõ hẻm.

Một người đàn ông chậm rãi bước đi.

Cách phía sau lưng người đó khoảng một mét, Diệp Bắc Minh gần như dán vào hắn.

Duy trì động tác giống y hệt người đàn ông trước mặt, hô hấp giống nhau, tần số giống nhau.

Diệp Bắc Minh ở phía sau y như cái bóng của người đàn ông!

Cứ như vậy.

Đi theo khoảng ba con ngõ.

Cuối cùng.

Diệp Bắc Minh có chút không nhịn được: “Tôi theo ông ba con phố rồi, ông vẫn không thể phát hiện ra tôi?”

“Cái gì?”

Người đàn ông trước mặt quay đầu lại.

“Rít!”

Con ngươi co rút lại, hít một hơi lạnh.

Phía sau mình khoảng một mét lại có người đi theo!

Mẹ kiếp!

Anh xuất hiện từ lúc nào?

Sao hắn lại không biết chứ!

Anh đi theo bao lâu?

Soạt!

Người đàn ông xông ra, giữ khoảng cách đủ an toàn với Diệp Bắc Minh.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Giỏi lắm nhóc con, vậy mà có thể lừa được cảm giác của tao?”

“Quả thật có chút bản lĩnh, đáng tiếc bản lĩnh không nhiều”.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: “Nói, ông là ai?”

“Tìm tôi làm gì?”

Người đàn ông nhướng mày, có chút bất ngờ: “Ha ha ha, vậy mà mày có thể nhìn ra tao đến giết mày?”

“Nếu mày đã biết rồi, nói cho mày cũng không sao”.

“Tao là kẻ tàn sát!”

“Có người muốn mạng của mày!”

Soạt!

Giây tiếp theo.

Kẻ tàn sát lập tức ra tay, tốc độ của hắn rất nhanh.

Giống như một con mãnh hổ, đánh về phía Diệp Bắc Minh.

Vèo!!!

Một quyền đánh ra, mang theo tiếng phá âm.

Một luồng huyết khí khủng khiếp bộc phát từ trong cơ thể người đàn ông.

Diệp Bắc Minh cười đầy thâm ý: “Kẻ tàn sát, dám chủ động ra tay với tôi?”

“Ông không biết tôi đã thăng cấp rồi sao?”

Diệp Bắc Minh đánh một quyền!

Sức mạnh ngàn cân bộc phát trong quả đấm.

Ầm!