Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 267: Tăng cấp võ hoàng



“Chỉ có hai người ông đến, có thể mang đi được không?”

Long Khất đối diện chính là ông lão võ tông bị Lâm Thương Hải dẫm gãy một chân.

Trán ông ta đầy mồ hôi.

Không đợi Long Khất nói.

Người thanh niên đội mũ lưỡi chai lên tiếng: “Có bao nhiêu dược liệu?”

Ông lão đối diện trả lời: “Có năm cây dược liệu một ngàn năm tuổi, mười mấy cây tám trăm tuổi, có hai mươi mấy cây năm trăm năm tuổi”.

“Những dược liệu phụ trợ quý giá khác có đến một lô lớn, đủ để gia tộc dùng một năm”.

“Chiến tích này, chắc gia chủ rất khen các ông phải không?”

“Ha ha ha, lần tông môn tuyển chọn này, nhà họ Long chắc có thể được chọn một hai người”.

Ông lão khá tự hào.

Có cảm giác lập công lớn.

Đột nhiên.

Ông ta phản ứng lại, quát một tiếng với thanh niên đội mũ lưỡi chai: “Nhóc con, giọng của cậu nghe rất lạ!”

Ông lão cảm thấy không đúng, sắc mặt sầm xuống.

“Cậu là ai? Long Khất, cậu ta là ai? Ai cho phép ông đưa người lạ đến”.

Soạt!

Những người khác trên boong tàu đều tập trung đến.

Bao vây quanh thanh niên đội mũ lưỡi chai và Long Khất.

Thanh niên đó chậm rãi bỏ mũ lưỡi chai xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.

Chính là Diệp Bắc Minh.

Anh mỉm cười: “Đã có nhiều dược liệu như vậy, tôi rất vui lòng nhận”.

“Cậu chủ và cô chủ của các ông có lẽ không đến được đâu, nhưng các ông có thể xuống dưới tìm họ”.

Mọi người trên boong tàu kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”

Tất cả đều ngẩn người!

Còn đang tiêu hóa ý trong những lời này.

Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long!”

Soạt!

Một đường ánh kiếm màu trắng bạc lướt đến, ông lão lùi lại theo bản năng.

Còn chưa kịp phản ứng, một cái đầu đã bay cao.

Soạt!

Diệp Bắc Minh hóa thành tàn ảnh, vụt qua đám người nhà họ Long, máu tươi bắn tung tóe!

Một phút sau.

Trên boong tàu, ngoại trừ Long Khất ngồi trên xe lăn, thì không còn một ai sống sót.

Long Khất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu đã nói tha cho tôi…”

“Tôi nói vậy lúc nào?”



Diệp Bắc Minh cười.

Long Khất tức đến muốn phun ra máu.

“Nhưng… tôi đã đưa cậu đến nơi này!”

“Thế thì đã làm sao? Nhà họ Long cổ võ, đáng chết!”, Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng.

Một luồng sát khí khủng bố điên cuồng nổi lên!

Ngay cả kiếm Đoạn Long trong tay anh cũng được bao trùm bởi huyết khí.

Long Khất biết mình chết chắc rồi, hỏi một cách khó khăn: “Diệp Bắc Minh, tại sao?”

“Cho dù chúng tôi suýt nữa diệt nhà họ Lý, cũng không có thù hận lớn với cậu chứ?”

“Tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Không có thù hận lớn?”

“Sai rồi, nhà họ Long cổ võ và tôi có thâm thù đại hận”.

“Trước khi tiễn ông lên đường, tôi không ngại nói cho ông một bí mật, hai mươi ba năm trước, nhà họ Long cổ võ các ông từng truy sát một người phụ nữ đang mang thai phải không?”

Long Khất ngẩn người.

Sau đó!

Bừng hiểu ra!

Đồng tử co mạnh lại.

Nghĩ đến rất nhiều thứ!

Ông ta hít khí lạnh: “Người phụ nữ mà năm đó ông Sáu truy giết… cậu… cậu là con trai của bà ta?”

“Trả lời chính xác!”

Phụt!

Một cái đầu bay cao.

Xe lăn đổ xuống.

Diệp Bắc Minh đi đến trước một đống thùng hàng, vung một kiếm chém mở.

Một lô dược liệu xuất hiện trước mắt.

Anh không hề khách sáo, thu hết toàn bộ dược liệu vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Không nói một lời, mở chế độ luyện đan!

Bốn giờ sáng, Diệp Bắc Minh đã luyện chế ra hai lò đan dược.

Long cốt đan!

Tổng cộng ba mươi viên, đủ để anh tiến vào cảnh giới võ hoàng rồi.

Anh nuốt liền một lúc hết ba mươi viên đan dược!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể của mình như muốn nổ tung, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Cơ bắp trên người run lên dữ dội, xương cốt lốp bốp vang lên!

“A!”

Một tiếng thét lớn!

Đột phá xiềng xích của cảnh giới.



Diệp Bắc Minh thành công tiến vào với cảnh gió võ hoàng sơ kỳ.

“Kinh Lôi Trảm!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.

Kiếm Đoạn Long chém một đường kiếm ra với nước biển phía trước!

Một đường kiếm khí khủng bố nổi lên, nhân lúc đêm vắng, chém vào trong nước biển, khiến bước biển rẽ ra thành một con đường dài trăm mét!

Kiếm khí giáng xuống bùn đất dưới đáy biển sâu hàng chục mét.

Ầm ầm!

Đồng thời.

Một đường sấm sét kinh khủng chém xuống, chiếu sáng cả mặt biển!

Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị rất nhiều người bình thường nhìn thấy.

“Đó là cái gì thế?”

“Tôi đã nhìn thấy gì thế này?”

“Là ảo giác ư? Trời ơi!”

Rất nhiều người bình thường đứng bên bờ biển và đứng trước cửa sổ của một số tòa nhà cao tầng sôi sục.

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy toàn thân mình tràn đầy năng lượng.

“Choang!”

Anh tấn công một quyền đánh về phía boong tàu.

Chiếc tàu được chế tạo từ sắt thép bị Diệp Bắc Minh đánh thành một lỗ thủng đáng sợ bằng một quyền!

Vốn dĩ một quyền có thể đánh ra sức mạnh một trăm ngàn cân.

Sau khi tiến vào cảnh giới võ hoàng, lại mạnh đến năm trăm ngàn cân!

Lớn gấp năm lần!

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một quyền của tôi có thể giết được võ tông đỉnh phong rồi chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Biến thái! Tôi chưa từng thấy ai có tốc độ tăng sức mạnh như cậu”.

“Bây giờ tôi rất hiếu kỳ, hồi nhỏ rốt cuộc cậu có thể chất thế nào!”

“Ha ha ha!’

Diệp Bắc Minh cười lớn.

Rào rào!

Chiếc tàu bị anh tấn công một quyền đấm vỡ, nước biển tràn vào trong.

Phía xa vang lên tiếng còi báo động, mấy chục xe cảnh sát xông tới.

Với thân phận thiếu soái Long Hồn, anh cũng không sợ người của cơ quan chức năng, nhưng cũng không muốn rắc rối.

Bèn quay người bỏ đi.

Trong lúc đó.

Trên sân thượng của một tòa nhà cách đó mấy trăm mét, Lục sư tỷ và một cô gái xinh đẹp khác đứng sánh vai nhau.

Hai người hứng gió biển, nhìn về phía chiếc tàu im lìm phía xa.

Lục sư tỷ cười nói: “Muội đã nói tiểu sư đệ có thể giải quyết được mà, tỷ cứ không yên tâm, còn muốn đi theo”.