Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 232: Tặng cho cô món quà



Một người đàn ông áo choàng đen trong đó chỉ vào Chu Nhược Giai nói: “Chúng tôi muốn cô gái này”.

Người phụ nữ trung niên thản nhiên nói: “Ồ, mấy người là ai, dám cướp người với tôi?”

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhếch mép: “Chúng tôi đến từ điện Huyết Hồn, đã đủ chưa?”

“Điện Huyết Hồn? Lợi hại quá!”

Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu.

Bà ta giơ tay giáng một cái bạt tai qua!

Phụt!

Năm người đàn ông mặc áo đen của điện Huyết Hồn lập tức bay ra xa.

Phun ra một ngụm máu tươi!

Tô Ấu Ninh ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng.

Cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn sang người phụ nữ trung niên.

Lại thấy một cảnh chấn hãi.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên dẫn Chu Nhược Giai bước ra một bước, đã xuất hiện ở chỗ cách xa mấy chục mét.

Chỉ để lại tàn ảnh ở chỗ cũ.

Sau mấy bước, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt!

Tô Ấu Ninh ngẩn người.

Một lúc lâu sau mới thét gọi: “Nhược Giai!”

Một tiếng sau.

Diệp Bắc Minh hái đi tất cả dược liệu.

Đi ra khỏi miếu thần của Tenjinja.

Tút tút tút!

Tinh tinh tinh!

Tinh tinh tinh!

Một tràng âm thanh vang lên.

Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ.

Các loại tin nhắn!

Diệp Bắc Minh mở máy, cúi đầu xem: “Toi rồi…”

Anh vừa nhìn, tổng cộng một trăm cuộc gọi nhỡ.

Mấy chục tin nhắn.

“Sư đệ, đệ đang ở đâu?”

“Tiểu sư đệ, đệ mau nghe máy đi, sư tỷ sắp lo muốn chết rồi!”

“Tiểu sư đệ, đệ có chuyện gì, có gặp nguy hiểm không?”

“Tiểu sư đệ, đệ còn không xuất hiện, chúng ta sẽ tấn công Đông Doanh đấy!”

“Tiểu sư đệ, chúng ta khai chiến đây…”

“Tiểu sư đệ, các đại quân Đông Doanh đã đầu hàng rồi, đệ đang ở đâu?”

Đọc một loạt ‘tin chiến thắng’.

Diệp Bắc Minh hoàn toàn thộn mặt.

Mình chỉ biến mất mấy ngày.

Mấy sư tỷ đã chiếm cả Đông Doanh rồi?

Tút tút tút!

Lúc này.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh lại đổ chuông.

Thất sư tỷ Ngọc Diện La Sát Liễu Như Khanh gọi đến: “Tiểu sư đệ, đệ làm chúng ta lo muốn chết”.



“Đệ đang ở đâu? Chúng ta đến đón đệ ngay!”

Diệp Bắc Minh chỉ đánh nói ra vị trí của mình.

Tinh tinh tinh…

Điện thoại sắp hết pin.

Trực tiếp sập nguồn.

Mấy ngày không sạc pin, nghe một cuộc đã hết pin.

Chưa đến mười phút.

Ầm!

Một chiếc máy bay chiến đấu bay đến, trực tiếp dừng trên không đỉnh đầu Diệp Bắc Minh.

Soạt! Soạt! Soạt!

Bốn bóng hình xinh đẹp lần lượt nhảy xuống.

Thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ, thất sư tỷ, đều mặc chiến giáp.

Ôm Diệp Bắc Minh vào lòng.

Kiểm tra một lượt.

Đã thành việc phải làm đầu tiên.

Chân tay, người, mắt, mũi, miệng đều không vấn đề.

Ngược lại, cơ thể còn rắn chắc hơn!

Cơ bắp nổi cuồn cuộn.

Chân tay chắc khỏe có lực.

Mấy sư tỷ thở nhẹ nhõm.

Vương Như Yên nói: “Tiểu sư đệ, đệ muốn dọa chết các tỷ hả?”

“Mấy ngày nay, đệ đã đi đâu?”

Diệp Bắc Minh giải thích một hồi.

Kể ra chuyện Từ Dần.

Mấy sư tỷ hơi bất ngờ.

Lục Tuyết Kỳ hơi không ngờ nói: “Không ngờ con cháu đời sau của Từ Phúc lại định cư ở Đông Doanh thật”.

Liễu Như Khanh hạ lệnh, cho người đến kiểm tra bên trong Tenjinja có còn bí mật khác không.

Rồi đưa Diệp Bắc Minh rời khỏi núi Phú Sĩ, trực tiếp về đến hoàng cung của Uy Hoàng.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Các sư tỷ, các tỷ chiếm Đông Doanh thật rồi hả?”

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Cũng không phải chiếm, chỉ là tất cả quân đội có sức chiến đấu đều bị các tỷ đánh bại thôi”.

“Muốn chiếm cứ Đông Doanh, không phải đánh bại quân đội là được”.

“Còn phải ổn định lòng người!”

“Còn cả những thị tộc lớn, nhóm hội, tập đoàn tài chính lớn hàng đầu, Uy Hoàng cũng không kiểm soát nổi bọn họ, tạm thời chúng ta vẫn chưa giải quyết được”.

“Tối nay có một buổi yến tiệc, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo cấp cao Đông Doanh”.

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.

Thế còn tạm!

Liễu Như Khanh cau mày: “Chúng ta dựng một bù nhìn làm Uy Hoàng hay sao?”

Vương Như Yên hơi lo lắng: “Chúng ta làm như vậy, liệu lãnh đạo cấp cao của Long Quốc có ý kiến không?”

“Việc chúng ta can thiệp vào Đông Doanh, rất dễ bị lãnh đạo cấp cao khác của Long Quốc nắm thóp, đến lúc đó…”

Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến bọn họ?”

“Bọn họ dám không?”

Bá đạo hùng hổ!



Liễu Như Khanh cười không nói gì.

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Mấy vị sư tỷ, đệ có kiến nghị”.

“Nếu để gia tộc của người nào đó điều khiển Uy Hoàng, chúng ta lại điều khiển gia tộc của người đó, thì có được không?”

“Ừm?”

Ánh mắt của mấy sư tỷ sáng lên.

Vương Như Yên khen ngợi nói: “Ý kiến hay, qua tay một người thì không liên quan đến chúng ta rồi”.



Lúc này.

Chiba Sadako ở xa tận Trung Hải.

Nghe điện Diệp Bắc Minh gọi đến.

“Chiba Sadako, cô về quốc đảo ngay lập tức, tôi tặng cô một món quà!”

Chiba Sadako nghe Diệp Bắc Minh nói xong.

“Cái gì?”

“Chủ nhân?”

“Thật không?”

“Tôi…”

“Anh chắc chắn chứ?”

Chiba Sadako kích động.

Toàn thân run lên!

Thế này là sao?

Có chuyện gì vậy?

Uy Hoàng chết rồi?

Đông Doanh bị tấn công?

Lãnh đạo cấp cao sắp bắt đầu đàm phán?

Sao cô ta không nghe được chút tin tức nào!

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Chiba Sadako không dám chậm trễ, bay về đảo quốc Đông Doanh với tốc độ nhanh nhất.

Không phải tin tức không truyền ra ngoài, mà là mấy vị sư tỷ của Diệp Bắc Minh đã phong tỏa tất cả tin tức.

Bên ngoài tạm thời không biết đảo quốc Đông Doanh đã bị tấn công.



Hai tiếng sau.

Thủ đô.

Cả gia tộc thượng lưu Đông Doanh loạn thành một nồi cháo.

Đại quân Long Quốc bất ngờ phát động tấn công, công phá tất cả bộ chiến đấu của Đông Doanh.

Lúc này.

Người dân bình thường còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ rằng chỉ là buổi diễn tập!

Nhưng đối với những giai tộc tầng lớp thượng lưu của Đông Doanh, đất nước diệt vong chỉ trong nháy mắt.

Toàn bộ các gia tộc lớn đều tập trung tại đây, bọn họ bị uy hiếp chưa từng có.

Toàn bộ thị tộc hàng đầu Đông Doanh đều tập trung đông đủ.

Các gia tộc hàng đầu như tộc Genji, tộc Furatto, tộc Fujiwara, tộc Toyotomi đều có mặt.

Các gia tộc lớn khác như gia tộc Tokugawa, gia tôc Chiba, gia tộc Ōe-san, gia tộc Yagyu, gia tộc Itō đều tập trung lại một sảnh!

Có đến mấy chục ngàn người.
— QUẢNG CÁO —