Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2152: Ông lão áo đen cười hung dữ.





Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt đen xì khẽ run lên!



Khi cô ta phát hiện cảnh giới của Diệp Bắc Minh chỉ là cảnh giới Thiên Thần, dường như thở nhẹ nhõm!



Cô gái mau chóng chạy đến trước người Diệp Bắc Minh, tiện tay ném cho anh hai viên đan dược: “Viên đan dược này có thể trợ giúp anh tiến vào cảnh giới Thiên Thần hậu kỳ, nếu anh có thiên phú tốt, tiến vào cảnh giới thần tôn cũng không phải không có khả năng!”



“Bây giờ, anh hộ pháp cho tôi!”



“Lúc tôi trị thương, không được phép để bất kỳ ai làm phiền”.



Ngồi khoanh chân, lấy ra mấy viên dan được nuốt xuống bụng!



Vốn không quan tâm Diệp Bắc Minh có đồng ý hay không.



“Ha ha!”



Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay vứt viên đan dược của cô ta đưa anh.







Quay người định bỏ đi!



Đúng lúc này.



“Cô ta ở đây!”



Trong khe nứt không gian mà cô ta chui ra vang lên giọng nói của một người đàn ông, ba bóng hình lập tức lao ra, lại đều là Tổ Cảnh hậu kỳ!



Ba người quét thần niệm lên Diệp Bắc Minh một lượt, cảm thấy không có uy hiếp.



Lập tức khóa chặt cô gái bị thương!



“Tiểu thư, cô chạy cái gì?”



“Chúng tôi đáng sợ thế sao?”



Ba ông lão cười xấu xa.



Cô gái mặt tái xanh: “Các người dám động vào một cọng lông của tôi, sau khi quay về, ông nội nhất định sẽ không tha cho các người!”



Ông lão ở giữa cười: “Tiểu thư, nơi này cách nhà xa như vậy, ai biết là chúng tôi đã giết cô chứ?”



Cô gái quay đầu theo bản năng!



Nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.



Ba người cau mày, mới phát hiện Diệp Bắc Minh đã đi được trăm mét!



Vãi!



Một thiếu niên cảnh giới Thiên Thần nhỏ bé lại không sợ đến lập tức quỳ xuống dưới uy áp của ba Tổ Cảnh, ngược lại còn đi hơn trăm mét?



“Đùa đi vậy!



“Nhóc con, đứng lại!”



Ông lão áo đen bên trái quát một tiếng.



Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về hướngTrấn Hồn Tông!



Ông lão áo đen sầm đôi mắt, lao đến như cơn gió!



Phập! Phập! Phập!



Những chỗ đi qua, toàn bộ cây cối hóa thành mảnh vụn, bước một bước chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Lão phu bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy hả?”



Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Các người cứ giết người, có liên quan gì đến tôi?”



“Ha ha, vừa nãy không liên quan, bây giờ thì liên quan rồi!”



Ông lão áo đen cười hung dữ.



Bàn tay khô gày vươn ra, nghiền áp xuống thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!



Hai ông lão còn lại thu lại ánh mắt, khóa chắt cô gái bị thương: “Tiểu thư, bây giờ không còn ai biết rồi?”



Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt!



“A!”


Một tiếng kêu thảm vang lên!