Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 207: Chủ động thần phục



Thần y Thôi tê dại da đầu.

Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi, miệng vẫn không thừa nhận: “Nhóc con, mày nói lung tung gì thế hả?”

“Tao hạ trùng độc cho ông cụ Lý lúc nào? Mày đừng đổ oan cho người tốt”.

Lý Gia Hinh tỏ vẻ mặt kinh sợ: “Cái gì? Ông nội tôi bị người này hạ trùng độc ư?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên ‘ừ’ một tiếng: “Không nói thì thôi vậy”.

Anh cũng không có hứng muốn biết nhiều chuyện vớ vẩn như vậy!

Cứu người là được.

Anh tóm thần y Thôi lên, ném ra bên ngoài phòng.

“Cậu…”

Thần y Thôi kinh sợ: “Tôi nói… tôi nói…”

Ông ta không ngờ, Diệp Bắc Minh dứt khoát nhanh gọn như vậy.

Đáng tiếc tất cả đã muộn.

Phập!

Thần y Thôi va đập lên một cái cây lớn, trực tiếp tử vong.

Diệp Bắc Minh mau chóng đến trước giường bệnh của ông cụ Lý.

Tiện tay lấy ra năm cây kim châm, vén áo và cắm lên người ông cụ Lý.

Vù!

Một làn sương máu nổi lên.

Có thể thấy bằng mắt thường, phía dưới da của ông cụ Lý thực sự có sâu trùng đang nhúc nhích bò.

Diệp Bắc Minh giơ tay tóm sâu trùng, trực tiếp giật ra.

Sâu trùng trông giống như con rết.

Có mấy chục cái chân.

Mang theo mùi máu tanh!

“Sượt sượt sượt!”

Sâu trùng phát ra tiếng chói tai, cắn về phía đầu ngón tay của Diệp Bắc Minh.

‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan.

Anh bóp chết sâu trùng rồi tiện tay vứt đi.



Cùng lúc đó.

Ở sâu dưới lòng đất hoàng cung một nước nhỏ của Đông Nam Á.

U tối!

Ẩm ướt!

Lạnh lẽo!

Một tiếng gầm tức giận vang lên, giống như ác quỷ đang gầm thét.

“Ai? Ai đã phá hỏng tam thi tam trùng của tao?”



Diệp Bắc Minh lại lấy ra ba cây kim châm, soạt soạt soạt cắm vào cơ thể của ông cụ Lý.



Ông cụ Lý vốn tàn tạ như cái xác khô, lại mở mắt như một kỳ tích.

“Ông nội!”

Lý Gia Hinh bất ngờ!

Đây là y thuật thần tiên gì đây?

Tám cây kim châm đã khiến ông nội của mình tỉnh lại?

Toàn bộ danh y Hương Đảo cộng lại cũng không bằng!

Lý Dưỡng Hối mở mắt, ho khan hai tiếng, nhìn rõ người trước mặt: “Khụ khụ… Diệp Bắc Minh?”

“Ông biết tôi ư?”

Lý Dưỡng Hối khẽ gật đầu: “Nhà họ Lý muồn ngồi vững vị trí thứ nhất Hương Đảo, thì tôi phải theo dõi tất cả mọi chuyện trên thế giới”.

“Dạo này, cậu gây rất nhiều chuyện ầm ĩ”.

“Tôi từng thấy ảnh của cậu, nghe ngóng một số sự tích của cậu”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Lời giải thích này cũng khiến người ta hài lòng.

Lý Gia Hinh kể hết tình hình của nhà họ Lý, và chuyện hai anh em nhà họ Tiêu cổ võ chết ở nhà họ Lý, kể cả chuyện cô ta đồng ý với điều kiện của Diệp Bắc Minh cho nhà họ Lý nghe theo lệnh của Diệp Bắc Minh cho Lý Dưỡng Hối.

Lý Dưỡng Hối trầm mặc.

Lúc sau nói: “Gia Hinh, cháu ra ngoài trước đi”.

Lý Gia Hinh lo lắng: “Ông nội, bây giờ chỉ có một cách duy nhất, chính là…”

“Ra ngoài!”

Lý Dưỡng Hối cắt lời cô ta.

Lý Gia Hinh cắn môi đỏ, quay người ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Lúc này Lý Dưỡng Hối mới lên tiếng: “Tôi phải gọi cậu là thần y Diệp hay là tiền bối Diệp? Hay là thiếu soái Diệp đây?”

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Thế nào cũng được”.

“Tôi đã thỏa thuận với Lý Gia Hinh, ông nuốt lời cũng được”.

“Tôi lấy mạng của ông, Lý Gia Hinh vẫn có thể quản lý nhà họ Lý”.

Đồng tử của Lý Dưỡng Hối co lại.

Một lát sau.

Ông ta bất lực cười khổ một tiếng: “Thiếu soái hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn nuốt lời, chỉ là thiếu soái khiến tôi nghĩ đến người phụ nữ xuất hiện ở Hương Đảo vào hai mươi ba năm trước”.

Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Đó là mẹ tôi”.

Lý Dưỡng Hối mỉm cười: “Tôi đã đoán ra rồi, cậu rất giống mẹ cậu”.

“Mẹ tôi đến Hương Đảo làm gì?”

Lý Dưỡng Hối cau mày: “Bà ấy đến nhà họ Lý tôi, nhờ tôi làm vài việc, nhà họ Lý giúp bà ấy thu thập rất nhiều dược liệu”.

“Thu thập dược liệu?”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Thu thập dược liệu làm gì?”

Lý Dưỡng Hối lắc đầu: “Việc này, tôi cũng không biết”.

“Nhưng chỗ tôi có một bản danh sách dược liệu, thiếu soái có thể tự xem”.

Ông ta ấn nút cơ quan.



Giá sách trong phòng dịch chuyển, lộ ra một cánh cửa ngầm.

Lý Dưỡng Hối mở két sắt sau cánh cửa ngầm, lấy ra một tờ giấy đã ố vàng bên trong: “Đây là chữ do đích thân mẹ của thiếu soái viết năm đó”.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nhận tờ giấy đó.

Nét chữ trên đó nhỏ gọn thanh mảnh.

Hơn hai mươi năm qua đi, đã ố vàng.

Diệp Bắc Minh kích động đỏ đôi mắt: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể sử dụng vạn lý truy tông không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không dùng được nữa, đã qua hơn hai mươi năm, khí tức bên trên đã tiêu tan rồi”.

“Nhưng…”

Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Nhưng cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng những dược liệu này đều không đơn giản”.

“Ít nhất cũng không phải là thứ mà người của thế giới này có thể sử dụng”.

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Ồ? Thế nghĩa là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Những dược liệu này đều là những thứ khá thường thấy ở thế giới cấp cao, trong thế giới của các cậu, e rằng rất hiếm”.

“Nói cách khác, mẹ của cậu, hoặc là người nằm trong tốp hàng đầu của thế giới này”.

“Hoặc không phải là người của thế giới này”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh không ngừng thay đổi.

Bất luận đáp án là gì, thì sau khi tìm được mẹ mới biết.

Anh cất kỳ phương thuốc.

Nhìn Lý Dưỡng Hối: “Sau đó mẹ tôi đã đi đâu?”

Lý Dưỡng Hối suy nghĩ một lát: “Hình như bà ấy nói, có vài dược liệu ở Đông Doanh mới có”.

“Mẹ đến Đông Doanh ư?”

Diệp Bắc Minh tự lẩm bẩm.

Xem ra anh phải đến Đông Doanh một chuyến thật rồi.

Lý Dưỡng Hối mỉm cười: “Thiếu soái, không biết tin này có thể đổi lấy cái mạng của tôi không?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi và nhà họ Lý không còn quan hệ gì”.

Rồi anh quay người định đi.

Dứt khoát nhanh gọn.

“Đợi đã”.

Lý Dưỡng Hối đột nhiên ngăn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao thế? Ông còn có chuyện gì?”

Lý Dưỡng Hối bỗng nói: “Thiếu soái, nhà họ Lý tình nguyện thần phục dưới chân cậu!”

Không hề do dự.

Thụp một tiếng!

Quỳ dưới đất.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông lấy phương thuốc ra rồi cho tôi biết mẹ tôi đi đâu, lẽ nào không phải để đổi lấy chuyện tôi cứu ông ư?”

“Đã như vậy, tại sao bây giờ lại muốn thần phục tôi?”

Lý Dưỡng Hối nghiêm túc: “Bị thiếu soái uy hiếp phải thần phục và chủ động thần phục hoàn toàn là hai chuyện khác nhau”.
— QUẢNG CÁO —