Độ Ách

Chương 63



"Hắn dùng kế giương đông kích tây, giẫm đạp tiên môn, tấn công núi Thiên Đô đều chỉ là lớp vỏ bọc, đoạt lại tim hoa sen sáu cánh cho sư tôn mới là mục đích thực sự của hắn."

Chương 63: Đóa sen bùng nở (nhất)

"Trận pháp bốn phía đã bố trí xong!"

"Các vị trưởng lão đã chuẩn bị xong!"

Viên Bá Khanh đứng trên vọng lâu[1] nhìn ra xa, quỷ vực hệt như một cái nồi đen khổng lồ bao trùm gần một nửa núi Thiên Đô. Quỷ quái phóng thích quỷ vực này nhất định là Ác Sát, nhưng thực lực kém xa với Bách Lý Quyết Minh lúc trước bị Giang Tả bao vây tiễu trừ. Muốn phá quỷ vực này không phải là chuyện quá khó. Hắn giơ tay lên, mệnh lệnh lần lượt truyền xuống, trận pháp bốn phía đồng thời khởi động, phù văn sáng rực hiện lên giữa không trung, ánh mặt trời tụ lại ở trung tâm bầu trời tạo thành một chùm sáng rực rỡ, chiếu thẳng xuống nhằm phá vỡ trung tâm quỷ vực.

[1] Vọng lâu: một góc lầu trên góc thành, thường dùng làm đài quan sát.

"Vĩnh Dạ" bị phá hủy, trưởng lão Viên thị và đội đệ tử tiến vào rừng núi, ánh sáng của trận pháp Phong Ấn liên tục xuất hiện bên trong rừng núi. Chim chóc hoảng loạn bay tứ phía, âm thanh quỷ quái rít gào hết đợt này tới đợt khác.

Viên Bá Khanh nhìn về phía cửa vào cửa mười tám tầng ngục tù, nhíu mày, "Một nhóm đệ tử xuống mười tám tầng ngục."

Đệ tử bên dưới lĩnh mệnh, "Rõ!"

Trong cung Thiên Xu, Khương Vấn Nan ngồi quỳ đối diện Khương Nhược Hư, nâng ống tay áo chắp tay thi lễ, "Tổ gia gia, đã đến lúc phải lánh nạn rồi."

"Máu vẫn chưa chảy hết, con à." Khương Nhược Hư lắc đầu. "Tội ác tiên môn gây ra cuối cùng đã đến lúc hoàn trả. Chúng ta cùng ở lại đi, lão già người ta sắp trở lại rồi, nếu không có người nghênh đón, y sẽ trách chúng ta không biết lễ nghĩa."

———

"Nói đùa thôi, thấy ngươi thành tâm thành ý góp sức cho ông đây như vậy, ta ban cho ngươi một ân điển." Bách Lý Quyết Minh nhướng mày.

"Ồ?" Sư Ngô Niệm tập trung lắng nghe.

"Ta nhận ngươi làm con trai, từ nay về sau ngươi cứ gọi ta là cha. Sau này ngươi ra ngoài, có ai hỏi thì ngươi cứ nói tên của ta ra." Bách Lý Quyết Minh xua tay, "Đừng cảm động làm gì, ngươi giúp ta tìm tim hoa sen sáu cánh, đây là báo đáp ngươi xứng đáng được nhận."

Sư tôn đúng là có thói quen xấu nhận người khác làm con mà, Sư Ngô Niệm bật cười, "Quả nhiên là một ân điển rất lớn."

Bách Lý Quyết Minh xoay người tới gần tim hoa sen sáu cánh. Hơi nóng đã mất từ lâu giờ liên tục phả vào mặt, cánh sen chồng chồng lớp lớp khẽ run lên. Có nó thì Bách Lý Quyết Minh không cần lo lắng cơ thể bị thối rữa, càng không cần phải lo chuyện linh lực bị hao tổn, y có thể sử dụng thân phận của Tần Thu Minh lâu dài, ở lại bên cạnh Tầm Vi. Chống lưng cho nàng, tiễn nàng xuất giá, nhìn con của nàng chạy tung tăng quanh chân mình, con cháu đầy đàn. Y sẽ nhìn nàng cùng với phu quân con cái mình ở bên nhau, cả đời hạnh phúc, bình an vui vẻ.

Nghĩ đoạn, y cảm thấy thương cảm, sương tuyết cô đơn chợt dâng lên nơi đáy lòng.

Y lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Y không suy nghĩ nữa, cởϊ áσ trên ra, để lộ băng gạc quấn ngực bụng và cánh tay. Ngón trỏ vẽ một đường trên ngực, da thịt nứt ra, có những mầm thịt nhỏ nhô ra từ khe hở đó, vô số kinh mạch màu xanh lá nối liền với nó và nhô ra ngoài vươn về phía tim hoa sen sáu cánh như những xúc tu. Tim hoa sen bị kinh mạch của y vươn ra ngoài bọc chặt lấy, giống một chiếc kén nho nhỏ từ từ bay về phía lồng ngực tối om của y.

Sư Ngô Niệm lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, những mầm thịt cùng với kinh mạch đó trông có hơi đáng sợ. Ác quỷ đều có dáng hình nguyên bản, đa phần đều rất đáng sợ. Đạo hạnh càng cao, biến hóa càng dữ dội, ví dụ như Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền kia có tận ba lần biến hóa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng không phải con người của sư tôn, đôi mắt hắn cong lên, tuy không được nho nhã lắm nhưng lại có một phong vị khá đặc biệt.

Mầm thịt nhận tim hoa sen sáu cánh, lồng ngực từ từ khép lại. Ánh sáng màu đỏ của tim sen xuyên thấu qua da thịt, khiến ngực của Bách Lý Quyết Minh trông như một chiếc đèn lồng. Ánh sáng đỏ kia dịu lại rồi chợt tắt, Bách Lý Quyết Minh vỗ ngực, "Tốt lắm."

Sư Ngô Niệm gật gù, "Tiền bối..."

"Gọi cha."

"..." Sư Ngô Niệm bất đắc dĩ thở dài, thôi, sư tôn nói cái gì thì là cái đó đi, y vui là được. Sư Ngô Niệm cân nhắc cách dùng từ, "Cha nuôi có thể quay về nơi trước đây mình ở, nhớ đừng nán lại mười tám tầng ngục quá lâu." Hắn chỉ vào Cửu Tử Ách trên một bệ đá, "Danh đao tặng giai nhân, nếu cha nuôi thích thì mang cây đao này đi đi. Con còn có chuyện quan trọng phải làm, mạn phép lui trước."

"Giai nhân cái gì, là 'Danh đao tặng anh hùng'." Bách Lý Quyết Minh xua tay, "Đi đi, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, hẹn gặp lại."

Con trai ngoan đi rồi, Bách Lý Quyết Minh vừa nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào vừa quan sát Cửu Tử Ách. Đây là một thanh đoản đao thân thẳng có sống đao hẹp, dài cỡ một cánh tay, nương theo ánh sáng nóng rực của dung nham quan sát thì thấy lưỡi đao có một vệt đỏ đang chảy xuống, như thể là máu tươi chưa được rửa sạch. Đây thật sự là đao của Ác Đồng sao, Bách Lý Quyết Minh đo thử chiều dài thanh đao, hoàn toàn thích hợp với chiều cao của đứa nhỏ xúi quẩy kia.

Đúng lúc này, bỗng có một tiếng cười khẩy vang lên sau lưng. Y đột ngột quay đầu lại, cảnh giác hô lớn: "Ai?"

"Ngu ngốc."

Nhìn chung quanh cũng không thấy kẻ đó đâu cả. Âm thanh non nớt và giọng điệu thiếu đánh của kẻ này cực kỳ quen thuộc, bỗng nhiên Bách Lý Quyết Minh nhớ ra, là đứa trẻ Ác Đồng đã chết kia từng nói chuyện với y ở tâm vực. Ác Đồng im lặng thật lâu, y còn tưởng rằng tên nhóc này ngoan ngoãn chịu nhốt lại rồi, không ngờ lại hiện thân vào lúc này.

"Bách Lý Quyết Minh, nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi đi." Nó nói.

Bách Lý Quyết Minh ngờ vực xoay đầu lại, ánh mắt hướng về phía bức tường bằng đá cẩm thạch. Vách tường bóng loáng soi ra bóng dáng của y. Con ngươi y đột nhiên co rụt lại, y hoảng hốt phát hiện ra rằng tất cả kinh mạch của mình đang phát sáng, cúi đầu nhìn bàn tay thì thấy toàn bộ kinh mạch bàn tay trái tỏa ra ánh sáng đỏ vàng, linh lực dần dần sôi trào, máu tươi đông lại cũng có dấu hiệu tuôn chảy. Lồng ngực càng lúc càng nóng, ánh sáng đỏ xuất hiện lần nữa khiến ngực y tựa như có một đống lửa lớn đang cháy bên trong.

Sao lại thế này? Y cảm thấy đau đớn, bèn duỗi tay vịn bức tường, bỗng dưng bức vách bằng đá cẩm thạch bị y chạm vào thoáng cái nóng chảy vì dung nham sền sệt, tay y lọt thỏm vào bên trong. Hóa ra nhiệt độ thân thể của y đã đạt tới cực hạn, song bản thân không hề phát hiện ra.

"Ngươi vốn không hiểu tim hoa sen sáu cánh, tác dụng của nó không phải chống phân hủy, mà là 'chữa trị'. Mức độ tổn thương thân thể ngươi nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, bây giờ nó đang bắt đầu chữa trị thân thể thối rữa của ngươi, nhưng nó thiếu nguyên liệu, nên ngươi sẽ mau chóng đói khát thôi. Còn nhớ chuyện của mẹ ta không, vì để duy trì Quỷ Quốc khổng lồ mà không lúc nào là bà không đói khát cả. Rồi ngươi sẽ trở nên giống bà ấy, mất đi lý trí, chỉ biết có ăn, cho đến khi thân thể thối rữa hoàn toàn được khôi phục."

"Nguyên liệu? Nguyên liệu gì?"

"Máu tươi, hồn phách, linh lực, tất cả những thứ sống đều là nguyên liệu chữa trị của quỷ quái. Hôm nay tất thảy những vật sống ở núi Thiên Đô đều sẽ trở thành con mồi của ngươi."

Đầu Bách Lý Quyết Minh đau như búa bổ, giờ chẳng khác nào một cái pháo đốt cả. Y không hề nhìn thấy ở nơi bức vách cẩm thạch kia, dáng hình của y đang biến hóa dữ dội, nguyên hình ác quỷ hiện ra, hoa văn đen nhánh trên gương mặt và khắp thân thể bắt đầu trồi lên, những chiếc gai xương đen bằng sắt nhô ra khỏi sống lưng, răng nanh mọc dài, đôi đồng tử đỏ ngầu như máu, y dần dần biến thành quỷ quái chân chính, một con quỷ dữ tợn, đói khát và tàn bạo.

Ý thức hóa thành hơi nước rồi dần dần bốc hơi, y cảm thấy mình rơi vào một cái giếng sâu. Trong khoảnh khắc cuối cùng khi rơi xuống, y trông thấy bóng lưng của một người phụ nữ váy đỏ ở xa xa. Mái tóc đen dài của nàng buông xuống như thác nước, bóng mượt phát sáng.

Y giãy dụa vươn tay về phía nàng, dùng hết sức bình sinh cất giọng khàn khàn.

"Tầm Vi..."

Chạy mau!

———

Dụ Thính Thu chuẩn bị gọt đầu Tạ Sầm Quan xuống, đang định động thủ thì đá Phi Tiên bay đến tầng ngục thứ năm, một bóng dáng đen như mực thuộc về đàn ông đứng ở bên trên.

Hắn cúi đầu nhìn thiên cực nhật quỹ, "Còn chưa xong à? 'Vĩnh Dạ' đã bị phá, chúng ta phải đi."

Kế hoạch được thực thi dựa theo thiết lập của hắn. Hắn mời đám quỷ quái ở thôn Li Thủy tấn công tiên môn, mặc dù đám ác quỷ đó khi lâm trận thì giở quẻ song vẫn quậy tung cuộc tỉ thí lên, thu hút sự chú ý của tất cả các tu sĩ ở núi Thiên Đô. Chỉ cần bọn họ tập trung đối phó "Vĩnh Dạ", cứu những đệ tử Tông môn bị nhốt bên trong, Tạ Tầm Vi sẽ có cơ hội đột nhập mười tám tầng ngục, đánh cắp tim hoa sen sáu cánh.

Hắn đã nếm thử vô số thảo dược, pha chế vô số thuốc chống thối rữa nhưng không có bất kỳ thứ nào có hiệu quả như tim hoa sen sáu cánh. Ngọc Băng Thiền tuy tốt nhưng thời gian tác dụng không duy trì được lâu, chỉ có tim hoa sen sáu cánh là tốt nhất. Hắn dùng kế giương đông kích tây, giẫm đạp tiên môn, tấn công núi Thiên Đô đều chỉ là lớp vỏ bọc, đoạt lại tim hoa sen sáu cánh cho sư tôn mới là mục đích thực sự của hắn.

"Ồ, cho ta ba tức nữa, ta sẽ xong ngay." Dụ Thính Thu nói.

"Đừng có nghiêm túc như vậy được không!" Ánh mắt Tạ Sầm Quan tha thiết nhìn Tạ Tầm Vi, "Mọi người đều là máu mủ tình thâm mà!"

Dưới đất bỗng nhiên chấn động, bụi đá rào rạt đổ xuống, tất cả mọi người đứng không vững, lảo đảo một cái. Kiếm của Dụ Thính Thu lệch khỏi mục tiêu, con ngươi Tạ Sầm Quan co thành một cây châm, đột nhiên ông lao về phía Dụ Thính Thu. Nàng cho rằng ông muốn đánh lén, nhưng khoảnh khắc bọn họ rời khỏi vị trí, một cột dung nham xuyên qua mặt đất vọt lên trên rồi phun trào. Sóng nhiệt nóng bức thổi quét tầng ngục thứ năm, không khí quay cuồng, bức tranh trên vách đá bị bong màu ra như tro bụi.

"Sao lại thế này?" Dụ Thính Thu bò dậy khỏi mặt đất.

Dưới nền đất truyền đến âm thanh gào thét của quỷ dữ, như thể rung chuyển cả núi và biển, mọi thứ đều đang chấn động. Cột dung nham đã bình ổn, mặt đất và trần của tầng ngục thứ năm bị đốt trọi thành hai cái hố lớn. Toàn bộ mười tám tầng ngục gần như có thể nhìn thấy một tòa tháp bằng đá dựng ngược nằm trong núi Thiên Đô, ở giữa thông với nhau, dùng đá Phi Thiên để lên xuống, hiện giờ ngoại trừ đá Phi Thiên còn có thêm một đường do cột dung nham đả thông.

"Có quỷ quái ở tầng ngục dưới chót thoát khỏi phong ấn sao?" Tạ Sầm Quan can đảm thò đầu ra, thông qua cái hố trên mặt đất nhìn xuống dưới.

"Có lẽ động đất ban nãy đã khiến phong ấn bị nới lỏng." Mục Tri Thâm đỡ tường đứng dậy, hắn sờ ngón tay, đầu ngón tay nóng đến mức đỏ bừng, vách tường không biết từ khi nào đã tăng nhiệt độ lên một cách kinh khủng, nếu đặt một quả trứng gà lên không chừng lát nữa sẽ chín ngay. Hắn biết nơi này không thể ở lâu, "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, con quỷ này rất mạnh, chẳng mấy chốc mười tám tầng ngục sẽ trở thành một cái lò nướng."

"Hắn nói đúng đấy, dung nham bên dưới hệt như thủy triều vậy, ta đoán là núi lửa phun trào." Tạ Sầm Quan nói.

Ông ngẩng đầu lên, chợt thấy Tạ Tầm Vi đang ngồi xổm bên cạnh mình. Tạ Tầm Vi tháo mặt nạ xuống, giữa mày cau thành một đường hẹp.

"Tầm Vi..." Tạ Sầm Quan có hơi bối rối, rụt rè cất lời.

Tạ Tầm Vi không để ý ông, vẫn tập trung nhìn xuống. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngục tù có thể thấy được dung nham phía dưới đang dâng trào. Không biết nó đã nhấn chìm tầng ngục thứ mấy, chỉ biết nó đang dâng lên bao nhiêu tầng.

"Các người đi trước đi, ta xuống nhìn thử, sư tôn còn ở bên dưới." Tạ Tầm Vi đứng lên.

"Con không cần lo cho sư tôn con đâu," Tạ Sầm Quan nói, "Lần này là con giúp y đoạt tim hoa sen sáu cánh về đúng không? Có tim hoa sen, y có thể tự do sử dụng thuật pháp. Y có Thiên Tiên Hỏa Pháp, Tam Muội Chân Hỏa còn nóng gấp bội lần so với dung nham, sao có thể bị dung nham vây khốn được? Nói thật nha, hoàn cảnh của mấy người các con nguy hiểm hơn y nhiều, dung nham mà phun trào lần nữa, thân xác phàm tục của mấy con lập tức xong đời."

Đương lúc nói chuyện, bên trên truyền xuống tiếng bước chân. Mọi người cau mày, nhanh chóng trốn phía sau bức tường đổ nát. Tạ Sầm Quan dựa gần Tạ Tầm Vi, Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu ngồi xổm chung một chỗ, mọi người đồng loạt nín thở. Một âm thanh cùm cụp vang lên, đá Phi Thiên vừa mới bay lên giờ lại hạ xuống dưới, đến tầng ngục thứ năm.

Âm thanh của mấy đệ tử truyền đến, "Các ngươi nhìn xem, ngục thứ năm bị phá hủy!"

"Ai làm!?"

"Chắc chắn là những quỷ quái đó, không ngờ bọn chúng có thể xâm nhập mười tám tầng ngục! Sư đệ, đệ mau đi bẩm báo tông chủ đi."

Tiếng bước chân dần dần tới gần bọn họ, Dụ Thính Thu chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, gương mặt đằng đằng sát khí của nàng soi rọi trên thân kiếm.

"Sư huynh," có người lên tiếng, "Huynh có thấy ở đây nóng quá không?"

"Đúng vậy, nóng quá trời."

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tạ Tầm Vi thấy được góc ủng của đệ tử đi đầu.

"Tầm Vi –" Tạ Tầm Vi nghe thấy Bách Lý Quyết Minh đang gọi hắn.

Âm thanh rất gần, tựa như đang ở tầng ngục thứ sáu.

Tạ Sầm Quan truyền âm cho hắn, "Ta nói rồi, sư tôn con chắc chắn không sao đâu. À, có phải y không biết con là con trai không?"

Hắn giơ tay, ý bảo Tạ Sầm Quan đừng nói chuyện. Không đúng, rõ ràng sư tôn đang ở ngục thứ mười tám, vì sao phải gọi tên hắn? Nhìn đống dung nham đang phun trào kia, hắn không kìm được mà nhớ đến lần bao vây tiễu trừ ở núi Bão Trần, dung nham quỷ vực của sư tôn cũng nóng rực như thế này.

Gượm đã... Hắn chợt nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên hoảng hồn.

"Bên dưới có người?" Các đệ tử kinh hô.

Đúng lúc này, âm thanh cùm cụp lại vang lên lần nữa, đá Phi Thiên vừa hạ xuống ban nãy lại bay lên tầng ngục thứ năm. Toàn bộ tầng thứ năm bị vây trong sóng nhiệt quay cuồng, như thể biến thành một cái lò luyện cực nóng. Tạ Tầm Vi thấy các đệ tử hoảng sợ giương cung cài tên, lui từng bước về phía sau. Thật ra bọn họ chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy bọn Tạ Tầm Vi đang ngồi xổm phía sau bức tường đổ nát, nhưng không một ai nhìn về phía bọn họ, tất cả mọi người đang lui về phía sau, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

"Đó là... thứ gì?" Có người run rẩy cất tiếng.

Bọn họ nghe thấy một tiếng bước chân, nặng nề, âm trầm, tựa như có một con thú khổng lồ đang đi về phía bọn họ. Cùng với tiếng bước chân càng lúc càng gần, hơi thở nóng rực cũng dần dần phả tới chỗ bọn họ. Một cỗ uy áp nặng nề tựa như núi đè nặng lên vai, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một nỗi sợ hãi không tên. Tạ Sầm Quan giữ vai Tạ Tầm Vi, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Một cánh tay cháy đen ló ra từ phía sau bức tường đổ nát nơi bọn họ không nhìn thấy, móng vuốt của nó dài và sắc bén như đao thép. Nó bắt lấy cổ của một đệ tử, móng vuốt xuyên qua cổ người nọ, máu tươi lập tức bắn tung tóe. Cánh tay đó đen thùi nứt nẻ như đất nứt, được một ngọn lửa tựa long xà quấn quanh.

Cuối cùng con quái vật bốc cháy kia cũng bước tới tầm mắt của mọi người. Không một ai dám thở, không khí quá nóng, bọn họ gần như cũng hít thở không thông. Đó là một thứ gì đó bị ngọn lửa bao phủ khắp cơ thể, vì móng vuốt sắc nhọn và răng nanh của nó nên hầu như không thể phân biệt được là người hay quỷ, mà hẳn nên gọi nó là mãnh thú. Mạch máu chảy xuôi bên trong nó dường như không phải máu tươi mà là ngọn lửa cháy bỏng. Toàn thân con quái vật đen thùi lùi, gần như không thấy rõ được dung mạo của nó, ngoại trừ màu đỏ rực rỡ ở giữa ngực tựa như đang mang một ngọn lửa không thể dập tắt. Máu tươi ào ạt tuôn ra khỏi người đệ tử như suối sau đó nhập vào khe hở trên thân thể quái vật. Lửa và máu hòa lẫn vào nhau, dòng máu bốc lên như hơi nước rồi tạo thành một màn sương máu mỏng bao quanh con quái vật.

Quái vật há cái miệng mọc đầy răng nanh của nó, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu vụn vặt: "Tầm Vi, chạy mau –"

Nó thu móng vuốt lại, đầu của đệ tử nọ giống như một chiếc bình sứ mỏng manh chia năm xẻ bảy trong tay nó, óc văng tung tóe như mưa.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Ông mày là đại za.

— Bách Lý Quyết Minh.

Giúp mọi người tưởng tượng, dáng vẻ Bách Lý Quyết Minh hóa quỷ đại khái trông cũng giống với nọc độc vậy á (xoa tay) ?