Dịu Dàng Thích Em

Chương 13: Phu Nhân



Di Giai lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lặng lẽ đứng trước cửa phòng công tác sinh viên chỉnh lại tóc tai, trang phục một lượt. Sau đó cô mới gõ lên cánh cửa gỗ theo nhịp. Một lúc sau, giọng một người phụ nữ vang lên :" Mời vào!"

Mở cánh cửa, cơn gió mát lạnh trong phòng ùa ra đùa nghịch trên tóc cô. Cả cơ thể được tắm trong không khí mát lạnh khiến cô dễ chịu thở hắt ra một hơi.

" Em chào cô! Cô tìm em ạ!" Di Giai cúi gập người, lễ phép chào hỏi.

Người ngồi phía trước là nhân viên phòng công tác sinh viên, người phụ trách những vấn đề liên quan tới sinh viên của trường. Cô còn trẻ, chưa tới ba mươi tuổi, tính tình dễ chịu, lại làm việc nhiệt tình nên rất được lòng các sinh viên. Cô Mai nở một nụ cười tươi nói :" Đến rồi sao? Mau ngồi, mau ngồi!"

Di Giai đi tới bộ bàn ghế tiếp khách trong phòng, lặng lẽ ngồi xuống. Cô Mai nhiệt tình lấy cốc hỏi :" Em uống gì không? Trà nhé! Hay nước hoa quả?"

" Dạ, em uống gì cũng được ạ!"

Cô Mai đặt cốc nước cam về phía Di Giai, vui vẻ nói :" Thật ngại quá! Làm phiền em trưa hè nắng nóng này!"

" Không sao ạ! Cô tìm em có chuyện gì ạ?" Di Giai lễ phép hỏi.

Cô Mai nhìn cô sinh viên năm hai ngồi phía trước mình, thái độ rất dễ làm người khác yêu quý. Còn sưu tập cho mình những giải thưởng danh giá lớn nhỏ mà không tự cao, quả thực không yêu quý không được.

" Chuyện là thế này, em cũng biết sắp tới nhà trường mình có một hội nghị khoa học cấp cao cấp quốc gia. Còn mời rất nhiều các nhà khoa học lớn nhỏ trên thế giới về tham dự. Các sự kiện hay chương trình của hội nghị đều rất được quan tâm và đang tiến hành diễn ra..."

Dừng lại một chút, cô Mai lại tiếp tục nói :" Bên cạnh những nghiên cứu khoa học, thì trường chúng ta cũng không nên để các nhà khoa học nhàm chán. Vì vậy, tiết mục văn nghệ giải trí cũng phải thu hút người xem."

Di Giai chăm chú nghe đối phương nói chuyện, cô biết hội nghị này rất quan trọng, rất nhiều sinh viên đều muốn được tham gia. Cô không biết cô Mai tìm tới cô là có chuyện gì nhưng chắc chắn sẽ có liên quan tới hội nghị, liền hỏi :" Thật đáng mong chờ, nhưng em không biết mình có nhiệm vụ gì?"

Cô Mai cười tươi, ngầm tán thưởng cách hỏi tinh tế này của Di Giai. Không trực tiếp hỏi một cách thô thiển, mà khẳng định mình có liên quan tới hội nghị hay không?

" Cô muốn mời em thể hiện một tiết mục văn nghệ hôm đó được chứ?"

Di Giai kinh hãi, trước giờ các tiết mục văn nghề của hội nghị đều là khoa nghệ thuật chuẩn bị. Chưa từng nghe thấy chuyện khoa hoá học lại nhúng tay vào. Hơn nữa, các tiết mục đều phải được duyệt đi duyệt lại, tinh xảo và tỉ mỉ vô cùng. Cô liền cảm thấy không đúng :" Nhưng mà cô ơi, chẳng phải khoa nghệ thuật lo liệu rồi sao ạ?"

" Cô biết, nhưng năm nay còn có quan chức cấp cao tới dự thính. Mà năm vừa qua em rất xuất sắc trong học tập nên hiệu trưởng mong muốn em có thể hiện một tiết mục. Cái này cũng là coi trọng em thôi!"

Cô Mai từ tốn giải thích cho Di Giai hiểu, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao hiệu trưởng lại đích thân mời cô biểu diễn chứ? Cô cũng chỉ là một sinh viên nhỏ bé giữa môi trường đại học rộng lớn, việc này cô không làm được.

Di Giai hít một hơi thật sâu, trầm ngâm nói :" Việc này, thật sự em không làm được. Sắp tới kỳ thi cuối kỳ, việc học gấp gáp. Thứ lỗi cho em, em xin phép từ chối!"

Cô Mai nghe được lời từ chối của Di Giai nhưng vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ cười nói với cô.

" Di Giai, em muốn làm bố mình thất vọng sao?"

Di Giai chán nản đi về ký túc xá, cảm giác trong người có chút khó chịu. Việc lấy bố cô ra để ép cô tham gia tiết mục văn nghệ thật sự không đáng mặt quân tử chút nào. Nhưng cô cũng không thể để bố cô mất mặt trước tất cả mọi người. Cuối cùng cô đơ đơ bị ép nhận công việc này.

Tiêu Chiến vừa tan làm, cầm lấy điện thoại mà nghe được ấm ức của cô. Giọng nói ngọt ngào của cô có chút hờn dỗi cũng có chút không vui giống như một viên kẹo đường, ngậm trong miệng mà tan ra cảm giác ngọt ngào chết người. Anh cũng không biết làm sao để giải quyết giúp cô chuyện này, chỉ đành lấy thân phận của Lục Thành ra mà an ủi cô.

[ Thật sự bọn họ như vậy là quá đáng. Sao có thể ép em làm chuyện mình không thích chứ!]

Đọc được tin nhắn anh cũng bức xúc giúp cô làm cơn khó chịu trong người cũng vơi bớt phần nào. Cô tuy rằng học giỏi nhưng chẳng có tài lẻ nào ra hồn. Di Giai thở dài một hơi, vẫn là quyết định thể hiện thứ mình học được.

" Cái gì? Múa kiếm?" Cả Mỹ Lâm và Hâm Đình đều đồng loạt lên tiếng.

Hâm Đình có vẻ như không nghe rõ còn hỏi lại một lần nữa :" Cậu biết múa kiếm?"

Di Giai thở dài não nề giống hệt một bà cụ nói :" Học một chút từ bé!"

Mỹ Lâm không quan tâm tới việc cô biết múa kiếm hay không, mà hỏi :" Từ bé cậu đã phải học nhiều vậy sao?"

" Phải, chắc cậu đã vất vả lắm!" Hâm Đình cũng đồng tình với câu hỏi của Mỹ Lâm, vỗ nhẹ vai cô an ủi như thể phần nào hiểu được nỗi khổ của cô bạn học bá của mình.



Đôi bàn tay đẹp đẽ của Di Giai lặng lẽ mở laptop bình tĩnh nói với bọn họ :" Hồi bé là do mình xem phim kiếm hiệp nhiều quá! Cảm thấy cầm kiếm rất ngầu nên mình cũng đòi học theo thôi!"

" À!" Tiếng à của hai cô gái như thể muốn tát vào mặt mình. Quả nhiên, bạn không nên so sánh với học bá, bởi có so sánh thì người đau thương chính là bạn. Cô bạn Di Giai này của bọn họ học dùng kiếm chỉ vì thấy vui và ngầu. Thiệt tình con nhà người ta luôn là thứ khiến chúng ta phải ngưỡng mộ.

Lục Thành nghe được tâm sự của Di Giai, không biết phải an ủi cô như nào mới khiến tâm trạng tốt lên. Anh lên diễn đàn game, tìm kiếm một số sự kiện nổi bật gần đây, lục lại hết tin nhắn cô nói về game. Cuối cùng anh cũng tìm được một sự kiện cô thích, anh liền làm theo luôn.

[ Tối nay có boss cao cấp xuất hiện, em có muốn không? Bao nhiêu trang bị của em hết! An ủi tinh thần không vui của em?]

Di Giai đọc được tin nhắn, bật cười nhắn lại.

[ Không phải chứ? Boss có một con, mà game thì nhiều người chơi vậy, sao mà chúng ta tranh được boss chứ?]

Tiêu Chiến ngồi trước máy tính, chống cằm cảm thấy cô nói cũng đúng. Làm thế nào mới khiến cô vui vẻ được đây.

[ Chúng ta thử thôi, biết đâu chúng ta lại gặp may mắn như lần trước thôi! Cũng lâu rồi hai chúng ta chưa onl game làm nhiệm vụ rồi!]

[ Được thôi! Để em gọi các bạn cùng phòng]

Di Giai chuyển treo máy ở đó, chuyển sang làm đề thi thử cuối kỳ, cũng không quên hỏi :" Tối nay có boss, các cậu muốn lập đội không?"

" Có sao? Để mình gọi Ngọc Trân!" Mỹ Lâm vui vẻ cầm lấy điện thoại mà thông báo với Ngọc Trân. Mặc dù Ngọc Trân không còn thường xuyên ở phòng nhưng vẫn giữ thói quen có gì là gọi cho nhau đầu tiên.

Bọn họ đâu biết được chàng trai phía bên kia lại là thần tượng của bọn họ chứ.

Đến khi con boss đến vạch máu cuối cùng, đổ rầm xuống rơi ra rất nhiều trang bị. Bọn họ chia nhau ra nhặt vào túi. Lúc sau Lục Thành gửi toạ độ cho Di Giai.

Hai bọn họ đứng giữa cây cầu, anh thay cho nhân vật bộ trang phục do chính tay cô tạo ra. Ánh trăng màu bạc nhàn nhạt chiếu xuống, rơi vụn vặt trên vai hai người. Không khí giữa hai người trở lên có chút ngại ngùng, lúng túng.

Lục Thành thao tác, gửi tới cô một cây trâm tinh xảo, nếu với cây trâm này thì giá thành được bán trên hệ thống không hề rẻ. Di Giai như muốn thốt lên, nhanh tay gửi đi một tin nhắn.

[ Đây chẳng phải là Hoa Trúc của sự kiện gần đây sao?]

Quả thực cô có lần bày tỏ cảm xúc về chiếc cây trâm này đang được trao thưởng khi làm xong nhiệm vụ. Vốn bình thường nó cũng đã được bán trên hệ thống, nhưng vì giá thành quá cao nên cô không thể nào mua nó về được. Còn nhiệm vụ là một nhiệm vụ theo chuỗi, cô đang bận ôn thi, nhất thời chẳng theo nổi.

[ Anh mới chỉ nghe em nhắc tới một lần, mà anh có thể nhớ?]

[ Nó đẹp như vậy, tất nhiên sẽ khiến người ta phải nhớ tới chúng rồi!]

[ Nhưng tại sao anh lại tặng nó cho em?]

Tiêu Chiến xoa xoa tay, gõ đi một dòng chữ rồi lại xoá đi, rồi lại gõ thêm một dòng nữa, lúc này mới hài lòng gửi đi.

[ Thưởng trước cho em về kết quả kỳ thi cuối kỳ! Tốt thì là thưởng mà không tốt thì là an ủi động viên]

A, Di Giai trong lòng như nở hoa, sự ngại ngùng thể hiện rõ trên gương mặt cô, đỏ bưng như bông hoa hồng nở rộ vào mùa xuân.

[ Không phải ngại, của anh cũng đều là của em. Đều nghe theo phu nhân.]

Tiêu Chiến cũng ngại khi gửi đi tin nhắn đó, nhưng anh muốn khẳng định chủ quyền một chút.

Anh muốn cô gái này là của anh

Di Giai ngại ngùng gập máy tính lại, nhân vật của cô lập tức bị truyền tống về thành chủ. Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn màn hình, không phải là anh doạ cô sợ đến mức chạy mất chứ.

Tiêu Chiến thở dài, thời gian còn dài, từ từ rồi sẽ được. Vội vàng như vậy sẽ doạ sợ con gái nhà người ta đấy.



Di Giai mang theo cảm giác ngọt ngào, có hơi chút lâng lâng như người say rượu. Cô lại bị anh thả thính đến no rồi, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt được. Có lẽ cô bị anh tán tỉnh mất rồi.

\* \* \*

Di Giai đứng trong phòng luyện tập, nhấc thanh kiếm mà bố mẹ cô gửi hoả tốc đến cho cô, một cảm giác quen thuộc ùa về. Ngày còn bé, vì thấy cô thích cầm kiếm, bố mẹ ngày lập tức tìm lớp học kiếm mà gửi gắm cô vào. Bây giờ tuy không phải ngày nào cũng động vào nó nhưng thỉnh thoảng về nhà cô vẫn cầm lấy nó mà nghịch giống như một sở thích riêng.

Cả phòng tập không còn ai, toà nhà này cũng chỉ còn căn phòng cô đang tập luyện là sáng đèn. Cô lau mồ hôi trên trán, buổi hội nghị này rất quan trọng còn có bố cô nữa, cô tuyệt đối không được sơ suất mà làm mất mặt người bố đáng kính của mình.

" Di Giai, cậu còn ở đây không?" Giọng nói quan trọng của Tuấn Triết vang lên ngoài cửa. Di Giai giật mình quay người lại nhìn, không thắc mắc lắm vì sao Tuấn Triết lại xuất hiện ở đây.

" Mình vẫn còn đang tập luyện, cậu vào đi!" Di Giai trả lời bâng quơ rồi bắt tay vào bài tập tiếp theo của bản thân, bỏ mặc Tuấn Triết đang đứng nhìn cô uyển chuyển theo động tác.

Việc bố mẹ cô cho cô học kiếm từ nhỏ cũng là rèn cho cô tính tự làm tự chịu. Nếu đã chấp nhận sử dụng nó thì chấp nhận những vết thương do nó tạo ra. Bởi vậy, cô bị thương vô số lần vì nó nhưng bố mẹ vẫn tiếp tục cho cô theo học.

Buổi tối trong sân trường vẫn có người đi lại giữa các toà, ở Thanh Đại các phòng học mở đến mười giờ đêm. Bởi vậy bọn họ có thể thoải mái tự do tự học mà không phải lo lắng một chút nào. Đây cũng là một ưu điểm tốt của trường đại học này.

Tuấn Triết đi lên sánh vai cùng Di Giai, đôi bàn tay cậu ta không yên phận mà muốn nắm lấy tay cô. Di Giai vẫn lặng lẽ đi theo con đường dẫn về ký túc xá. Cảm nhận được không khí không được tự nhiên, ngượng ngùng đến khó tả, Tuấn Triết cố gắng tìm chủ đề nào đó để nói.

" Cơm quán mới mở này cũng không tồi. Khi nào rủ mấy người Hâm Đình tới ăn thử ?"

Di Giai gật đầu, cũng phụ hoạ theo :" Cũng được!"

Không khí lại rơi vào sự trầm mặc, Di Giai thầm nhủ tại sao con đường này ngày hôm nay lại xa đến vậy. Cho đến khi toà ký túc xá nữ hiện ra trước mặt, cô mừng rỡ nói tạm biệt với Tuấn Triết :" Đến đây được rồi! Cảm ơn cậu đã đưa mình về!"

Di Giai chuẩn bị quay người vào ký túc xá thì đột nhiên Tuấn Triết nắm lấy tay cô. Đột ngột bị giữ tay lại, cô ngạc nhiên quay lại nhìn Tuấn Triết. Cậu ta nhìn cô với ánh mắt thâm tình, trầm ngâm nói :" Mình ôm cậu một chút có được không?"

Muốn giật tay lại nhưng sức con gái sao bằng con trai, cậu ta vẫn giữ lấy tay cô không có ý định buông ra. Di Giai cảm thấy sợ hãi, nở nụ cười gượng gạo nói :" Cậu buông mình ra trước được không? Muộn như vậy rồi, làm vậy trước cửa ký túc xá nữ nó không hay."

Tuấn Triết rất không muốn bỏ tay cô ra, buồn bã mà nói :" Cậu nghỉ ngơi sớm đi! Đừng quá sức để cơ thể không chịu được mà đổ bệnh!"

" Mình biết rồi! Tạm biệt!" Di Giai chạy một mạch lên tầng, không có chút nào nhìn lại. Cô sợ hãi leo lên từng bậc thang, đến cầu thang tầng ba cô mới dừng lại thở từng ngụm không khí to. Cảm giác vừa rồi rất đáng sợ, cô không biết cảm giác đó nó có đúng hay không nữa. Nhưng cô biết cô cần phải giữ khoảng cách với cậu ta.

Di Giai đi về phòng, treo bao đựng kiếm lên móc treo, uể oải chào các bạn cùng phòng một tiếng. Mỹ Lâm vừa đắp mặt nạ vừa học bài không quên hỏi cô :" Sao cậu về muộn thế? Lục Thành có tìm cậu đấy?"

" Tìm mình? Tìm mình làm gì?" Cô cởi áo khoác ngoài của mình ra, ngạc nhiên hỏi lại.

Hâm Đình đi ra từ nhà tắm, chỉ tay vào chiếc giỏ trên bàn nói :" Chả trách sao cậu mãi không đồng ý Tuấn Triết. Thì ra là Lục Thành cũng ấm áp không kém. Anh ấy gửi cho cậu một giỏ to rất nhiều cherry nhưng mãi không liên lạc được với cậu. Đành phải nhờ tới tụi mình!"

" Gửi cherry sao? Sao anh ấy đột nhiên lại gửi nhiều đến vậy?" Di Giai đi tới xem xét giỏ cherry một lúc, mở gói giấy được bọc cẩn thận phía trên ra, bên trong là những quả cherry mọng nước thơm ngon. Số cherry này vô cùng nhiều, ước chừng cũng mất một khoản không nhỏ.

Mỹ Lâm cũng ngó nghiêng, lấy một quả cho vào miệng. Vị thơm ngọt của cherry tan trong miệng của Mỹ Lâm khiến cậu không nhịn được mà cảm thán :" Anh ấy nói, dạo này thời tiết đang chuyển nóng. Cậu còn đang phải học và tập luyện nhiều nên gửi chút động lực cho cậu. Cherry này thật ngon!"

" Hic, anh chàng này cũng ngọt ngào lắm chứ? Còn hỏi bọn mình cậu thích cái gì? Có ăn cơm đầy đủ hay không nữa! Chắc chắn là tên này có ý với cậu đấy Di Giai!" Hâm Đình cũng gật đầu tán thưởng theo.

Di Giai vội cầm lấy điện thoại của mình, trên màn hình hiện thị rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

[ Di Giai, em không bận chứ? Chú ý điện thoại nhé!]

[ Di Giai, nếu đọc được tin nhắn thì chú ý điện thoại nhé! Shipper có lẽ sắp gọi rồi đấy!]

[ Anh có chút đồ muốn gửi cho em. Nếu em không tiện có thể nhờ bạn lấy hộ nhé!]

[ Di Giai, em có ôn thi hay luyện tập cũng phải chú ý sức khoẻ ăn uống điều độ nhé!]

[ Di Giai, anh vừa đi làm về. Mùa hè rồi, trời rất nắng, em chú ý đừng để mình bị say nắng!]

[ Phu nhân, chúc em ngủ ngon.]