Định Mệnh Không Thể Đùa

Chương 22: Thú vị



Tại khu B, lầu 10 nhà số 1007 chung cư Sunshine

Trần Hạo sau một tuần đi thực tập ở tập đoàn Cao Thị thì cũng đã có chút quen việc ở đây. Tuy nhiên, tuần này đã là tuần thứ hai rồi nhưng mà cậu vẫn chưa thể nào thích ứng nổi với ông trưởng phòng ở đây.

Trần Hạo cũng không ngờ rằng tên Cao Lỗi nhà đối diện cũng làm ở tập đoàn này nhưng khác bộ phận. Nhưng nhìn rất có thực lực nha vì là thực tập ở vị trí trợ lí Giám đốc.

"Ông quản lí ch*t tiệt là người mới nhưng cứ bắt làm dự án khó vì miếng cơm manh áo, vì muốn được giữ lại sau khi thực tập xong nên tôi mới nhịn ông đó.", Cậu mắng thầm.

Một hai hôm nay đi làm không thấy tên Cao Lỗi nên giờ cậu tính xách ít đồ ăn mà ba mẹ gửi còn nhiều qua cho hắn xem hắn có nhà không, sẵn tiện nhờ hắn chỉ giáo dùm cho dự án mà cậu bị tên trưởng phòng kia giao cho.

-Tại nhà đối diện 1001-

Kíng kong kíng kong

Qua một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy ai mở cửa, cậu đoán mò một hồi bỗng cậu thốt lên: "Chẳng lẻ tên này bị ai bắt cóc rồi, chứ nghỉ mà không nói gì là sao?"

Đang tính quay lại nhà thì thấy Cao Lỗi vừa bước ra từ thang máy. "Tên này sao mà linh dữ vậy!", Cậu cám thán khi thấy hắn.

Cao Lỗi từ xa đi lại thấy cậu liền giở thói chọc ghẹo: "Này, tôi mới đi có hai ngày mà cậu nhớ tôi đến mức đứng trước cửa nhà chờ tôi hay sao?!".

Nếu là lúc mới gặp thì cậu đã lên giọng mà chửi hắn rồi, còn bây giờ thì quá quen với việc mở miệng là chọc ghẹo của hắn nên cậu nghe tai này lọt tai kia. Cậu nói: "Anh hãy ngưng tự luyến giúp tôi. Mau lên mở cửa đi nào tôi cầm đồ có chút mỏi tay rồi này."

Cao Lỗi nói: "Cậu còn giả bộ, nhớ tôi thì cứ nói. Đứng nép qua một bên để tôi mở cửa."

Trần Hạo đáp: "Tôi chỉ sợ anh bị bắt cóc không ai giúp tôi làm dự án thôi". Vì dự án nên cậu mới nhúng nhường chút thôi.

"Vào đi, tôi mất tích mà cậu không lo lắng đúng là đau lòng mà". Cao Lỗi vốn không nghĩ việc chọc ghẹo người khác chỉ là trò đùa mà khi nghe cậu nói mục đích lại có chút hụt hẫng, cũng chẳng biết đây là cảm giác gì.

Vừa vào nhà cậu đã hỏi hắn: "Này, mấy hôm nay anh đi đâu mà không tới công ty vậy".



Cao Lỗi trả lời có chút ấp úng: "À...tôi có chút việc nhà". Thật ra là anh đi gặp người quen để bàn chuyện hợp tác. Mai anh sẽ đến công ty nhưng với cương vị khác không biết cậu sẽ có phản ứng như thế nào.

"Nói chuyện ấp a ấp úng, anh đang có bí mật gì hay sao?" Vừa nói cậu vừa nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét bắt chước như trong phim thám tử.

"Cậu mới ấp a ấp úng. Nói xem cậu qua đứng trước nhà chờ tôi là có chuyện gì?". Cao Lỗi đánh lạc hướng cậu qua chuyện khác.

"Chuyện là tôi có đem ít đồ ăn ba mẹ gửi lên qua cho anh đây." Cậu thay đổi 180 độ ánh mắt ngây thơ mà nhìn anh.

"Là đồ của ba mẹ Trần nấu sao, tôi sẽ không từ chối" Đồ ba mẹ cậu nấu đúng là ăn không thể nào quên được.

"Đúng vậy là ba mẹ tôi nấu, chứ không phải ba mẹ của anh". Cậu mắng trong bụng "Ở đâu ra mà ba mẹ anh của anh chứ".

"Không phải đợt trước ba mẹ cậu nói tôi có thể gọi như vậy sao?!". Quả thật anh rất quý ba mẹ cậu và ngưỡng mộ tình cảm gắng bó của hai người.

"Hứ, không thèm so đo với anh". Trần Hạo nói.

"Vậy cậu còn chuyện gì nữa không?", ánh mắt anh nhìn vu vơ giả bộ hỏi.

Cậu cười hì hì nhìn anh mà nói: "Cao Lỗi à, tôi biết anh là người tốt và còn rất giỏi nữa, anh giúp tôi xem lại dự án mà ông trưởng phòng giao cho tôi nha, ông ta quả thật rất quá đáng dự án khó như vậy mà giao cho tôi. Nếu tôi không làm sẽ bị ổng đánh giá không có năng lực mà không được nhận chính thức mất". Vừa nói cậu vừa nhét dự án vào tay anh.

Cao Lỗi nhận lấy xem thử, anh nhìn sơ qua xem thử quả thật dự án này phải do trưởng phòng bộ phận đích thân làm sao lại để cho một thực tập sinh làm chứ. Nhưng nếu là để cho họ rèn luyện năng lực thì cũng có điểm tốt.

"Được thôi, tôi sẽ giúp cậu nhưng mà cậu phải...", Cao Lỗi đang nói đã bị cậu nhanh miệng nói trước.

"Anh ngồi đây đi, tôi sẽ mang đồ ăn ra cho anh. Mai tôi sẽ mang mua cà phê và đồ ăn sáng cho anh. Vậy nha, tôi đi hâm đồ ăn đây". Vừa dứt lời không để cho hắn mở miệng cậu đã ba chân bốn cẳng xách đồ ăn chạy thẳng vào bếp.

Cao Lỗi nhìn cậu mà có chút buồn cười. Tên nhóc này đúng là không để người ta có cơ hội nói lời từ chối được mà.



Anh ngồi xuống xem sơ qua dự án của cậu, quả thật ý tưởng rất hay nhưng lí thuyết hơi nhiều.

Chăm chú xem một hồi thì cậu cũng mang đồ ăn ra.

"Đây đây đồ ăn tới rồi, anh thấy dự án của tôi thế nào". Vừa bưng đồ ăn cậu vừa cẩn thận quan sát hắn.

Cao Lỗi ngước lên nhìn cậu, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc chờ mong của cậu anh không nở chọc nên đã nghiêm túc mà nói.

"Cậu qua đây, tôi chỉ ra vài điểm không được tốt cho cậu sửa lại". Anh nói.

Không chần chừ sau khi đặt đồ ăn xuống bàn cậu đi ra sau lưng ghế ngay chỗ hắn ngồi một phát nhảy lên. Cao Lỗi không phòng bị bị cậu nhảy lên rơi xuống kế bên người làm cho có chút giật mình.

"Là chỗ nào vậy để tôi sửa lại?" Vừa nói cậu vừa nhìn vào dự án đang nằm trên tay hắn.

Cao Lỗi bị cậu ngồi sát bên không một khoảng trống mà trong người có chút bồn chồn, hồi hộp không thể nào lí giải được.

Cao Lỗi mau chóng lấy lại bình tĩnh và cũng không quên chọc ghẹo cậu: "Này, có phải cậu nhớ tôi lắm phải không mà ngồi sát rạt như vậy?".

Cậu lườm anh bằng ánh mắt hình viên đạn nói: " Này, nhớ cái đầu anh á, anh nghiêm túc lại cho tôi một xíu không được hả".

Thấy cậu nổi cáu lên nhìn rất vui mắt làm cho anh quên mất cảm giác bồn chồn, hồi hộp lúc nảy.

"Tôi giởn chút thôi mà, đây đây chỗ này cậu nên sửa lại". Vừa nói anh vừa chỉ vào chỗ cần sửa giúp cậu.

"Là chỗ này sao?!", cậu cũng tập trung vào điều hắn nói mà nghiêm túc xem lại.

Trần Hạo vừa ngồi vừa cắm cuối tập trung làm việc, còn Cao Lỗi thì vừa ăn vừa nhìn cậu làm việc miệng cười không khép lại được."Tên nhóc này cũng có một mặt thú vị vậy sao?!", anh thầm nghĩ.

Không khí lúc này tuy có chút kỳ lạ nhưng cũng rất là hoà hợp.