Định Mệnh Cho Ta Đến Bên Nhau

Chương 18: Vết sẹo tuổi thơ



Lời chất vấn của Lâm Lệ Khiết vừa nói ra lập tức khiến cả căn phòng rơi vào trầm lặng, Lãnh lão gia tử cũng vì thế mà bỏ đũa xuống bàn không ăn nữa. Lãnh lão gia thì ngỡ ngàng còn người phụ nữ kia thì mặt mày biến sắc. Sở dĩ nãy giờ Lãnh lão gia tử không nói là vì ông muốn để xem phản ứng và thái độ của Lâm Lệ Khiết ra sao, ông sợ vì chuyện năm xưa mà trong lòng cô vẫn còn nút thắt. Thế nhưng hôm nay chứng kiến cảnh tượng ấy làm Lãnh lão gia tử rất hài lòng, ông biết rằng Lâm Lệ Khiết chưa bao giờ hết yêu cháu trai mình.

Nhìn sắc mặt đã tái mét và tối sầm của ba người đang đứng góc kia bàn Lãnh lão gia tử thở dài một hơi rồi nói:

- Không đối đãi thật lòng thế mà cứ muốn người ta phải thật lòng, các người lòng dạ hiểm ác sao trách được người ta thâm độc? Nãy giờ tôi nhắm mắt làm ngơ không phải tôi không biết mà là tôi muốn xem thử các người có biết điểm dừng hay không. Các người làm tôi quá thất vọng!

Nói đoạn Lãnh lão gia tử dừng lại, sự tức giận của ông có lẽ cũng đã đến tột cùng nhưng ông vẫn cố gắng kiềm lại. Nhìn người đàn bà đang run rẩy kia ông nói:

- Đoạn Mộc Lan, mặc dù tôi không chấp nhận cô nhưng chưa từng làm khó làm dễ, bao nhiêu năm qua tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt trước những chuyện sai trái cô làm. Vậy mà cô đến một chút hối cãi cũng không có. Năm đó cô đánh Tiểu Thần đến thừa sống thiếu chết, bỏ mặc nó đói khát nhiều ngày không lo tôi đã bỏ qua. Bây giờ sau bao nhiêu năm không ngờ cô vẫn lòng lang dạ sói đến mức ấy. Đúng là hết thuốc chữa rồi!

Nói đoạn Lãnh lão gia tử xoay sang con trai mình:

- Còn anh, làm ba thì cho xứng đáng làm ba đừng để người khác khinh thường mình. Con thì đứa thương đứa ghét, sự đời thì trắng đen không rõ, anh tự xem lại mình đi.

Bị Lãnh lão gia tử giáo huấn làm Đoạn Mộc Lan và Lãnh lão gia tức lắm, rõ ràng đều không cam tâm nhưng lại chẳng thể làm gì. Cục tức này chỉ e cả hai đều không dễ gì nuốt xuống, thuận thế đang diễn vở kịch té ngã Đoạn Mộc Lan liền dùng việc đó để bao biện:

- Ba, người nói vậy làm con oan ức lắm! Đúng là lúc trước con đã đối xử không tốt với Dạ Thần nhưng sau này con đã sửa đổi. Ba xem con còn đích thân xuống bếp nếu đồ ăn, việc đậu ngự là do con thật sự không biết.

Nói xong Đoạn Mộc Lan liền ra hiệu cho chồng mình đứng bên cạnh, Lãnh lão gia thấy thế cũng thuận nước đẩy thuyền nói thêm vào:



- Mộc Lan nói đúng đó ba, cô ấy không ở gần Dạ Thần nhiều nên mới không biết thằng bé không thể ăn được đậu ngự, đây sao có thể là lỗi lầm của cô ấy được.

Lãnh lão gia tử nghe hai con người trước mắt nói thì chỉ nhếch môi cười rồi lắc đầu mấy cái. Suy cho cùng xem ra cả hai đứa con này đều không biết hối cãi, ông đã cố ý cho cơ hội thế mà vẫn không biết nắm bắt. Nghĩ rồi Lãnh lão gia tử nói:

- Vậy theo anh là vợ anh không cố tình, tôi nói vậy là vu oan cho cô ta có đúng không?

- Ba, con không có ý như thế. Con chỉ thấy việc này chẳng hề có gì to tát cả, chỉ là chút đậu ngự thôi mà cũng không chết người được. Vả lại ba nhìn xem Mộc Lan cũng vì nấu cơm cho cả nhà nên mới bị trượt ngã.

Lãnh Dạ Thần nghe những lời nói của ba mình thì trong lòng hoàn toàn chết lặng, anh đối với người ba trước mặt này quả thật một chút tình cảm cũng không còn. Ông ta có thể lo vợ ông ta té đau nhưng lại không hề lo con mình dị ứng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần xoay mặt đi, anh nở nụ cười chua chát. Nhìn thấy nụ cười ấy chẳng hiểu sao trái tim Lâm Lệ Khiết lại nhói lên từng đợt. Có lẽ là vì cô vẫn còn yêu người đàn ông trước mặt này rất sâu đậm, Lâm Lệ Khiết lặng lẽ đưa bàn tay ra nắm chặt lấy tay Lãnh Dạ Thần, cô khẽ vuốt ve đôi bàn tay chai sần của anh như an ủi.

Cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Lệ Khiết Lãnh Dạ Thần cũng dần lấy lại bình tĩnh, anh trở về với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, bàn tay lặng lẽ đáp lại cô trong im lặng. Lãnh lão gia tử ngồi bên cạnh tất nhiên cũng thấy được cảnh ấy, ông thu mọi hành động và lời nói vào sâu trong đáy mắt mình lặng lẽ đau lòng thay cho đứa cháu trai tội nghiệp. Vì những lời nói của con trai mình mà trong mắt Lãnh lão gia tử bắt đầu ánh lên tia tức giận. Ông đập mạnh cây gậy gỗ mạ vàng trên tay xuống sàn nghiêm giọng:

- Anh nói vậy mà nghe được à? Lãnh Minh Hàn, tôi chưa bao giờ dậy anh sống máu lạnh với con mình như thế. Anh nói chút đậu ngự đó không thể chết người được à? Tôi nói cho anh biết thứ đó đã suýt lấy mạng Dạ Thần khi thằng bé còn nhỏ đó. Lúc nhỏ cũng chính người phụ nữ này cho nó ăn đậu ngự, hại thằng bé nửa đêm nhập viện. Nếu không phải tôi vừa công tác xong trở về có lẽ giờ thằng bé đã chết rồi. Anh làm cha mà ngay cả chuyện này cũng không biết, bao nhiêu năm qua anh đã làm cha thế nào vậy?

Lời quát mắng của Lãnh lão gia tử làm Lãnh lão gia chết sững, quả thật ông không biết chuyện khi bé ấy cũng không biết con trai mình lại dị ứng nặng đến vậy. Giáo huấn xong con trai lần này Lãnh lão gia tử lại xoay sang Đoạn Mộc Lan, ông nhìn bà ta rồi thở dài nói:

- Còn cô, cô cho rằng tôi già rồi nên lẫn à? Chẳng lẽ tôi lại không biết việc cô té ngã thực chất chỉ là màn kịch? Tôi chinh chiến thương trường nhiều năm việc gì cũng từng nếm trãi. Mặn, đắng, chua, ngọt, gió bão phong sương thời trẻ tôi đã từng đi qua hết rồi. Chút kỹ xảo của cô chỉ là không xứng để tôi cho vào mắt. Thế nên đừng đắc ý, sớm muộn gì cô cũng gặp quả báo.