Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 3047: Lần đầu tiên Tô Minh không tu luyện.  



Ngay sau đó.



Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đã cảm nhận được có thần hồn đang dũng mãnh tiến vào Thần hồn Thức Hải của bọn họ.



Cảm giác ấy giống như một bầy dê đang nghênh đón một con hổ dữ.



Thật khủng khiếp.

Advertisement



Không dám có một chút phản kháng nào.



Thần hồn của Tô Minh đang cấy một loại mầm của hồn đạo vào trong thần hồn của bọn họ.



Đây là một thủ đoạn cực kỳ đơn giản.



Nhưng sau khi sử dụng nó, về sau, chỉ cần anh nổi lên một ý tưởng thôi thì hai mươi tên ma đầu này sẽ trực tiếp bị đánh nát không gian thần hồn.



Có thể nói rằng từ nay về sau, tính mạng của hai mươi tên ma đầu này đã nằm trong tay của Tô Minh.



Đương nhiên là Tô Minh không có hứng thú để nắm giữ sống chết của bọn họ.



Đây chỉ là một món quà mà anh dành tặng cho Tần Khả Ngọc mà thôi.



Cho nên, ngay sau đó, Tô Minh ngưng tụ ra một viên ngọc thần hồn, vật này giống như là chốt mở của thần hồn, anh nắm lấy viên ngọc đi tới chỗ Tần Khả Ngọc mà không tiến vào Thần hồn Thức Hải của cô ta.



"Từ nay về sau, cô cứ tùy ý sử dụng hai mươi tên ma đầu này”, Tô Minh nói với Tần Khả Ngọc như vậy.



Có thể nói rằng Tần Khả Ngọc một bước lên mây.







Cô ta chỉ cần sử dụng hai mươi tên ma đầu này là gần như có thể nắm cả nam vực trong tay!



Sau đó, cô ta sẽ một bước lên trời, trở thành ma đầu lớn mạnh nhất Ma giới Hàn Uyên.



"Cảm ơn anh", đôi mắt xinh đẹp của Tần Khả Ngọc dõi về phía Tô Minh, trong đó chợt lóe lên tia tình cảm nhẹ nhàng rồi biến mất, ma đầu cũng biết cảm động nữa.



"Cút đi", sau đó, Tô Minh phất tay áo, ý bảo hai mươi tên ma đầu trên trời cút đi.



Ma Thành Thiên Tâm lại chìm trong tĩnh lặng.



Tựa như, mọi thứ diễn ra khi nãy đều là ảo giác.



Đêm ấy.



Lần đầu tiên Tô Minh không tu luyện.



Mà anh ấy chỉ nghỉ ngơi trong phòng.



Anh ấy dự định vài ngày nữa sẽ đi đến thành Ma Diễm.



Hơn nửa đêm.



"Kẽo kẹt..."



Cửa phòng bỗng bị đẩy ra.



Tô Minh giương mắt lên nhìn, thì ra đó là Tần Khả Ngọc.



Ánh mắt anh ấy chợt lóe, có vài phần kinh ngạc, bởi lẽ, trang phục của Tần Khả Ngọc nó...

Được lắm.