Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 3



Ngày hôm sau, Ứng Phi Yên sáng sớm liền tới đây, đứng ở ngoài cửa biệt thự Tô gia, gọi điện thoại cho Tô Lệ

Tô Lệ từ trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, có chút nho nhỏ rời giường khí, tiếp nhận điện thoại, trong lời nói mang thứ:

“Sớm như vậy, chị đánh thức tôi.”

Ứng Phi Yên đại khái thật sự là tâm tình không tốt, ngữ khí lộ ra một tia không kiên nhẫn:

“Lệ Lệ, đừng nháo nữa được không, ngày hôm qua thân thể em không thoải mái tôi có thể hiểu, chúng ta một lần nữa thương lượng hôn lễ được không? Hoặc là hôm nay chúng ta cùng đi lãnh chứng đi, trước tiên chứng lãnh, hôn lễ tiến hành sau cũng được.”

Tô Lệ nhịn không được cười lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cùng loại người này không còn gì để nói.

“Mẹ tôi hôm qua không phải đã nói với chị sao, tôi chính là không muốn cùng chị kết hôn, không phải nguyên nhân do thân thể.”

Ứng Phi Yên một trận trầm mặc, sau đó nói:

“Em kêu người của nhà em mở cửa ra, tôi đến phòng em, chúng ta từ từ nói chuyện. Lệ Lệ, em vẫn luôn thật yêu tôi, như thế nào lại đột nhiên……”

Tô Lệ đánh gãy lời nói của đối phương:

“Tôi từng yêu chị, thật tình thật lòng, dùng hết toàn bộ nhiệt tình của tôi, những đoạn yêu tốt đẹp kia tựa như một giấc mộng. Chỉ là, tôi từ trong mộng tỉnh lại.”

Ứng Phi Yên căn bản nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói đó:

“Em đang nói cái gì a, yêu tôi không phải đủ rồi sao, là bởi vì hôn lễ có chỗ nào không hài lòng sao, hay là nghĩ tới mấy năm nữa lại kết hôn, tôi đều có thể chờ, Lệ Lệ, em tốt như vậy, tôi luyến tiếc em!”

Ứng Phi Yên là rất ít khi nào nói lời thâm tình như vậy, lời này nếu là mấy ngày trước nghe được, Tô Lệ đã sớm mềm thành một bãi nước, nhưng hiện tại nội tâm nàng không hề dao động, thậm chí có điểm muốn cười.

“Nhiều năm như vậy…… Chị chưa từng nói với tôi, chị yêu tôi.”

Tô Lệ đứng lên đi đến bên cửa sổ, từ cửa sổ có thể thấy thân ảnh của Ứng Phi Yên.

Ứng Phi Yên dáng người đĩnh bạt, tướng mạo tuấn mỹ, hiện tại chính là ngẩng đầu nhìn Tô Lệ bên cửa sổ.

Thấy Tô Lệ, Ứng Phi Yên lập tức bị kích động, hướng phía trên vẫy tay:

“Lệ Lệ, tôi thấy em rồi, em xuống dưới chúng ta lại nói được không? Em muốn cái dạng âu yếm gì tôi đều làm em, quy mô hôn lễ tăng gấp đôi cũng được, em xuống dưới, nhìn xem tôi a!”

Tô Lệ trong nháy mắt thật là có dao động, nhưng sau đó, trong lòng nàng dâng lên tang thương lớn hơn.

“Vấn đề không phải là lời âu yếm, chị cũng không cần nói. Chúng ta chia tay đi.”

Nói ra năm chữ kia, Tô Lệ kéo lên bức màn, xoay người trở lại mép giường, cắt đứt điện thoại, liền mạch lưu loát.

Ứng Phi Yên ở bên ngoài, vừa kinh ngạc vừa giận. Cô trước nay không nghĩ tới, hai chữ chia tay thế mà từ trong miệng Tô Lệ nói ra!

Tô Lệ, không phải từ nhỏ theo sau lưng mình, dùng ánh mắt sùng bái yêu thích nhìn mình, qua bao năm qua chưa từng biến hóa sao?

Ứng Phi Yên để tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự thích Tô Lệ, mới muốn cùng đối phương kết hôn. Tô Lệ là đối tượng tốt để kết hôn a! Tương lai cũng sẽ trở thành trợ lực cho sự nghiệp và sinh hoạt của mình, không sợ thân thể không ổn, sinh con không được, Ứng Phi Yên đều có thể chấp nhận nhận nuôi, cái này cô cũng đã sớm đã nói với Tô Lệ.

Nàng, một cái đỉnh cấp Alpha, là sáng lập thương nghiệp của đế quốc trong tương lai, vì Tô Lệ, đã làm bao nhiêu hy sinh lớn lao, chẳng lẽ Tô Lệ không biết sao?

Hôn lễ ngày hôm qua, hai tháng trước đã đem thiệp mời phát đến tay rất nhiều đối tác, Ứng Phi Yên cô cả ngày hôm qua đều không ngủ, đều vì xử lý vấn đề hủy bỏ hôn lễ, sáng sớm liền chạy tới dỗ người, đè xuống khó chịu ôn nhu nói chuyện, cuối cùng lại là chia tay!

Ứng Phi Yên âm thầm cắn răng, hung hăng hướng về phía cửa sổ đóng chặt của Tô Lệ, dựng ngón giữa, xoay người sải bước rời đi..

Nữ nhân đầu óc hồ đồ này tự mình tỉnh lại đi, cô không có thời gian hầu hạ cô ta!

Hiện tại nói chia tay rất dứt khoát, về sau cô ta còn không phải phải quỳ xuống khóc lóc, cầu xin mình quay đầu sao? Cảm tình từ nhỏ tới lớn sao dễ dàng chặt đứt như vậy!

Tiếng xe rầm rú rời đi của Ứng Phi Yên, ẩn ẩn truyền vào phòng.

Tô Lệ ngồi ở trên giường phát ngốc, ngây người rất lâu, gọi điện thoại cho bạn thân của mình là Quan Tĩnh Nhàn.

Quan Tĩnh Nhàn là một A ưu tú 21 tuổi, hoạt bát thích bát quái, cũng là thiệt tình đối tốt Tô Lệ, lúc sau đối với Tô Lệ hỏi han ân cần.

Tô Lệ kêu cô đi với mình cùng nhau ra cửa, cô liền đáp ứng một tiếng, chỉ là có điểm không hiểu được::

“Giang Chước Dạ! Chị thích nàng? Nhìn không ra nha a, chị thế mà lại thích loại này….. Loại người này…”

Tô Lệ bình tĩnh bổ sung:

“ Loại người nữ nhân điên này?”

Quan Tĩnh Nhàn mãnh liệt gật đầu.

Tô Lệ uống một ngụm nước rau quả, hơi hơi mỉm cười:

“Cô ấy càng điên…… Càng hấp dẫn chị.”

*

Lúc chạng vạng, Tô Lệ cùng Quan Tĩnh Nhàn ngồi siêu xe, tới lễ công chiếu của “Thú Một Sừng” tại rạp chiếu thành phố.

Hai người đã sớm kêu trợ lý gia đình tìm vị trí tốt, là vị trí ở giữa có thể xem phim ổn.

Bất quá tới tham gia lễ công chiếu, không phải bạn bè truyền cũng là nhà làm phim, nhà đầu tư, công ty đối thủ linh tinh, không vài người là thiệt tình tới xem phim, mọi người đều ngồi phía trước bài hoặc là hai bên vị trí, đến lúc đó đặt vấn đề, ở giữa ngược lại không có người chú ý.

Vào sau khi ngồi vào, Tô Lệ đang cúi đầu sắp xếp túi, Quan Tĩnh Nhàn bỗng nhiên chọc chọc nàng bả vai:



“Uy, chị xem, người phía trước kia, nhìn giống Ứng Phi Yên không a?”

Tô Lệ trong lòng hiểu rõ, giương mắt nhìn xem, quả nhiên.

Ứng Phi Yên mặc tây trang phẳng phiu, làm tóc mới, tóc dài màu nâu uốn cong, lộ ra vẻ quyến rũ tùy tính, nàng liền ngồi ở vị trí đầu tiên của hàng ghế, nhìn mười phần rõ ràng, làm người ở trên không thể bỏ qua.

“Ngọa tào, Ứng Phi Yên này rốt cuộc muốn làm gì? Cô ta có phải hay không muốn chạy tới thông đồng với tiểu minh tinh a, những cái O trong giới giải trí tốt vậy sao? Cô ta muốn thông đồng ai, em đã xem qua diễn viên trong phim, là cái người gọi Lý Thi Thi? Hay là Phương Chi a?”

Tô Lệ câu môi mỉm cười:

“Là Giang Chước Dạ.”

Quan Tĩnh Nhàn:

“A! Là tay lớn vậy a, tính tình lại cổ quái, người như vậy Ứng Phi Yên cũng dám? Chẳng lẽ chị biết hai người có ái muội mới từ hôn?”

Tô Lệ không nói gì, nàng đương nhiên biết tương lai của hai người kia, nhưng từ hôn chỉ là bởi vì nhìn thấu cách Ứng Phi Yên làm người.

Nàng hôm nay tra xét di động trong một ngày, các loại tin tức liên quan tới Giang Chước Dạ đều nhìn một cái, xong cảm giác có chút không ổn.

Trong tiểu thuyết miêu tả Giang Chước Dạ, là một người tự lập tự cường, ôn nhu thiện lương, ngượng ngùng hồn nhiên Hàn kịch chuẩn kiểu nữ chính, nhưng Giang Chước Dạ trong hiện thực……

“Đêm khuya đánh nhà đầu tư, khiến đối phương mất khống chế tè mất! Tiền đồ ngôi sao của Giang Chước Dạ tới hồi kết?”

“Cùng tổng tài công ty giải trí XX ra vào hội sở, kim chủ sau lưng Giang Chước Dạ là thật!”

“Lớn gan ký hiệp ước đánh cược, một bộ điện ảnh lật ngược tình thế! Giang Chước Dạ nhất chiến thành danh, phú quý hiểm trung cầu.”

“Đang trên đỉnh cao biến mất nửa năm, vậy mà ở trong núi đào sơn trân? Giang Chước Dạ không ấn kịch bản ra bài! 》

……

Trên mạng tất cả đều là loại tiêu đề này, còn có không ít video, Giang Chước Dạ giận mắng câu hỏi không quy củ của phóng viên, Giang Chước Dạ rạng sáng say rượu nằm ngoài đường bị chụp, Giang Chước Dạ đánh nhau ẩu đả bị đưa đi bệnh viện……

Dù sao, Giang Chước Dạ thật, hoàn toàn cùng Hàn kịch nữ chính không có một chút liên quan nào, ngược lại hành xử khác người, thập phần kiêu ngạo, còn thường thường làm trái pháp luật.

Thật rất kỳ quái, toàn bộ thế giới đều dựa theo quy tắc của tiểu thuyết mà vận chuyển, duy nhất Giang Chước Dạ, tựa như một bánh răng bị hỏng của thế giới này..

Như vậy Giang Chước Dạ, thật sự sẽ giống cốt truyện tiểu thuyết, cùng Ứng Phi Yên ở buổi công chiếu đầu tiên xảy ra ái muội sao? Tô Lệ đối với việc này thực cảm thấy hứng thú.

Buổi công chiếu bắt đầu, người chủ trì trước tiên ở trên đài giới thiệu vài câu, rồi mời mọi người thưởng thức điện ảnh.

“Thú Một Sừng” là một bộ điện ảnh có yếu tố kỳ ảo kết hợp cùng đô thị thanh xuân, Giang Chước Dạ đóng vai nữ chính thiên chân đơn thuần, hoạt bát đáng yêu, kiều mị lại thuần khiết, làm Tô Lệ đối với cốt truyện luyến ái không có hứng thú, đều xem đến thỏa mãn.

Chiếu phim kết thúc, vị trí sân khấu phía trước màn hình đột nhiên được đèn chiếu sáng lên.

Theo ánh đèn chuyển động, nữ nhân vũ mị cao gầy, từ một bên chậm rãi đi vào giữa sân khấu, đúng là nữ chính điện ảnh, Giang Chước Dạ.

Cô hôm nay mặc chính là váy ngắn màu đen, tóc dài cột thành đuôi ngựa, linh động tiếu lệ, cùng nhân vật trong phim giống nhau.

Ở phía sau cô là nam chính cùng đạo diễn đi ra theo, mọi người mơ hồ đều có chút sợ hãi Giang Chước Dạ, không quá dám cùng nàng dựa vào quá gần.

Giang Chước Dạ ánh mắt bình tĩnh, đảo qua toàn bộ người xem, tầm mắt tựa hồ cùng Tô Lệ trong bóng đêm chạm nhau vài giây.

Tô Lệ trong lòng vẫn luôn nhảy lên, yết hầu cảm giác có chút ngứa, nàng che miệng lại, nhẹ nhàng ho hai tiếng.

Người chủ trì đã cùng đạo diễn bắt đầu nhiệt liệt hỗ động, lúc nói thường thường nhắc một chút nam nữ chính. Giang Chước Dạ cũng rất phối hợp, nàng trả lời ngắn gọn, nhưng nhìn ra được tâm tình không tồi, trong mắt mang theo ý cười.

Nàng thật là trời sinh để làm minh tinh, tuy rằng đứng ở dưới ánh đèn, cả người tỏa sáng lấp lánh, lại so với ánh đèn lóa mắt hơn nhiều, vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt Tô Lệ.

Toàn bộ hoạt động thập phần thuận lợi, thực mau kết thúc.

Ứng Phi Yên không đi, Tô Lệ cùng Quan Tĩnh Nhàn đương nhiên cũng không đi, Giang Chước Dạ trên sân khấu, lại dẫn đầu đi xuống sân khấu.

Ứng Phi Yên trực tiếp nhảy lên sân khấu, vội vàng đi theo qua, Tô Lệ cùng Quan Tĩnh Nhàn chưa có ai chú ý cũng đi theo vào hậu trường.

Cửa hậu trường có bảo vệ ngăn lại, Ứng Phi Yên đưa ra danh thiếp của mình, chủ tịch tên tuổi có chút hù dọa bảo vệ, cô lại luôn miệng nói chính mình cùng Giang Chước Dạ có hợp tác, bảo vệ nhất thời mơ hồ, liền đem người thả đi vào.

Đến phiên Tô Lệ, liền không thuận lợi như vậy, nhìn nàng chỗ nào cũng không ổn, bảo vệ hung dữ đuổi người:

“Đi mau, fans không cho phép tiến hậu trường, các cô đến tuổi này nhẹ nhàng tiểu cô nương, truy tinh đều đem đầu óc truy đến choáng váng sao, hồi nãy nhìn không phải được rồi sao, đi vào minh tinh người ta cũng không để ý tới các cô!”

Quan Tĩnh Nhàn che ở phía trước Tô Lệ, Tô Lệ lại nhìn vào bên trong hậu trường.

Giang Chước Dạ vốn dĩ đi trước một đoạn rất xa, bỗng nhiên quay đầu, thấy Tô Lệ.

Giang Chước Dạ chớp chớp mắt, mỉm cười một chút, tư thái cực kỳ ưu nhã đi tới, ngón tay chọt chọt bả vai bảo vệ:.

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||

“Cho cô ấy tiến vào, tôi quen biết.”

Bảo vệ không rõ nguyên do, cũng chỉ có thể buông tay cho Tô Lệ vào. Quan Tĩnh Nhàn đang muốn cùng nhau tiến vào, lại thấy Giang Chước Dạ vẫy vẫy tay, tươi cười điềm mỹ:

“Chỉ cho cô ấy thôi nga.”

Quan Tĩnh Nhàn bị bảo vệ vô tình dơ tay ngăn ở ngoài cửa, trợn mắt há hốc mồm, vô ngữ cứng họng.



Tô Lệ khắc chế trái tim bùm bùm nhảy loạn, lần đầu tiên trong đời nàng đi vào hậu trường hoạt động, lần đầu nhìn thấy nơi làm việc của minh tinh, thập phần tò mò, nhưng giáo dưỡng làm nàng khống chế được ánh mắt cùng biểu tình, không có khắp nơi nhìn loạn, chỉ là đi theo Giang Chước Dạ ở phía trước.

Đoạn đường này phảng phất như không có điểm cuối, trên người Giang Chước Dạ luôn truyền tới hơi thở cỏ xanh tươi mát, Tô Lệ không nhịn xuống hít thật sâu vài hơi to, cảm thấy thật tốt..

Chung quanh ánh đèn lờ mờ, hai nữ nhân chỉ thấy qua một mặt một trước một sau, đi qua thông đạo hẹp hòi.

Tô Lệ trong lòng dâng lên một cảm thụ kỳ lạ.

Thực mau đi đến hậu trường, bên trong bận bận rộn rộn, thật nhiều chuyên viên trang điểm, người đại diện, trợ lý, còn có các minh tinh vừa rồi ở trên sân khấu tuyên truyền, đều ở.

Ứng Phi Yên đứng ở giữa nhà, cùng một nữ bộ dạng chuyên nghiệp tranh chấp cái gì đó, nhìn thấy Giang Chước Dạ tiến vào, cô lập tức bỏ xuống nữ nhân kia, bước đi tới:

“Giang tiểu thư, cô vì cái gì không suy xét đại ngôn của chúng tôi? Có thể nói cho tôi…… Lệ Lệ! Em như thế nào ở chỗ này!”

Nháy mắt thấy Tô Lệ, Ứng Phi Yên đôi mắt trừng đến giống như cái chuông đồng, biểu tình đầy mặt giống như gặp quỷ.

Giang Chước Dạ nhướng mày, ngữ khí hưng phấn:

“Nha, thú vị vậy sao?”

Tô Lệ cảm thấy, may là nơi này không có hạt dưa, bằng không Giang Chước Dạ sợ muốn ngay tại chỗ tìm ghế dựa ngồi xuống, cắn hạt dưa xem diễn.

Ứng Phi Yên đi tới, một phen túm chặt cánh tay Tô Lệ, đem người kéo đến góc phòng, hạ giọng hỏi chuyện:

“Lệ Lệ, em sao lại chạy tới nơi này? Em có phải hay không có việc gì gạt tôi? Có phải hay không theo dõi tôi đến nơi đây? Em vẫn luôn không tín nhiệm tôi phải không, tôi đến nơi đây là tới làm giao dịch a!”

Tô Lệ lắc lắc cánh tay, không hất ra, ngữ khí khó nén bực bội:

“Ứng Phi Yên, tôi không theo dõi chị, thế giới này không phải vòng quanh chị mà xoay. Tôi tới là xem Giang Chước Dạ, tôi là fans của cô ấy không được sao?”

Ứng Phi Yên vẻ mặt không tin:

“Em gọi tôi là gì…… Sao có thể, em suốt ngày vùi đầu vẽ tranh, không xem phim truyền hình, điện ảnh cũng chỉ xem phim nước ngoài, em căn bản là không quen biết Giang Chước Dạ! Em chính là theo tôi tới, này tôi sẽ không trách em, nhưng có việc chúng ta về nhà từ từ giải quyết được không? Đừng quấy rầy tôi bàn hợp đồng.”

Tô Lệ quả thực bị da mặt dày của người này làm tới độ sợ ngây người, nàng bắt đầu hoài nghi, trước kia có phải mình bị mù hay không? Ứng Phi Yên không thích nghe tiếng người như vậy, chính mình còn cảm thấy nàng độc lập tự chủ có chủ kiến, thật là buồn cười tới mẹ nó mở cửa về nhà vẫn còn cười.

“Chúng ta đã chia tay, chị không tư cách quản tôi, buông tôi ra.”

Tô Lệ tận lực bình tĩnh nói chuyện.

Ứng Phi Yên đè nặng một bụng hỏa, nổi giận nói:

“Nếu tôi không bỏ thì sao?”

Tô Lệ còn không có mở miệng, phía sau Ứng Phi Yên truyền tới một đạo âm thanh kiều nhu vũ mị:

“Tôi đây liền hỗ trợ, bỏ xuống cánh tay của cô nha.”

Tô Lệ:

“!!!”

Giang Chước Dạ đã đứng ở bên cạnh Ứng Phi Yên, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Ứng Phi Yên, vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi người buông tay ra.

Cái này cũng chưa tính, Giang Chước Dạ bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai Tô Lệ:

“Cô ấy nói đều là nói thật, tiểu cô nương không theo dõi cô, Ứng chủ tịch.”

Giang Chước Dạ xuất hiện, làm Ứng Phi Yên bình tĩnh đi rất nhiều, nàng nhìn tay Giang Chước Dạ đặt ở Tô Lệ trên vai, khó chịu cắn chặt răng:

“Giang tiểu thư, vị này Tô tiểu thư là vị hôn thê của ta, thỉnh ngươi không cần xen vào việc người khác, chuyện hợp đồng chúng ta có thể lại thương lượng.”

Giang Chước Dạ biểu tình ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Tô Lệ:

“Em là vị hôn thê của cô ấy?”

Tô Lệ nhanh chóng lắc đầu:

“Không phải, tôi đã nói chia tay, cô ta luôn không chịu.”

Ứng Phi Yên:

“Chia tay có thể đùa như vậy sao?”

Giang Chước Dạ nâng lên một bàn tay:

“Đương nhiên có thể, tiểu cô nương nói chia tay, chính là chia tay.”

Tô Lệ chính mình đều chấn kinh rồi, quay đầu nhìn Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt giống chứa đầy ngôi sao, có loại hồn nhiên khó có thể tin.

Cô nắm chặt tay ôm ở bả vai Tô Lệ, bỗng nhiên ghé sát vào tai trái Tô Lệ, thấp giọng nói chuyện:

“Yên tâm, tôi mang cô vào, thì sẽ bảo hộ cô.”

Khí xoay vòng ở bên tai, Tô Lệ cảm thấy ngứa, thanh âm giống như đang hát, chảy vào lỗ tai, chảy vào đáy lòng.

Tô Lệ nhịn không được, ngừng lại hô hấp.